Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Phó Dĩ Diệu chuẩn bị cho Cố Nam Hề một chiếc váy dài hở vai màu hồng phấn. Phần vai áo thiết kế hoàn mỹ kết hợp cùng sợi dây chuyền nước mắt thiên sứ khiến cho khí chất của cô cành thêm ưu nhã, cao quý.

Trong nhà hàng vang lên tiếng dương cầm du dương uyển chuyển, Cố Nam Hề bước vào như một nàng công chúa. Phó Dĩ Diệu giúp cô kéo ghế và mời cô ngồi xuống.

Xung quanh không một bóng người, nghĩ thầm chắc đây là ý của ai đó đây.

Cố Nam Hề cong cong khóe miệng, xem ra còn nhớ lời hôm qua cô nói với anh.

Nhà hàng cơm Tây này nằm ở một vị trí rất tốt nhưng không gian lại khá yên tĩnh, đồ ăn làm cũng rất tinh xảo.

Cố Nam Hề một tay chống cằm, cố ý làm anh khó xử: “Nếu đến đối phương thích ăn gì cũng không biết thì phải nhận phê bình mới được.”

Phó Dĩ Diệu cười bình tĩnh: “Được thôi. Em nói gì cũng đúng.”

Má lúm đồng tiền của Cố Nam Hề lại càng sâu hơn, xem ra anh cũng khá thức thời.

Bữa tối này cô ăn cực kỳ vui vẻ, so với tối hôm qua còn tốt hơn nhiều. Mọi yêu cầu vô lý của cô Phó Dĩ Diệu đều thỏa mãn hết thảy.

Đây mới là buổi hẹn hò đúng nghĩa chứ.

Cách nhà hàng không xa là một quảng trường đang diễn ra lễ hội ánh sáng, bước chân Cố Nam Hề hơi khựng lại.

Phó Dĩ Diệu nhỏ giọng nói: “Muốn xem không?”

Cô không thích chen chúc trong đám đông nhưng mà không khí bây giờ rất thích hợp. Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sáng như sao trời, xinh đẹp không gì sánh được.

“Đi thôi.”

Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề không đến gần đó, chỉ đứng từ xa mà nhìn.

Thấy những đôi tình nhân xung quanh đều nói nói cười cười và lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm, Phó Dĩ Diệu cũng thì thầm bên tai cô: “Em muốn chụp ảnh chung không?”

Đêm nay Phó Dĩ Diệu cực kỳ dịu dàng, săn sóc. Đúng chuẩn bạn trai quốc dân khiến trái tim Cố Nam Hề không thể kiềm chế được mà đập lỡ mấy nhịp. Cô kiêu ngạo nói: “Tùy anh.”

Phó Dĩ Diệu lấy di động ra, mở máy ảnh. Còn rất thức thời mà cúi xuống khiến chiều cao của hai người không còn cách biệt.

Không dùng bất cứ filter nào cả, ảnh chụp ra nhìn rất tự nhiên. Đúng là cảnh đẹp ý vui.

Không đợi Cố Nam Hề lên tiếng, Phó Dĩ Diệu đã gửi ảnh qua cho Cố Nam Hề.

Cố Nam Hề lấy di động ra, click vào ảnh chụp. Động tác có chút gấp không chờ nổi.

Thứ cô nhìn đầu tiên không phải là bản thân mà là khuôn mặt của Phó Dĩ Diệu trong ảnh.

Đúng là gương mặt đẹp 360 độ không góc chết. Nhìn tổng thể đẹp đến mức không thể rời mắt.

“Hử? Làm mờ?”

Cố Nam Hề nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Dĩ Diệu, cô giấu đầu lòi đuôi mà che màn hình điện thoại lại.

Gương mặt bắt đầu ửng đỏ sau đó lan xuống tận cổ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh mà trả lời anh một câu: “Anh nhìn nhầm rồi.”

“Nhanh như thế đã không còn là Thần tiên ca ca tâm địa lương thiện nữa à?”

Cố Nam Hề lúng túng nói: “Anh cảm thấy hành vi lúc sáng của anh xứng với xưng hô này ư?”

Phó Dĩ Diệu hơi suy nghĩ, hỏi cô: “Vậy biểu hiện tối nay thì sao? Có đáng để em đổi lại biệt danh dễ nghe hơn chút không?”

Giọng anh lúc bình thường đã từ tính dễ nghe, bây giờ còn mang âm hưởng dịu dàng, tình cảm lại càng thêm mê hoặc.

