Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

“A a a a! Sao lại không ai gọi con dậy chứ?”

Cố Nam Hề vội vàng chạy từ phòng ngủ trên tầng 2 xuống.

“Chậm thôi, chậm thôi! Cẩn thận té ngã.” Người giúp việc nhìn thấy cô chạy vội vàng như thế trái tim cũng nảy lên từng hồi.

Cố Nam Hề sầu khổ nói: “Dì à! Sao dì không gọi cháu dậy? Sắp mười giờ rồi. Cháu trễ làm rồi!”

“A Diệu đặc biệt dặn dò dì nói với cháu là đi muộn một chút cũng không sao.”

Bước chân Cố Nam Hề ngừng lại: “Thật ạ?”

“Thật! Vậy nên cháu từ từ thôi, không cần vội đâu.”

“Không được, không được. Cháu phải nhanh đến công ty thôi.”  Cố Nam Hề nghiêm túc như đang phấn đấu để nhận giải thưởng nhân viên ưu tú nhất vậy.

“Vậy ăn chút gì đi.”

“Cháu không ăn đâu.”

Bây giờ đã qua giờ cao điểm, cô nghĩ sẽ không tắc đường nhưng ai ngờ trên đường đi lại gặp một vụ tai nạn giao thông. Lúc Cố Nam Hề đến được tập đoàn Phó thị thì đã là giờ ăn trưa.

Hôm nay, Cố Nam Hề không kịp trang điểm, khuôn mặt trắng ngần mộc mạc. Lúc bước chân vào phòng thư ký tổng giám đốc, một vị đồng nghiệp lên tiếng nói: “Chỗ này không thể tùy tiện vào.”

Sau đó cẩn thận đánh giá cô một chút, mới nửa tin nửa ngờ hỏi: “Nam Hề?”

“Anh Thịnh, là em đây.”

“Anh lại tưởng vị tiểu thư nhà nào mê muội tiểu Phó tổng nên định trà trộn vào đây.”

Đúng lúc này Phó Dĩ Diệu và Tiêu Mặc cũng từ văn phòng đi ra. Thấy Cố Nam Hề, sắc mặt anh cũng giãn ra một chút: “Ăn cơm chưa?”

“Đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn đâu.” Cố Nam Hề hơi bĩu môi, không phát giác được trong giọng nói của mình có phần nũng nịu.

“Vậy cùng đến nhà ăn đi.”

Một đoàn người tiến vào nhà ăn dành cho quản lý cấp cao. Bởi vì Cố Nam Hề quá đói nên cả người cứ ủ rũ như một bông hoa khô vậy.

Phó Dĩ Diệu: “Tiêu Mặc, lấy đồ ăn cho Tiểu Hề trước đi.”

Cố Nam Hề bắn tim cho Phó Dĩ Diệu, cười cực kỳ vui vẻ.

Tiêu Mặc gọi thức ăn cho Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề xong, bản thân đến bàn ăn cách đó mấy mét ngồi cùng các vị đồng nghiệp khác.

Cố Nam Hề thực sự rất đói nên cũng không thèm để ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, cúi đầu ăn như hổ đói.

Đợi cô ăn được kha khá rồi, Phó Dĩ Diệu không nhanh không chậm hỏi: “Em còn nhớ tối hôm qua mình nói gì không?”

Câu này sao mà quen thế nhỉ?

Không phải lần trước cô cũng hỏi Phó Dĩ Diệu như thế sao?

Chẳng lẽ hôm qua cô đã lỡ miệng nói gì rồi?

Cố Nam Hề nuốt xuống miếng cơm trong miệng, chậm rãi lau miệng, đôi mắt trong suốt sạch sẽ chớp chớp: “Em uống say rồi thì chỉ đi ngủ, không giống ai đó nói liên miên lải nhải một đống.”

Phó Dĩ Diệu liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật à?”

Giọng điệu này là có ý gì chứ?

“Đúng thế! Từ trước đến nay em chả bao giờ nói lải nhải cả.”

Phó Dĩ Diệu: “À! Vậy cái người nói muốn cùng anh kết hôn cũng không phải là em chứ gì?”

“Kết hôn với anh???”

Cố Nam Hề đột nhiên đứng phắt dậy, giọng nói cũng bất chợt cao lên mấy phần.

Không khí trong nhà ăn lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Nam Hề trừng mắt nhìn thì bị ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng thiêu đốt. Mặt cô đỏ bừng, hai tay ôm mặt ngồi xuống.

