Dịch: Trà

Beta: Mel

Bầu trời đêm hè của Ôn Thành đen kịt, giống như là mực tuyên thành trên tờ giấy trắng, cứ tùy ý mà lan rộng ra, nhuộm đen cả bầu trời, che đi cảnh thành thị náo động, cũng che đi tinh tú trên bầu trời, giống như báo động một trận mưa to sắp ập xuống.

Thiếu nữ trắng nõn nằm trên giường, Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn nằm ngang, trên mặt hai người đắp miếng mặt nạ giấy, trông qua có vẻ khá dữ tợn.

Điện thoại của Dư Mạn Mạn rung lên, cô đưa tay lục tìm điện thoại, vừa nhìn thấy tin tức trên màn hình, lập tức hét toáng lên: “Doi* rồi!”

(*) Làm tình.

Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng reo hò của cô, Cố Nam Hề giật nảy mình, lấy mặt nạ xuống, trong giọng nói có chút ghét bỏ: “Không phải theo đuổi idol thì cũng là theo đuổi mấy thứ trong thế giới giả tưởng, đã thế còn theo đuổi đến chân thật như vậy, mình cũng bái phục đó.”

Dư Mạn Mạn căn bản chả để ý đến sự trào phúng trong lời nói của Cố Nam Hề, hí hửng mở máy tính ra, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.

Cố Nam Hề không hiểu được thế giới giả tưởng 2D của Dư Mạn Mạn, dứt khoát nằm lì luôn trên giường, đong đưa đôi chân dài trắng nuột nà đến chói mắt, nằm lướt vòng bạn bè trên wechat.

Bỗng nhiên một tiếng ting báo hiệu có tin nhắn vang lên.

【 Phó bất cần: Em gái à, anh trai trở về rồi, nếu em không đến trong ba phút nữa, tất cả các đồ vật của em anh sẽ đưa đi hiếu kính mẹ nuôi. 】

Con mắt đen nhánh của Cố Nam Hề mở to, nhanh chóng lê dép lê, chạy xuống dưới lầu.

“Hề Hề, trời sắp mưa rồi, cậu còn đi đâu?”

“Tớ đi gặp Phó Dĩ Diệu.”

Giọng nói vừa phát ra thì bóng người của cô cũng biến mất tăm.

“Cậu xác định là không thay quần áo à?”

Dư Mạn Mạn chép miệng hai cái, chắc là không nghe thấy.

Thôi bỏ đi, dù sao Phó Dĩ Diệu kia cũng xem như là một đóa hoa kiêu hãnh, chắc sẽ không động phàm tâm với Cố Nam Hề đâu ha.

Tình cảm giữa hai nhà Phó gia và Cố gia thì cả Ôn Thành này không ai không biết, vợ chồng Phó gia mới chuyển vào Phỉ Thúy Nhất Hào không lâu thì nhà họ Cố cũng tiêu một số tiền lớn mua luôn căn biệt thự bên cạnh. Vốn dĩ là nơi tấc đất tấc vàng, hai nhà lại thuê kiến trúc sư nổi tiếng, thiết kế hai căn biệt thự độc lập thành một trang viên thật lớn, tiến vào từ một cổng.

Phải biết rằng ở khu đất rộng lớn này có năm căn biệt thự, không gian riêng tư cực kỳ tốt, nhưng bây giờ lại cải tạo thành không gian chung, chỉ nghĩ thôi cũng đủ để biết độ xa hoa như thế nào rồi.

Cố Nam Hề đi dép lê chạy đến cửa nhà Phó gia, hệ thống nhận diện khuôn mặt rồi mở cửa cho cô tiến vào.

Cô nhìn thời gian trên điện thoại di động, mất chín phút.

Vì để tránh việc Phó Dĩ Diệu “giữ lời hứa” mà thái độ của Cố Nam Hề trở nên nịnh nọt không ít, giọng nói vốn dĩ đã rất mềm nại nay lại pha thêm chút nũng nịu nói: “Anh trai* Phó à, em đến rồi đây.”