Ngón tay Cố Nam Hề run rẩy, nhịn không được mà vuốt vuốt di động, thấp giọng hỏi: “Anh muốn đổi thành gì?”

Phó Dĩ Diệu: “Đưa di động cho anh.”

Cố Nam Hề chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn đem điện thoại mình đưa cho Phó Dĩ Diệu nhưng vẫn không quên hờn dỗi cảnh cáo anh: “Anh không được đổi thành tên lung tung gì đó đâu nhé.”

“Có thể bằng em ư?”

Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ.

Cố Nam Hề cố cãi lý: “Em sửa biệt danh cho anh rất bắt kịp thời thế đó nhé! Dựa vào biểu hiện của anh mà sửa.”

Phó Dĩ Diệu cười nhạt một tiếng: “Còn muốn anh nói cảm ơn à?”

Cố Nam Hề có chút yếu thế: “Cái đó không cần đâu.”

Ngón tay Phó Dĩ Diệu lướt trên màn hình điện thoại, sau đó đưa điện thoại trả lại cho cô.

Cố Nam Hề mở khóa di động, xem xem anh tự đặt biệt danh gì cho mình.

[Anh Phó]

Cố Nam Hề cười trêu chọc, nghiêng đầu nhìn Phó Dĩ Diệu: “Thì ra anh thích cái này à, anh trai Phó.”

Ba chữ cuối cùng được ngân dài, không cần nghi ngờ, chính là do cô cố ý.

Phó Dĩ Diệu bất động một lúc, sau đó nói: “Có muốn đi xem phim không?”

Ba bước trong hẹn hò chính là ăn cơm, đi dạo, xem phim.

Học rất nhanh.

Trong bầu không khí như thế này, Cố Nam Hề cũng có chút rung động. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, muốn đi xem phim điện ảnh chỉ sợ không còn vị trí tốt.

Mà xem phim cốt yếu chính là ở trong bầu không khí chung, mọi người cùng cười cùng khóc.

Hai người đến rạp chiếu phim, không ngoài dự tính, chỗ tốt đã bị chiếm hết..

Nhìn mấy bộ phim đang được tuyên truyền, Phó Dĩ Diệu mở miệng nói: “Tiểu Hề, em muốn xem bộ nào?”

“Mấy bộ hot đều hết chỗ rồi.” Cố Nam Hề dùng app check chỗ ngồi xong, thở dài tiếc nuối.

“Anh mua cho em.”

Ánh đèn phản chiếu trên ngũ quan của người đàn ông khiến khuôn mặt anh trở nên thanh lãnh hơn, mang theo chút xa cách người lạ chớ tới gần, nhưng lời nói ra lại cực kỳ dịu dàng.

Có chút anh tuấn.

Trên mặt Cố Nam Hề có chút thẹn thùng, tim đập như trống trận, ánh mắt mang theo sự khát khao mà nhìn anh: “Anh có cách ư?”

Đây chính là cảm giác có người chịu vì tâm tình của mình mà làm mọi cách để thỏa mãn mình à?

Phó Dĩ Diệu: “Trước tiên em muốn xem bộ nào?”

Cố Nam Hề không hay xem bình luận phim ảnh, cũng không biết bộ nào hợp với mình nên giơ tay ra tùy tiện chỉ vào một bộ: “Bộ này đi.”

Phó Dĩ Diệu nhìn một cái, nói: “Đợi anh một chút.”

Chỉ thấy anh đi đến trước quầy. Vì xung quanh rất ồn, cô nghe không rõ Phó Dĩ Diệu và người kia đang nói gì.

Nhưng rất nhanh đã có đáp án.

Loa phát thanh vang lên thông báo: “Có một vị tiên sinh muốn mua lại hai vé chín giờ tối của phim [XXX], vé từ ghế 9 đến 12, điều kiện thương lượng. Ai có ý muốn nhượng lại thì hãy đến quầy thu ngân để trao đổi. Hạn trong năm phút.”

Đây đúng là cách giải quyết của tư bản mà.

Không biết là do ma lực của bốn chữ điều kiện thương lượng hay là do gương mặt này của Phó Dĩ Diệu.

Mà loa phát thanh vừa vang lên chưa đến một phút, Phó Dĩ Diệu đã lấy được hai vé xem phim quay lại.

Cố Nam Hề quở trách: “Anh mua lại vé xem phim từ trong tay người ta như vậy, không sợ là người ta buồn à?”

Phó Dĩ Diệu: “Anh nói với anh ta đến quầy chuyên doanh dưới trướng Phó gia báo tên anh thì có thể mua một bộ trang sức miễn phí. Anh thấy em rất thích trang sức nên nghĩ bạn gái cậu ta cũng sẽ không từ chối điều kiện này.”

