Edit: Cơ Hoàng

Sau khi tiến vào sơn trang thì Lâm Bạch Xu đã tách khỏi ba người Lâm Bạch Dư. Nhóm của nàng ta do các quý nữ tạo thành, thứ nữ không có tư cách gia nhập. Lâm Bạch Quyên với Lâm Bạch Thiền cũng nhanh chóng tách ra, bọn họ đều có bạn bè riêng của mình, đều mặc kệ Lâm Bạch Dư mà đi chơi với bạn bè của mình. Do tính cách của Lâm Bạch Dư nên mấy năm nay nàng không kết giao với một người bạn nào. Nàng cũng không muốn nói chuyện với người mà nàng không quen biết, nên đã một mình dẫn theo Liễu Nguyệt từ từ đi dạo trong vườn. Hai người vừa đi vừa thưởng thức hoa mai, sau đó đã đi sâu vào vườn mai vàng từ lúc nào không hay.

Trước khi Hương Tuyết sơn trang tổ chức thưởng mai yến đã dùng vải lụa bao vòng quanh nhánh cây, chia vườn thành đông viên và tây viên. Đông viên là chỗ các công tử ngắm cảnh, tây viên là nơi ngắm cảnh của các tiểu thư. Làm vậy vừa tránh để hai bên đối mặt với nhau nhưng hai bên vẫn có thể nghe được động tĩnh ở bên kia. Không những vậy, hai bên còn có thể nhìn thấy bóng người ở đối diện một cách mờ ảo, giống như tỳ bà che nửa mặt, làm tăng thêm tình thú. Có điều phạm vi bị lụa bao quanh này cũng hữu hạn, sâu trong vườn mai có địa thế phức tạp và có quá nhiều cây mai nên không bị bao quanh. Nó liên thông với cả đông viên và tây viên, nhưng cũng có rất ít người tiến sâu vào trong rừng mai.

Đường ở sâu trong rừng mai không dễ đi, chạc cây vươn nghiêng chặn ngang đường. Hai người muốn đi qua thì phải cúi đầu và quay người. Liễu Nguyệt cảm thấy động tác như vậy không phù hợp với sự thục nữ của một thiên kim nên đã ngăn cản Lâm Bạch Dư tiến vào. Lâm Bạch Dư tiếc nuối mà nhìn phong cảnh tận sâu bên trong, quyết định rời khỏi. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người đã nghe được tiếng binh khí va chạm truyền đến từ sâu trong rừng mai.

“Nhị tiểu thư...” Liễu Nguyệt sợ tới mức nắm chặt tay áo của Lâm Bạch Dư. Nàng vốn định kéo Lâm Bạch Dư chạy ra ngoài, nhưng do quá sợ hãi nên tay chân nhũn ra, không kéo nổi Lâm Bạch Dư. Lâm Bạch Dư không phải người thích tò mò, sau khi nghe được âm thanh kia, nàng cũng không hề có ý định tiến lên điều tra. Không quan tâm lỡ mình cứu được một vị soái ca quyền cao chức trọng chất lượng tốt gì đó, phản ứng đầu tiên của nàng là rời khỏi. Nhưng mới vừa đi không được vài bước, nàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau đang tiến gần về phía mình. Với tốc độ của nàng và Liễu Nguyệt, chắc chắn sẽ không nhanh bằng đám người đang đánh nhau kia. Hai người sẽ bị bọn họ phát hiện, sau đó gặp vạ lây.

Lâm Bạch Dư nhanh chóng quyết định, kéo Liễu Nguyệt ngồi xổm xuống núp vào phía sau một tảng đá. Có lẽ tảng đá này được dựng lên cho người nghỉ chân dùng, may là nó đủ lớn để có thể che khuất hai người đang ngồi xổm xuống. Nhờ các cây mai trong rừng mọc dày đặc, khiến chỗ các nàng đang trốn càng thêm bí ẩn, giúp các nàng không bị phát hiện một cách dễ dàng.

Hai người vừa mới trốn xong, tiếng đánh nhau đã tới gần. Một trong hai bên đang đánh nhau chỉ có một người, đó là một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm, cầm trong tay một thanh trường kiếm, khí chất nghiêm nghị; bên còn lại là năm sáu hắc y nhân, che mặt, ra tay tàn nhẫn. Thân thủ của vị công tử kia tốt hơn so với hắc y nhân, nhưng có năm sáu hắc y nhân hợp tác với nhau nên công tử trẻ tuổi đó không thể ngăn cản. Trên vai vị công tử trẻ tuổi đã bị chém một nhát, may mà miệng vết thương ở bên vai trái, vết thương cũng không sâu, không gây ảnh hưởng đến khả năng hành động. Có vẻ như vị công tử kia định vừa đánh vừa lui, chờ khi rời khỏi rừng mai sẽ bị những người khác phát hiện, có người tiếp ứng. Nhưng hắc y nhân đã nhận ra ý định của vị công tử trẻ tuổi đó, hai người trong số họ đã bay ra sau lưng công tử trẻ tuổi, cắt đứt đường lui của hắn. Kết quả là hai bên đã dẫn chiến trường tới chỗ cách nơi Lâm Bạch Dư đang trốn không xa, khiến các nàng muốn chạy trốn mà không thể trốn, chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ bị hắc y nhân phát hiện.