Hôm qua cô có nói qua với Dư Mạn Mạn rằng bản thân muốn kết hôn với Phó Dĩ Diệu. Chẳng lẽ lúc say rượu bản thân lại nói ra hết rồi?

Phó Dĩ Diệu phía đối diện vẫn cứ bình thản, lười biếng nhướn mày: “Quan trọng như vậy, em vẫn không nhớ ra à?”

Giọng điệu chất vấn này giống y hệt cô hôm đó.

Cố Nam Hề chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng ngây thơ nhưng thực ra là nói dối không chớp mắt: “Không có mà! Sao em có thể nói những lời như vậy chứ? Ai muốn kết hôn với anh hả? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Phó Dĩ Diệu khẽ nhướng mi, cảm xúc nơi đáy mắt rất khó nhìn ra.

Cố Nam Hề như ngồi trên bàn chông. Đúng là không nên đụng vào rượu, đến Phó Dĩ Diệu còn có thể bị mất khống chế chứ huống chi là cô.

Rõ ràng uống có mấy ly thôi, sao lại nói ra mấy lời đó, đã vậy tỉnh dậy còn không nhớ rõ.

Cố Nam Hề nhỏ giọng nói: “Tiểu Phó tổng! Sáng nay em đến muộn, hẳn là còn rất nhiều việc cần làm. Anh cứ ăn từ từ, em về làm việc trước đây.”

Động tác trên tay của Phó Dĩ Diệu cũng không dừng lại, nhàn nhạt trả lời: “Biết rồi.”

Cố Nam Hề về đến văn phòng, chán nản nằm bò trên bàn làm việc.

Cô vậy mà lại nói với Phó Dĩ Diệu là mình muốn kết hôn với anh?

Mặc dù đúng là có ý đó thật nhưng vẫn chưa nghĩ là sẽ hành động đâu.

Cố Nam Hề lật qua lật lại điện thoại, lại gọi video cho Dư Mạn Mạn.

Dư Mạn Mạn thần thái sáng láng, giọng điệu vui vẻ: “Bảo bối, ăn cơm chưa?”

“Mạn Mạn, mình gây ra họa lớn rồi.”

Dư Mạn Mạn đã quen với việc này, nói: “Không phải chuyện thường ở huyện à?”

“Dư Mạn Mạn!”

“Được rồi, được rồi! Nói cho tớ nghe xem chuyện gì đã xảy ra nào.”

Cố Nam Hề khẽ nói: “Tối hôm qua không phải là mình đã uống say sao? Vậy mà mình lại nói với Phó Dĩ Diệu là mình muốn kết hôn với anh ấy.”

“Cái đó cũng tốt mà. Anh ấy có đồng ý lời cầu hôn của cậu không?”

Cố Nam Hề: “… Từ cầu hôn này có thể dùng trong trường hợp này à?”

“Thì ra là bị từ chối cho nên đến từ “cầu hôn” này cậu cũng chối đúng không.”

Cố Nam Hề: “…”

Dư Mạn Mạn: “Xem ra suy nghĩ của tiểu Phó tổng rất rõ ràng.”

“Dư Tiểu Mạn! Cậu càng nói càng quá đó! Mình sẽ tức giận đấy!”

“Bảo bối à, đối mặt với hiện thực đi thôi.”

Cố Nam Hề: “…Cậu không chọc ngoáy tớ mấy câu sẽ chết à?”

Dư Mạn Mạn ăn một miếng salad, nói một câu: “Vậy cậu ngược lại đã nói ra rồi.”

Cố Nam Hề: “Mình căn bản không nhớ là đã từng nói như thế. Nhưng nếu như mình không nói thì sao Phó Dĩ Diệu biết được đúng không? Nên chắc hẳn mình đã nói qua câu này.”

“Vậy là cậu thừa nhận rồi à?”

“Lúc Phó Dĩ Diệu hỏi mình, mình theo bản năng phản bác lại, ngữ khí còn mang theo ý chê cười anh ta nữa.”

“Bảo bảo, cái kỹ năng nghĩ một đường nói một nẻo này của cậu đã đạt đến mức thượng thừa rồi.”

Cố Nam Hề chau mày, buồn bã nằm sấp trên bàn.

Dư Mạn Mạn đồng tình nói: “Thừa dịp này nắm lấy cho thật chắc, biết đâu hai người có thể kết hôn thì sao.”