Cố Nam Hề: “…”

“Vì hai vé xem phim mà anh ra giá cao vậy sao?”

Ánh mắt Phó Dĩ Diệu dừng trên gương mặt cô, khóe môi anh hơi dương lên: “Không phải vì hai vé xem phim, mà là bây giờ em đang muốn xem bộ phim này.”

Tuy rằng nghe ra thì thấy cũng không khác nhau lắm, nhưng hoàn toàn không phải một ý.

Là bởi vì bây giờ cô muốn xem cho nên có thể trả gấp mười, thậm chí rất nhiều cũng sẽ khiến cô vui vẻ.

Trong đầu Cố Nam Hề bây giờ có chút trống rỗng, cảm giác cả người đều lâng lâng.

Phó Dĩ Diệu cũng am hiểm quá đi!

Khống chế tâm tư của một thiếu nữ như cô rất thành thạo.

Làn da trắng sứ của Cố Nam Hề bắt đầu hơi phiếm hồng, từ gương mặt rồi lan nhanh ra. Nhân cơ hội này, cô còn đưa ra thêm yêu cầu: “Em muốn ăn bắp rang, uống coca.”

“Được.”

Mua bắp rang phải xếp hàng. Phó Dĩ Diệu đứng cuối hàng, khoảng cách không gần không xa, khí chất cao quý khiến bóng hình anh lẫn trong đám người vẫn là nổi bật nhất.

Cố Nam Hề nhịn không được lấy di động ra chụp, tấm ảnh nhìn giản dị nhưng lại không hề tầm thường.

Bống nhiên tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

[Anh trai Phó: Em ở đó chụp lén anh?]

Cô không để chế độ đèn flash khi chụp mà sao anh lại biết được vậy.

Nhưng cô sẽ thừa nhận ư?

Tất nhiên là không rồi.

[Bổn tiên đã qua đời: Mơ đẹp quá ha.]

[Anh trai Phó: Anh thấy được.]

[Bổn tiên đã qua đời: icon xem thường.]

Cũng không biết tại sao tình hình lại thành ra như vậy, cô và anh bắt đầu dùng biểu tình bao để đối chọi, còn tải xuống rất nhiều gói nhãn dán nữa.

Kết quả là Cố Nam Hề không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa. Trước khi đầu hàng cũng không quên chửi anh một câu.

[Bổn tiên nữ đã qua đời: Anh ấu trĩ thật đấy.]

Phó Dĩ Diệu tắt di động, nhận lấy bắp rang bơ và nước trái cây.

Vì hôm nay là lễ thất tịch, cho nên bắp rang bơ cũng đóng gói theo kiểu tình nhân. Bên ngoài có in một đôi tình nhân và một hình trái tim to, cũng có chút đáng yêu.

Nước trái cây là một ly lớn, cắm hai cái ống hút.

Cố Nam Hề nhìn chằm chằm ly nước trái cây trên tay Phó Dĩ Diệu, Phó Dĩ Diệu thấy vậy cũng bình tĩnh mà giải thích: “Đây chính là sự sắp xếp của rạp phim, cho em uống hết đó.”

Nhìn mấy đôi tình nhân xung quanh trong tay cũng cầm những thứ đồ giống như vậy, cô nghĩ thầm chắc đây là đồ được sản xuất và bán đồng loạt trong rạp chiếu phim vào ngày lễ thôi. Không có gì bất thường cả.

Lúc vào rạp chiếu phim, người khá nhiều. Phó Dĩ Diệu đi phía sau Cố Nam Hề che chắn cô khỏi đám đông.

Hình bóng cao lớn đẹp trai ngời ngời của anh lập tức được phóng đại lên nhiều lần.

Không xong rồi, cô có chút rung động rồi.

Khuyết điểm của Phó Dĩ Diệu chính là cái miệng cay nghiệt của anh. Tuy rằng lúc trước cô nói nếu anh là người câm thì tốt biết mấy, nhưng nếu anh là người câm thật thì cô lại cảm thấy tiếc nuối. Giờ phút này, anh vừa không phải người câm vừa không ăn nói độc địa, tính cách thì dịu dàng nhẹ nhàng, còn rất biết chăm sóc. Đúng là hoàn mỹ.

Cố Nam Hề tìm được vị trí của họ và ngồi xuống, đem bắp rang bơ đến trước mặt của anh, chỉ thấy anh khẽ cau mày, trên mặt là sự kháng cự không hề che giấu.