(*) Anh trai ở đây là ca ca 哥哥

Phó Dĩ Diệu vừa mới tắm xong, mặc một thân đồ ngủ ngắn tay màu xanh biển từ trên lầu đi xuống, ngọn tóc còn chưa lau khô nước, không giống hình tượng nghiêm cẩn trong công việc, mà lại mang lại cảm giác có chút tùy ý.

Nghe thấy giọng điệu lấy lòng rõ mồn một của Cố Nam Hề, trên gương mặt của anh xẹt qua nét cười nhạt, nhưng rất nhanh lại quay về trạng thái thản nhiên ngày thường.

Anh ngồi xuống sô pha, giọng nói bình tĩnh: “Em đến muộn.”

“Không có mà.” Cố Nam Hề chớp chớp đôi mắt đen nhánh, thề thốt phủ nhận.

“Lúc anh gửi tin nhắn wechat là tám giờ, bây giờ đã là tám giờ mười phút.”

“Tại ba phút trước em mới thấy tin nhắn nên cũng không thể tính là đến muộn.”

Đôi mắt của Cố Nam Hề rất dễ lừa người, vừa linh động lại thanh khiết, rõ ràng là một kẻ lừa đảo lại có thể dễ dàng sắm vai một người vô tội rất thuần thục và nhuần nhuyễn.

Phó Dĩ Diệu nhẹ nhàng bâng quơ mà mở miệng: “Hai nhà chúng ta cách nhau khoảng 1000 mét, tính thời gian cho dù em có dùng hết sức mà chạy thì cũng vượt qua ba phút, em là…?”

Phó Dĩ Diệu nhìn từ trên xuống đánh giá Cố Nam Hề, một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, khắc họa bờ vai mảnh khảnh của cô, xương quai xanh tinh xảo cùng với một mảng da thịt trắng ngần lộ ra, vạt váy khó khăn lắm mới che được đến đầu gối, không thể nào che đậy được đôi chân xinh đẹp của cô, dưới chân còn mang một đôi dép lê trong nhà.

Nhìn bộ dạng cô ăn mặc như thế này mà chỉ mất chín phút để đến đây cũng được xem như là kỳ tích rồi.

Cố Nam Hề nghe thấy Phó Dĩ Diệu bình tĩnh mà ghét bỏ nói, lửa giận xông lên não, đi vài bước đến trước mặt anh, cười lạnh nói: “Cho nên anh đặt ra cho em một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành?”

“Ừ, thử xem giới hạn của em đến đâu.”

“Phó Dĩ Diệu, rốt cuộc anh có tính người không hả, người ta dù sao cũng là một nữ sinh mảnh mai đó.”

Cố Nam Hề cũng không cùng anh diễn kịch nữa, vừa rồi chạy một mạch đến đây, bây giờ cũng nằm xụi lơ trên sô pha.

“Ngoan, hai cái vali kia là của em.” Phó Dĩ Diệu chỉ vào hai chiếc vali lớn trên sô pha, ngữ điệu giống như là đang ban thưởng cho chính sủng vật của mình vậy.

Cố Nam Hề cực kỳ nghẹn khuất, nghẹn khuất đến muốn nổ tung.

Cô tức giận đứng phắt dậy, ôm cái gối ôm trong ngực, dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương, cố nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, bắt đầu lên án: “Từ nhỏ đến lớn anh đều ức hiếp em, cậy thế em trẻ người non dạ không biết gì, còn bắt em gọi anh là anh trai, bản thân anh có chút tự giác nào của người làm anh ư? Người bắt nạt em nhất chính là anh đó!”

Phó Dĩ Diệu ung dung cười nói: “Em gái à, cái kỹ thuật diễn đó chỉ dùng được ở chỗ bố mẹ em và bố mẹ anh thôi.”

Cố Nam Hề cầm gối ôm ném thẳng lên đầu của Phó Dĩ Diệu, lạnh lùng nói: “Ai là em gái anh, tôi họ Cố, anh họ Phó, đừng có mà xưng hô xằng bậy nhận họ hàng thân thích ở đây.”

