Huỳnh Minh Tuệ cũng đã là người cuối cùng rồi, nghe tiếng gọi tên mình, cô tự tin ung dung bước vào phòng để chuẩn bị phỏng vấn:

“Em chào chị ạ, em tên Huỳnh Minh Tuệ.”

Minh Tuệ gật đầu chào, cười tươi với chị nhân sự. Chị ấy tầm trên dưới ba mươi lăm, nói giọng Huế, dường như đã có gia đình rồi vì Minh Tuệ tinh ý thấy được chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của chị ấy.

“Ừ, chị chào em, em ngồi đi.”

Minh Tuệ ngồi xuống, hai tay để hờ trên bàn, mắt nhìn thẳng, chị nhân sự liếc nhìn cô rồi nhìn xuống tập hồ sơ xin việc:

“Lúc em mới ra trường, em làm nhân viên kinh doanh được một năm ở Sài Gòn, sau đó em ra Nha Trang kinh doanh tự do được ba năm, rồi lại quay về Sài Gòn kinh doanh cũng được năm năm rồi, đúng không?”

Chị nhân sự đọc sơ qua một lượt, nhanh chóng đặt câu hỏi. Minh Tuệ nhanh nhẹn:


“Dạ, nhưng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ thôi ạ, cũng không đáng kể.”

“Ừ. Thế sau em lại ra Đà Nẵng xin việc? Sao lại không tiếp tục kinh doanh nữa?”

Minh Tuệ không lấn cấn, sắc mặt không đổi, nhanh chóng trả lời:

“Dạ, do em muốn thay đổi môi trường làm việc, với lại em cũng yêu thích Đà Nẵng, từ lâu đã muốn ra đây sống và làm việc rồi ạ.”

“Thế em có kinh nghiệm làm thư kí chưa?”

“Dạ, em chưa từng làm thư kí, nhưng em đọc qua về mô tả công việc, yêu cầu của công ty trên bảng tuyển dụng. Em cam đoan mình có thể làm tốt mọi thứ ạ.”

“Ừ, thế em hãy nói sơ về điểm mạnh, điểm yếu của em cho chị nghe thử.”

Chị nhân sự gật gật đầu, tỏ vẻ khá hài lòng. Chị ấy nhìn vào hồ sơ xin việc của cô sơ qua một lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi tiếp.

Minh Tuệ không nhanh không chậm, trong đầu có một giây thoáng qua câu trả lời, cô cất giọng trong trẻo, dễ nghe như tiếng chuông ngân của mình, từ tốn nói một cách to rõ:

“Dạ, bản thân em là một người cầu toàn, khá kĩ tính, mọi thứ em làm đều muốn nó hoàn hảo, vì thế em có thể sắp xếp xông việc một cách khoa học, ngăn nắp và cẩn thận ạ. Nhưng chính vì thế đây là cũng là nhược điểm của em, kĩ tính quá mức đôi lúc cũng không tốt.

Em còn có thể nhanh chóng giải quyết các tình huống phát sinh, thay giám đốc giải quyết nhưng việc linh tinh phát sinh bất chợt nếu giám đốc có yêu cầu.

Em có thể đàm phán tốt, em độc thân, có thể làm việc mọi lúc và tăng ca nếu có yêu cầu.

Dạ còn nhiều nữa ạ, nếu chị nhận em vào làm việc, em sẽ cho chị thấy thêm nhiều ưu điểm khác, em xin hết.”


Chị Hoa nhân sự nhìn cô đầy thuyết phục, chị ấy gật gật đầu, cười cười ra vẻ hài lòng. Dường như định hỏi thêm gì đó nhưng tiếng gỏ cửa bất chợt vang lên cắt ngang lời chị ấy:

“Nhưng giám đốc có hơi đặc biệt kĩ tính, em có thể chấp nhận mọi yê...”

“Cốc, cốc, cốc."

Có tiếng gõ cửa, chị Hoa nhân sự mỉm cười rồi chạy ra mở cửa:

“Em đợi chị một xí.”

Huỳnh Minh Tuệ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Ân Tú mà thót tim, nếu chị nhìn thấy cô ngay lúc này, chị sẽ phản ứng ra sao?

Minh Tuệ ngồi ngay ngắn lại, lưng quay về phía cửa, hai tay để trên bàn run run, dường như nín thở.

Giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên, đã năm năm rồi Minh Tuệ mới nghe lại giọng chị nên nhất thời xúc động, tự dặn lòng kiềm chế bản thân, tránh việc cô lao ra mà ôm chầm lấy chị:

“Chị Hoa đang phỏng vấn để tuyển thư kí mới cho em à.”

“Dạ, chị cảm thấy cô bé này rất được, nhưng em ấy khá xinh, em muốn tự vào phỏng vấn vòng hai không? Chứ chị rất hài lòng, em ấy phản ứng nhanh nhẹn lắm.”

Ân Tú giọng lạnh tanh:

“Không cần đâu chị, chị okay là được, cứ tuyển theo ý chị, em qua đây xem tình hình thôi, giờ em có việc phải ra ngoài rồi.”

Lâm Ân Tú liếc nhìn bóng lưng đang ngồi cứng đờ trên ghế, chị quay gót bước đi, có một giây lấn cấn, Minh Tuệ cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhỏm.

Bốn năm hơn vừa qua, chị Hoa đã làm vị trí nhân sự cho công ty T&T này. Từ lúc công ty mới thành lập đến tận ngày có thành tựu như bây giờ. Chế độ đãi ngộ của công ty rất tốt.


Lâm Ân Tú là giám đốc của công ty, em ấy còn rất trẻ lại xinh đẹp nhưng cực kì giỏi, quản lí nhân sự công ty đâu vào đấy. Bao năm qua doanh thu công ty ngày càng, lúc nào cũng tăng vượt xa con số được đề ra đầu năm.

Nhưng không hiểu sao em ấy lại rất kì lạ. Không muốn tuyển thư kí có gương mặt xinh đẹp, không tuyển và không cho phép nhân sự công ty ăn mặt hở hang. Mấy thư kí trước làm việc cho em ấy cũng không lâu dài. Một thời gian nếu không tự nghỉ ngang thì em ấy cũng đuổi thẳng.

Đáng lẻ việc tuyển nhân sự cũng chẳng cần tới trưởng phòng nhân sự như cô làm, chẳng qua là mấy bé cấp dưới của cô toàn tuyển dụng thư kí không phù hợp. Lâm Ân Tú đều không hài lòng, vì thế lần này cô mới đích thân chọn lựa.

Chỉ mong rằng mắt nhìn của cô lần này là không sai.

Chị Hoa tự nghĩ thầm rồi thở phào lần nữa, bước nhanh vào phòng tuyển dụng, cô nhìn Minh Tuệ với vẻ mặt cực kì hài lòng, nói:

“Em về trước đi nhé, có gì chị sẽ gọi điện thông báo kết quả cho em.”

Huỳnh Minh Tuệ gật đầu chào chị ấy, đẩy ghế đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi công ty. Cũng vừa kịp nhìn thấy chiếc Mercedes vàng lướt một cái vù qua trước mắt.

“Ân Tú, chị chờ đấy, em sẽ tán tỉnh lại chị từ đầu.”

\- HẾT CHƯƠNG 150 \-