Cô giống như con sói xám giả quàng lên mình chiếc áo choàng đỏ, giả bộ giọng điệu chân thành mà nói: “Anh Phó! Anh ăn một miếng đi, ngon lắm luôn.”

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ: “Là em ngốc nên cũng cảm thấy anh khờ sao?”

Đấy, lại bắt đầu trở về với bản chất thật rồi.

Cố Nam Hề nhét bắp rang vào miệng mình, câu chữ rành mạch mà yêu cầu: “Phạt anh từ giờ đến khi bộ phim kết thúc cũng không được nói thêm câu nào nữa.”

Cô cảm thấy anh vẫn thích hợp để làm một mỹ nam an tĩnh thì hơn.

Tình tiết bộ phim bình thường, nếu không phải chiếu vào thất tịch thì sẽ không có nhiều người xem như vậy.

Nhớ đến điều kiện mà Phó Dĩ Diệu đưa ra để đổi hai tấm vé này, trong lòng cô lại nổi lên cảm giác hối hận, còn không bằng trực tiếp mua trang sức tặng cô.

Đúng là phá gia chi tử.

Cố Nam Hề không ngừng ăn bắp rang bơ, không phải vì cô thích ăn, mà là do thói quen khi xem phim phải có gì đó nhai cho đỡ buồn miệng.

Phó Dĩ Diệu nói nhỏ bên tai cô: “Ăn vội vậy không sợ đầy bụng à?”

“Ai cho phép anh nói chuyện?”

Bị anh nói như vậy, Cố Nam Hề cũng cảm thấy bụng mình hơi chướng, nhịn không được đánh anh một cái. Sau đó, bưng cốc nước lên uống, trách móc anh: “Anh mua chính là phần tình nhân. Anh không ăn thì em cũng chỉ có thể ăn một mình, lãng phí lương thực là một đức tính không tốt. Anh có biết không hả?”

Phó Dĩ Diệu: “Anh biết rồi.”

Cố Nam Hề nhân cơ hội này nhét bịch bắp vào trong lòng Phó Dĩ Diệu, nói: “Có thái độ nhận sai là tốt, nên khen thưởng.”

Nếu là phần cho tình nhân thì anh không thể để một mình cô ăn được.

Phó Dĩ Diệu lấy mấy hạt bỏ vào miệng, hương vị ngược lại không quá khó ăn như tưởng tượng, ngược lại có chút ngọt.

Chưa được bao lâu, Cố Nam Hề lại duỗi tay qua, khóe môi Phó Dĩ Diệu khẽ khàng nhếch lên.

Bộ phim kết thúc, bắp rang cũng gần hết, Cố Nam Hề đã uống không ít nước trái cây nên không thấy khô miệng, nhưng Phó Dĩ Diệu từ đầu đến cuối một ngụm cũng chưa từng uống.

Cố Nam Hề suy nghĩ vài giây, đem nước trái cây kề bên miệng anh: “Cả hai cái ống hút đều đã bị em uống qua nếu anh không ngại…”

Rạp chiếu phim đen thùi lùi, cô cầm được là uống, căn bản không phân biệt nổi cái nào là của mình.

Phó Dĩ Diệu rũ mắt nhìn cô, Cố Nam Hề bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, tức giận nói: “Nếu anh ghét bỏ thì thôi vậy.”

Cô hiếm khi hào phóng như vậy đấy.

Phó Dĩ Diệu lấy ly nước từ trong tay cô, không nói không rằng uống một ngụm lớn.

Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên, trong chớp mắt nhìn anh có vẻ đồng tình: “Nếu như anh khát thì có thể lấy uống mà, dù sao cũng là anh bỏ tiền mua.”

Phó Dĩ Diệu: “Anh cho rằng em nghĩ hành động uống cùng một ly chỉ có mấy đôi yêu nhau mới làm, rồi lại mắng anh không biết xấu hổ.”

Cố Nam Hề: “…”

“Tính cách em đâu có ngang ngược vô lý như vậy.”

Phó Dĩ Diệu cười nhạt.

Xem phim lúc chín giờ, xem xong đã gần mười một giờ. Gần đây, Cố Nam Hề làm việc và nghỉ ngơi đều theo giờ giấc và quy luật nên vừa ngồi lên xe đã có chút mệt rã rời.

Phó Dĩ Diệu thắt xong dây an toàn, nói nhỏ: “Nếu mệt thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi.”

Mí mắt Cố Nam Hề đã bắt đầu đánh nhau, tắt chế độ im lặng đi thì điện thoại bắt đầu vang lên rất nhiều tin nhắn wechat, Dư Mạn Mạn gửi không ít tin nhắn đến.