Một tiếng anh trai cô gọi khi mới vào cửa trong ký ức của cô dường như đã bay biến mất tăm, Phó Dĩ Diệu không nhanh không chậm nói: “Đồ trong hai cái hộp kia chắc em cũng không hiếm lạ gì đâu nhỉ?”

Cố Nam Hề lập tức nghẹn họng.

Túi xách của cô, nước hoa của cô, đồ dưỡng da và đồ trang điểm, đồ trang sức lấp la lấp lánh của cô…

Dường như đang vẫy tay chào tạm biệt với cô.

Trước khi Phó Dĩ Diệu đi công tác ở Châu Âu, Cố Nam Hề đã cố ý liệt kê ra một danh sách dài các thứ cần mua, son môi của các nhãn hiệu nổi tiếng, màu sắc khác nhau tính ra cũng hơn hai mươi loại.

Không sai, chính là cô cố ý làm vậy.

Thực ra ngoài mấy thứ bản giới hạn ra thì mấy thứ khác ở trong nước cũng có thể mua được, nhưng mà cô muốn làm khó cái người mà ngày bình thường đều bắt nạt cô – Phó Dĩ Diệu.

Nhìn vào hai cái vali lớn khoảng 24 inch kia, lẽ nào đều là mua cho cô?

Cố Nam Hề cắn môi dưới, mấy món đồ bản giới hạn kia thật sự làm cho người ta bứt rứt không nỡ buông, nếu không đã không khiến cô vừa nhận được tin nhắn wechat đã co giò chạy đến rồi.

Suy nghĩ mất mấy phút, Cố Nam Hề lại lén lút di chuyển mông, mãi đến khi da thịt hai người chạm vào nhau, cô mới ngẩng đầu lên, đôi môi ướt át và cặp mắt to tròn nhìn Phó Dĩ Diệu, giọng nói mềm như bông: “Anh trai Phó.”

Không có tiền đồ.

Số lần bại trận của Cố Nam Hề trước mặt Phó Dĩ Diệu không thể đếm xuể, cho nêm thêm một lần như vậy cũng chả sao.

Phó Dĩ Diệu rũ mắt nhìn thoáng qua, ngón tay thon dài dừng trên gò má cô, nhạt nhẽo nói: “Trên má em đây là…”

“Em chưa đắp mặt nạ xong thì đã cấp tốc chạy qua đây, nghĩ mà xem, em nghe lời anh như thế nào chứ.” Cố Nam Hề ngắt lời anh, trái lương tâm mà nịnh hót.

Nhìn bộ dạng của anh, lẫn cái giọng điệu kia nữa, nếu không biết còn tưởng rằng anh đang thèm nhỏ dãi ấy chứ.

Cô sẽ ghê tởm đến mức một tháng không muốn đắp mặt nạ.

“Ồ, nghe lời như thế cơ à?” Phó Dĩ Diệu chậm rãi ung dung rút tờ khăn giấy, lau đi dịch nhờn của mặt nạ còn dính trên đầu ngón tay.

Cố Nam Hề cười nhạt: “Đúng vậy, thế em có thể mở vali rồi chứ?”

“Đi đi.” Phó Dĩ Diệu tâm tình tốt trả lời.

Cố Nam Hề vui sướng đi đến chiếc vali, “lạch cạch” hai tiếng mở rương hành lý ra.

Nhìn bên trong là các món đồ mới vô vàn màu sắc, ánh mắt Cố Nam Hề trở nên lấp lánh, hình tượng của Phó Dĩ Diệu ở trong lòng cô nhanh chóng được nâng lên một bậc.

Không còn cách nào khác, cô chính là người con gái thực dụng như vậy đó.

Cố Nam Hề cũng không thèm quan tâm đến mấy thứ mình liệt kê trong danh sách, mà nhanh chóng ở trong vali moi ra được mấy món đồ phiên bản giới hạn, trên mặt không tự chủ được mà nở nụ cười tươi tắn, hiện lên hai má lúm đồng tiền.