Liễu Nguyệt sắp khóc đến nơi rồi. Mấy tên hắc y nhân này quá tàn nhẫn độc ác, nếu bị bọn họ phát hiện thì nàng với tiểu thư sẽ phải bỏ mạng ở đây mất. Nếu biết trước sẽ có chuyện này thì nàng đã ngăn cản tiểu thư tiến vào rừng mai từ lâu rồi... Mẹ, con gái bất hiếu, sau này không thể hiếu thuận với mẹ được nữa rồi.

Lâm Bạch Dư thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của Liễu Nguyệt, khóe miệng không khỏi co giật. Nàng hơi hơi thò đầu ra nhìn về phía đám người đang đánh nhau, chỉ thấy công tử trẻ tuổi kia lại bị chém thêm một nhát, hành động đã bắt đầu bị ảnh hưởng. Nàng không biết sau khi hắc y nhân giết vị công tử kia thì có phát hiện các nàng mà giết người diệt khẩu hay không. Nàng không dám đánh cược, chỉ có thể nghĩ cách tự cứu mình mà thôi.

Ánh mắt Lâm Bạch Dư đọng lại, nâng đôi tay lên che ở hai bên miệng mình, phát ra một giọng nói ngay trước con mắt khó tin của Liễu Nguyệt: “Trần huynh, hình như ở trong rừng có tiếng đánh, chúng ta mau vào xem đi!”

Đây không phải giọng nói của Lâm Bạch Dư, mà là giọng của một nam tử trẻ tuổi. Liễu Nguyệt nín khóc trừng lớn đôi mắt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ không tin tiểu thư nhà mình có thể phát ra giọng nói của nam tử!

Lâm Bạch Dư mặc kệ Liễu Nguyệt trừng đến rách đôi mắt, ngay sau đó, trong miệng nàng lại phát ra giọng của một nam tử khác. Không trong sáng như giọng nói thứ nhất, giọng nói này mạnh mẽ hơn rất nhiều, nghe khá là hào phóng, thẳng thắn: “Được thôi! Ta cũng muốn xem thử tên ngốc nào dám đánh nhau trong yến hội do Văn An trưởng công chúa tổ chức, ta sẽ xử lý bọn họ.”

Giọng nói thứ ba vang lên: “Ha ha, Trần huynh thích đánh nhau nhất, chắc lúc này huynh ấy ngứa tay lắm rồi.”

Giọng nói thư tư nghe khá là non nớt: “Trần huynh xuất thân từ gia tộc võ tướng, nhất định là thân thủ cực tốt!”

Giọng nói thứ hai hàm chứa vẻ đắc ý: “Đương nhiên rồi. Tiểu gia ta đánh hết quân doanh cũng không tìm được địch thủ!”

Liễu Nguyệt phát hiện giọng nói mà tiểu thư nhà mình phát ra không giống như nói ở bên tai, mà thật sự giống như truyền vào từ bên ngoài rừng mai. Nàng không khỏi sùng bái tiểu thư nhà mình vạn lần, sùng ái như gặp phải thần tiên.

Lâm Bạch Dư tiếp tục phát ra giọng nói thứ năm, thứ sáu... Nàng đã học được khẩu kỹ này từ một con hát trong hoàng cung của thế giới rèn luyện trước. Con hát này đắc tội với một vị quý nhân, quý nhân muốn đánh chết hắn, đúng lúc bị Lâm Bạch Dư gặp được nên nàng cũng thuận miệng cầu tình giúp người này. Khi đó Lâm Bạch Dư đã là đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu, quý nhân không dám đắc tội với Lâm Bạch Dư, chỉ đành bỏ qua cho con hát. Con hát nhớ tới ơn cứu mạng của Lâm Bạch Dư nhưng lại không có gì báo đáp, nên đã dạy kỹ năng khẩu kỹ sở trường nhất của mình cho Lâm Bạch Dư. Lâm Bạch Dư vốn không quá coi trọng kỹ năng này, không ngờ bây giờ nó lại có thể cứu mạng nàng.

Hắc y nhân với công tử trẻ tuổi kia đều nghe được mấy giọng nói này, vị công tử trẻ tuổi kia bỗng phấn chấn hơn. Cánh tay hoạt động chậm chạp của hắn trở nên nhanh nhẹn hơn, hắc y nhân lại cảm thấy không ổn, liếc mắt nhìn nhau. Sau khi nghe được một hắc y nhân trong số đó khẽ quát một tiếng “Lui”, mấy hắc y nhân này vội vàng thi triển ra sát chiêu lợi hại nhất của mình tấn công vị công tử trẻ tuổi kia. Sau đó cả đám mặc kệ hiệu quả thế nào, phi thân ra phía sau, chạy vào sâu trong rừng mai.

Công tử trẻ tuổi né khỏi mấy sát chiêu đó một cách gian nan, không khỏi lại bị thương thêm mấy chỗ. May mà hắc y nhân vội vã lui lại, các sát chiêu kế tiếp không có lực, nên vị công tử kia bị thương nhẹ hơn. Công tử trẻ tuổi đứng ở tại chỗ thở dốc vài cái khôi phục thể lực, thuận tiện chờ người ở ngoài rừng tiến vào. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có người tiến vào, công tử trẻ tuổi không khỏi nghi ngờ, nhíu đôi lông mày anh tuấn lại. Hắn lại đợi thêm một lát, sau khi vẫn không thấy có người tiến vào, vị công tử trẻ tuổi này dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.

Hết chương 15