Dựa theo những sai lầm lúc trước, cô không dám ấn mở tin nhắn của Dư Mạn Mạn trước mặt Phó Dĩ Diệu.

Cố Nam Hề liếc mắt nhìn Phó Dĩ Diệu một cái, trong giọng nói có chút lấy lòng: “Anh Phó, em mượn tai nghe anh dùng một chút.”

“Chỉ có tai nghe bluetooth, có cần không?”

Phó Dĩ Diệu mở đèn xe, sau đó tìm tai nghe cho cô, hỏi: “Cần anh kết nối giúp em không?”

“Không cần đâu.”

Cố Nam Hề thực hiện một loạt thao tác, sau đó đưa tai nghe lên tai, yên tâm mà mở tin nhắn thoại của Dư Mạn Mạn.

Nhưng không biết tai nghe của Phó Dĩ Diệu bị gì mà bây giờ trong xem đang vang lên giọng nói của Dư Mạn Mạn.

“Bảo Bảo, tình hình chiến đấu cũng kịch liệt lắm nha. Mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa rep tin nhắn. Anh trai Phó của cậu thật mạnh đó nha.”

Chuyện quá mức đột ngột khiến Cố Nam Hề cuống cuồng ấn tắt nhưng lại ấn nhầm thành ấn mở tiếp tin nhắn tiếp theo.

“Mình nói mà, ai có thể  không gục ngã trước mị lực của Hề Hề chứ? Cái truyền thuyết một ngày một đêm kia cũng không phải nói không nhỉ. Anh trai Phó của cậu cũng được phết đấy!”

“Á á á á!” Vì quá hoảng loạn mà Cố Nam Hề chỉ còn cách dùng tiếng hét chói tai của mình để át đi giọng nói của Dư Mạn Mạn, tay thì ấn loạn trên màn hình di động.

Lại liên tiếp ấn mở thêm hai tin nhắn giọng nói nữa của Dư Mạn Mạn, trong xe bây giờ chỉ còn lại tịch mịch.

Bên tai Cố Nam Hề ửng đỏ sau đó lan rộng xuống mặt xuống cổ sau đó toàn thân khiến cả người cô nóng như bị thiêu cháy,

Thế mà cô lại kết nối điện thoại với radio trên xe?

Ánh đèn nhàn nhạt từ trên đỉnh ô tô chiếu xuống, chiếu sáng cả một màn vừa rồi.

Mắt thấy Phó Dĩ Diệu chuẩn bị mở miệng, cô lập tức lựa chọn đánh đòn phủ đầu làm khó dễ anh:

“Anh sao vậy nè? Sao kênh radio trên xe lại liên kết với mấy kênh tâm sự đêm khuya của mấy thiếu nữ? Đàn ông con trai không thể nghe mấy thứ này đâu.”

Phó Dĩ Diệu chống tay bên má, ngẩng đầu, cười ung dung: “Em nói tiếp đi, để xem em còn nói ra được gì.”

Cố Nam Hề tháo tai nghe xuống ném sang cho Phó Dĩ Diệu, đỏ mặt mà nói: “Ai muốn nói chuyện với anh?”

Phó Dĩ Diệu chỉ chỉ di động của cô, hỏi: “Bình thường các em đều giao lưu theo kiểu này à? Cái gì mà DOI, cái gì mà một ngày một đêm…”

“Xin anh đó đừng nói nữa.”

Chừa cho cô chút mặt mũi đi mà.

Phó Dĩ Diệu ghé sát lại một chút, ánh trăng mờ ảo từ ngoài ô cửa sổ hắt lên gương mặt tuấn tú của anh, như mơ như thực khiến Cố Nam Hề không nhịn được nuốt nước bọt, buột miệng hỏi:

“Anh…anh muốn làm gì?”

Đôi tay còn nhịn không được mà che ở trước ngực, bộ dạng cảnh giác.

Phó Dĩ Diệu rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo nét trêu đùa, khàn khàn nói: “Trong đầu em lại nghĩ gì vậy?”

Anh kéo dây an toàn bên người thắt lại cho cô, lười nhác nói: “Giúp em thắt dây an toàn, lái xe về nhà.”

“Chẳng lẽ em nghĩ còn muốn cùng em một ngày một đêm à?”

Anh trần trụi giễu cợt cô! Không chút che giấu!

Cô sẽ không bao giờ muốn trải qua lễ thất tịch với anh nữa, không lãng mạn chút nào hết!

*Icon khóc thút thít*