Phó Dĩ Diệu thấy cô như con mèo nhỏ trộm cá thành công, cũng cười cười đi đến, lười biếng mà nói: “Mấy thứ đồ này anh đều mua hai phần, mua cho em và tặng mẹ nuôi nữa.”

Cố Nam Hề vui đến cười tít cả mắt, nhìn anh nói: “Anh trai Phó, yêu anh quá cơ, bắn tim.”

“Khó khăn lắm mới nghe được mấy lời hay ho này của em, không uổng công anh đây mua hai vali lớn đồ về.”

“Anh trai sau này cũng phải thương em gái như vậy đó nha.”

Cố · co được duỗi được · Nam Hề.

Phó Dĩ Diệu đi lên lầu lấy cái áo dệt kim hở cổ đưa cho Cố Nam Hề, rồi xách hai cái vali lên, nói: “Anh đưa em về.”

Cố Nam Hề cụp mắt xuống nhìn áo ngủ của mình, lúc này mới hiểu ra vì sao Phó Dĩ Diệu đưa áo cho mình.

Cô đưa tay lên che ngực, che đi đoạn cổ áo bị trễ xuống, cũng che đi sắc xuân trước ngực.

Ánh mắt Cố Nam Hề lướt qua Phó Dĩ Diệu, ánh mắt anh vẫn bình thản và thong dong giống như cảnh trước mặt cũng chỉ là hư vô mà thôi.

Đúng là đồ lãnh cảm. 

“Lúc anh về sao không trực tiếp đưa hai cái vali này đến nhà em luôn chứ?”

Cố Nam Hề lẩm bẩm oán giận, như vậy thì cô cũng không phải phí công chạy đến nhà anh một chuyến, anh cũng chả phải làm cái việc thừa thãi là đưa cô về.

Phó Dĩ Diệu dừng bước, kéo kéo tóc đuôi ngựa của cô: “Chiều em.”

Cố Nam Hề đẩy đẩy Phó Dĩ Diệu, cười cười nói: “Không thể chiều, không thể chiều.”

Ngày hôm nay Phó Dĩ Diệu nói gì cũng đều đúng hết.

Hai người vừa ra đến cửa nhà họ Phó thì mưa xuống, cơn mưa như trút nước từ trên bầu trời đen kịt xuống xối xả.

Phó Dĩ Diệu nhíu mày, nắm lấy tay của Cố Nam Hề chạy quay lại trong nhà.

Chưa đến một phút, Cố Nam Hề đã bị mưa xối ướt nhẹp, quần áo dán chặt lên người, phô ra đường cong khiêu gợi.

Trong phòng nhiệt độ điều hòa thấp, cô bất giác cảm thấy rùng mình, đôi môi đỏ thắm lúc nãy bây giờ cũng đã đổi sắc.

“Em đi lên lầu tắm nước nóng trước đi, cơn mưa này đoán chừng cũng không thể dừng ngay được.” Phó Dĩ Diệu nhìn sắc trời đen kịt cùng với tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài, nặng nề nói.

Thân thể Cố Nam Hề run run đứng dậy làm theo.

Cô từ nhỏ đã chạy qua chạy lại ở hai bên, ở nhà họ Phó còn có một phòng ngủ dành cho cô, nơi này cũng giống như nhà cô vậy nên cô chả cảm thấy xa lạ gì.

“Nhớ đem mấy món đồ số lượng giới hạn của em vào đây nhé!”

Trước khi đi lên, Cố Nam Hề còn không quên dặn dò, vì lúc nãy trời mưa đột ngột mà hai cái vali kia còn vứt ở ngoài sân.

Thấy ánh mắt âm u của Phó Dĩ Diệu, Cố Nam Hề có chút lúng túng: “Anh trai à, thân thể cũng khá quan trọng, vậy đợi mưa nhỏ một chút rồi ra lấy vào cũng không muộn.”