“Lời này nghe có chút không đúng nhỉ? Bây giờ là mình cầu xin anh ấy cùng mình kết hôn chắc?”

Dư Mạn Mạn lại ăn một miếng salad, chầm chậm nói: “Chả lẽ không phải à?”

**

Để dời đi sự chú ý, Cố Nam Hề làm việc thâu trưa. Không chỉ làm xong việc của mình mà còn chủ động đi giúp những người khác nữa.

Hôm nay cô đã chạy đi chạy lại xuống dưới các bộ phận khác đã hơn năm lần rồi.

Lúc cô ngỏ ý muốn giúp thư ký trưởng đi đưa tài liệu, thư ký trưởng nghi ngờ hỏi: “Em không mệt sao?”

“Không sao ạ.”

Cố Nam Hề đi vào thang máy, cúi đầu nhìn điện thoại.

Đến tầng hai, có hai người tiến vào, còn xì xào bàn tán.

“Nghe nói hôm nay tiểu Phó tổng cầu hôn Cố tiểu thư ở nhà ăn đấy.”

Cố Nam Hề: “??”

“Tôi cũng nghe nói vậy. Thế mà còn bị Cố tiểu thư từ chối đấy.”

Cái gì thế này? Kịch bản này là sao?

“Tiểu Phó tổng đẹp trai tài giỏi của chúng ta không ngờ rằng cũng có ngày bị từ chối đấy.”

“Hình như cũng đâu phải một lần, Cố tiểu thư còn một mực phản đối hai nhà kết thông gia kia kìa.”

Cố Nam Hề: Đó là trước đây thôi.

“Tiểu Phó tổng thật là thảm, Cố tiểu thư còn vì tránh sếp mà nghe nói chiều nay chạy tới chạy lui ở mấy bộ phận khác đấy.”

Cố Nam Hề?? Cô đâu có ý đó đâu, chỉ là do cô chăm chỉ thôi mà.

“Tiếp theo không phải là từ chức rồi về kế thừa khối tài sản kếch xù đó chứ?”

“Chỉ có thể nói là Cố tiểu thư quá ưu tú, không cần thêm tiểu Phó tổng đến thêu hoa trên gấm nữa.”

“Nói đến ưu tú. Bộ thiết kế kia của cô ấy mới khiến mọi người ngạc nhiên kìa! Vương miện công chúa, với cái tên này thôi thì mỗi người con gái trong thiên hạ này đều nên có một bộ đấy!”

Cố Nam Hề nắm lấy cánh tay của một người, nói: “Cảm ơn nhá! Về bộ trang sức kia tôi có thể tặng miễn phí cho hai cô mỗi người một bộ. Còn bây giờ làm ơn tránh ra được không? Tôi đến rồi.”

Hai cô gái đứng ngây người trong thang máy.

Có gì xấu hổ hơn nói này nói nọ sau lưng người ta rồi lại bị chính chủ nghe được chứ.

Đã thế chính chủ còn lương thiện mà cho hai người mỗi người một bộ trang sức do bản thân thiết kế???

A a a a!! Yêu mất thôi!

Cố Nam Hề ra vẻ bình tĩnh đi ra khỏi thang máy, sau đó bước chân càng lúc càng nhanh đi vào trong.

Cuối cùng là cái gì vậy chứ?

Chuyện xảy ra trong phòng ăn sao tại thành phiên bản này?

Cố Nam Hề xấu hổ che mặt, lại khiến Phó Dĩ Diệu phải cõng nồi rồi.

Cố Nam Hề đưa tài liệu xong lại đi vào thang máy lên tầng. Lần này, cô lại nghe thấy có người thì thầm tiếp chuyện kia.

“Nghe nói gì chưa? Tiểu Phó tổng cầu hôn bị từ chối đấy! Dùng trăm phương ngàn kế đưa con gái người ta đặt dưới đôi cánh của mình, thương yêu bảo vệ người ta hết mực nhưng cuối cùng lại không có được tình cảm của người ta. Đúng là đỉnh cao của sự tổn thương.”

“Đúng là đau lòng đến rơi lệ. Nếu như Cố tiểu thư chấp nhận tiểu Phó tổng của chúng ta thì tôi còn có thể chấp nhận. Nhưng mà người khác mà đòi đến với tiểu Phó tổng thì nhất quyết không được!”

“Câu chuyện tình yêu mà chúng ta đều mong chờ lại không xảy ra. Thật muốn khóc quá đi mà!”

Hai vị tỷ muội này! Hai người đừng có lãng phí tài năng của mình ở tập đoàn Phó thị nữa. Hai người nên tiến vào giới giải trí thì hơn đó.

“Nào uống cạn ly trà sữa này để tế câu chuyện tình yêu đã chết kia.”

Cố Nam Hề: “…” Đừng có làm khó vóc dáng của mình như thế chứ.

Lúc Cố Nam Hề hoàn thành công việc mà trưởng thư ký giao trở về thì phát hiện Phó Dĩ Diệu đã rời đi rồi.

Vốn dĩ cô muốn thăm dò anh một chút, xem anh xử lý lời đồn như thế nào thì thư ký trưởng lại tưởng Cố Nam Hề muốn tìm Phó Dĩ Diệu nên nói: “Tiểu Phó tổng đi đến sân bay đón Ngu phu nhân rồi.”

Cố Nam Hề:???

Sao Y Gia Nguyệt lại đến rồi? Mà vì cái gì Phó Dĩ Diệu lại đích thân đi đón cô ta chứ?

**

Trước cửa sổ sát đất, bóng người cao cao đứng đó. Ánh đèn chiếu lên người anh tỏa ra một vầng sáng nhạt, phong cảnh phồn hoa bên ngoài cũng được thu vào hết trong tầm mắt.

Phó Dĩ Diệu nhấp một ngụm rượu, biểu cảm lạnh lùng.

“Tâm trạng không tốt à?”

“Cũng không phải.”

“Không phải tôi mới báo cho cậu chuyện tốt à?”

Phó Dĩ Diệu: “Chúc mừng cậu kết hôn nhé.”

Dư Thần: “…”

Phó Dĩ Diệu xoay người, đặt ly rượu vang lên mặt bàn: “Vẫn chưa xong à?”

“Ba người mà, phải cần chút thời gian.”

Phó Dĩ Diệu nhấc tay nhìn đồng hồ, giọng nói không kiên nhẫn: “Cậu ở đây bàn bạc với cô ta đi! Tôi đi trước đây.”

“Đừng mà. Vai trò người trung gian này của cậu phải làm đến cùng chứ.”

Phó Dĩ Diệu ngồi xuống, ánh mắt trầm ổn giờ có chút bực bội. Dư Thần nhìn anh, trêu chọc nói: “Tiểu Phó tổng! Nếu không biết còn tưởng cậu bị người ta từ chối đó.”

Phó Dĩ Diệu hơi ngước mắt, khuôn mặt cũng đã khôi phục lại sự trầm tĩnh.

Dư Thần cười khẽ: “Hôm nay thật trùng hợp tôi nghe được cuộc điện thoại của Cố đại tiểu thư và em gái tôi.”

Phó Dĩ Diệu: “Thì ra là Dư công tử thích nghe lén người ta nói chuyện, còn là nghe lén em gái nữa chứ. Không phải cậu là một tên mê em gái đó chứ?”

Sắc mặt Dư Thần tái đi: “Cậu đừng có ở đó mà nói nhảm!”

“Vậy cậu nên quản cho tốt miệng mình đi.”

“Nếu không muốn nghe thì thôi.”

Phó Dĩ Diệu: “Tôi có nói rằng mình không muốn nghe à?”

“À, hóa ra người thích hóng hớt cũng không phải chỉ có một mình tôi.”

“Nếu là chuyện tôi muốn biết cũng không nhất thiết phải từ trong miệng cậu moi ra. Nhưng nếu như cậu không có tôi thì đến việc gọi điện cho Ngu phu nhân cũng sợ là gọi không thông đâu.”

Dư Thần: “…”

Nhận thua.

Dư Thần: “Có phải Cố đại tiểu thư nói muốn kết hôn với cậu không?”

Cố Dĩ Diệu khẽ nhướng mày, đầu ngón tay chậm rãi gõ trên đầu gối: “Cô ấy nói?”

“Đúng thế! Tôi nào dám mạo danh lời cô ấy? Tôi còn sợ tiểu Phó tổng đây đến trừng trị tôi đấy.”

“Còn nói gì nữa?”

“Không nói gì nữa.”

Phó Dĩ Diệu liếc anh ta một cái. Dư Thần giận dữ nói: “Cậu không phải thật sự cho rằng tôi muốn nghe lén chuyện của em gái mình đó chứ? Nếu không phải nghe thấy tên của cậu thì tôi làm sao phải đi nghe lén? Vốn đang muốn móc nối cho cậu và em gái tôi để cậu trở thành em rể tôi đấy. Như thế thì tôi có thể nghe cậu gọi một tiếng anh vợ.”

Phó Dĩ Diệu: “Có bệnh thì nhanh trị đi.”

Nửa tiếng sau, Y Gia Nguyệt mới thỏa mãn đi vào phòng, nói: “Ôn Thành không hổ là Ôn Thành. Đến nam sắc cũng cao hơn một bậc.”

Thấy bên cạnh Phó Dĩ Diệu không có ai, tiếc nuối nói: “Cố tiểu thư sao không đến? Tôi đến Ôn Thành việc đầu tiên là muốn gặp cô ấy đấy.”

Phó Dĩ Diệu: “Sợ là cô ấy không muốn gặp cô.”

Y Gia Nguyệt cười cười: “A Diệu bây giờ cũng có thể quyết định thay Cố tiểu thư rồi? Chỉ là tôi nghe được tin đồn là Cố tiểu thư từ chối cậu rồi mà.”

Phó Dĩ Diệu lạnh mặt: “Ngu phu nhân cũng tin mấy lời đồn này à?”

“Tôi nghe cũng thấy đây là lời đồn. Dù sao Cố tiểu thư cũng cùng cậu triền miên như thế kia mà.”

Phó Dĩ Diệu: “Chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi. Mọi người đều biết hệ thống giao thông đường thủy ở Hải thành là do bọn cô độc quyền, xuất nhập cảnh đều là do bọn cô tiếp nhận. Mà công ty vận chuyển của Dư tổng cũng muốn đến Hải Thành phát triển.”

“Không được.” Y Gia Nguyệt từ chối: “Cái khác có thể thương lượng nhưng chuyện bến cảng một thước cũng không thể nhường.”

Dư Thần cũng đã liệu trước được kết cục như thế này nên mới nhờ Phó Dĩ Diệu: “Ngu phu nhân! Hay là cô nghe một chút điều kiện chúng tôi đưa ra xem thế nào.”

“Không cần bàn nữa. Bất kỳ điều kiện gì cũng không thể. Xem như tôi đồng ý thì hội đồng quản trị cũng sẽ không thuận.”

Đôi bên nói tới nói lui. Giằng co một lúc, dù Phó Dĩ Diệu có đứng giữa làm trung gian cũng không thể lay động được ý chí của Y Gia Nguyệt.

Ra khỏi khách sạn thì đêm cũng đã khuya, Y Gia Nguyệt ngồi vào xe của Phó Dĩ Diệu.

Phó Dĩ Diệu nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Xuống xe.”

“Nói thế nào thì cậu cũng phải làm tận chức của người chủ nhà chứ?”

“Đảm nhiệm trách nhiệm chủ nhà thì được nhưng nửa đêm rồi còn ở trên xe tôi thì không thể. Đừng để tôi nói đến lần thứ ba. Xuống xe!”

Y Gia Nguyệt ý tứ sâu xa nói: “Thật là hùng hổ đấy.”

Phó Dĩ Diệu: “Một, hai…”

“Xuống thì xuống.”

Đợi Y Gia Nguyệt đi xuống, Phó Dĩ Diệu dứt khoát ngồi xuống ghế lái phụ, chỉ là trong xe nồng nặc mùi nước hoa của Y Gia Nguyệt.

Phó Dĩ Diệu khẽ cau mày: “Lão Trần, mở hết cửa sổ ra.”

**

Cố Nam Hề vừa ngủ gật, vừa buồn bực siết chặt điều khiển tivi.

Lúc cô sắp ngủ thiếp đi thì trong sân cũng đã truyền đến động tĩnh.

Cố Nam Hề vứt gối ôm trong lòng, chạy nhanh ra cổng, nhìn thấy xe của Phó Dĩ Diệu đang tiến vào bãi đậu xe của Phó gia.

Do dự một lúc, cô vẫn mở cửa đuổi theo.

Phó Dĩ Diệu đứng im tại chỗ, dưới màn đêm tịch mịch trở nên đẹp đến lạ lùng. Cố Nam Hề nhìn thấy anh, nhấc chân chạy đến.

Càng đến gần Phó Dĩ Diệu, cô lại bước chậm, dần dần là nhích từng tí một.

Phó Dĩ Diệu vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Cố Nam Hề lúc này mới nghe lời đi đến.

Phó Dĩ Diệu: “Cố ý chờ anh à?”

Cố Nam Hề ngẩng đầu, bộ dạng mệt mỏi nói: “Nghe nói anh đi gặp Y Gia Nguyệt rồi?”

“Ừ.”

“Ở cùng cô ấy trễ như thế à?”

Phó Dĩ Diệu híp mắt, khàn khàn nói: “Muốn hỏi cái gì?”

Cố Nam Hề ngửi được mùi nước hoa lại từ trên người Phó Dĩ Diệu, cô rất nhanh đã biết được chủ nhân của mùi nước hoa kia là ai.

Mùi nước hoa ám vào người nồng như vậy, chắc chắn thời gian hai người ở cùng nhau cũng không ngắn.

Lần trước không phải tỏ ra không có hứng thú gì với cô ta sao? Sao lần này lại ở cùng nhau lâu như vậy?

Cố Nam Hề không thể nào ngăn chặn được dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình được. Người phụ nữ Y Gia Nguyệt kia trước lồi sau lõm, dáng dấp như yêu tinh muốn câu hồn người ta, Phó Dĩ Diệu cũng chưa chắc có thể cự tuyệt được người ta đâu.

Thế nhưng cô ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không thể nói rõ ra được: “Hai người bàn chuyện công việc à?”

“Không thì sao?”

Mặt này Cố Nam Hề lập tức trở nên hớn hở: “Không có gì. Em nghe chị Văn bảo anh đi một mình. Nói chuyện công việc mà không đem theo Tiêu Mặc à? Hay là em cũng được mà.”

“Tiêu Mặc có việc khác, còn em…”

“Sao cảm thấy em không thể đảm đương được à?”

“Không, em rất giỏi.” Phó Dĩ Diệu sờ sờ đầu Cố Nam Hề: “Muộn rồi, về ngủ đi.”

Cố Nam Hề khẽ chau mày: “Nhìn anh có vẻ rất mệt.”

“Có chút.”

“Vậy anh nhanh về nghỉ đi.”

**

Hôm sau, Cố Nam Hề theo thói quen cầm điện thoại lên đọc tin nhắn. Nhìn thấy mấy chục cuộc điện thoại của Dư Mạn Mạn, bất giác nhíu mày.

Là chuyện gấp gì vậy chứ?

Cô gọi lại. Vừa tít một tiếng, Dư Mạn Mạn đã nhận cuộc gọi.

“Hề Hề! Có chuyện lớn rồi!!”

“Chuyện gì?”

“Phó Dĩ Diệu và Y Gia Nguyệt hẹn hò ở khách sạn bị chụp được rồi.”

Cố Nam Hề: “Cái gì?”

“Đã lên hot search rồi. Cậu còn chưa biết à?”

Cố Nam Hề bật loa ngoài, sau đó vào wechat mở tin nhắn Dư Mạn Mạn gửi cho mình, trong đó có một tệp đính kèm.

Tiêu đề rất nổi bật [Ngàn dặm xa xôi đến hẹn hò cùng anh.]

[Buổi chiều nhà trai tự mình đến sân bay đón nhà gái về khách sạn. Sau đó, nhà trai cũng vào khách sạn. Hai người ở trong đó gần mười tiếng. Sau đó cùng ra khỏi, nhà gái vào xe nhà trai. Sau đó, có thể là vì tránh hiềm nghi nên nhà trai cúi đầu thì thầm gì đó, nhà gái xuống xe. Sau đó, nhà trai lên xe rời đi.]

[(Hình ảnh) Quần áo của nhà gái khi vào khách sạn.]

[(Hình ảnh) Lúc nhà gái và nhà trai rời khách sạn đã đổi sang bộ khác.]

[Rất rõ ràng đã đổi bộ mới kín đáo hơn nhưng cũng không thể che nổi dáng người nóng bỏng kia. Khó trách người băng tâm ngọc khiết như nhà trai cũng bị người ta nắm trong lòng bàn tay.]

[(Hình ảnh) đặc tả, dấu hôn, tự trải nghiệm.]

Mấy tấm ảnh chụp này đều rất rõ ràng, nhưng trừ dấu hôn ở cổ thì những thứ khác đều có thể hiểu.

Thật lâu không nghe tiếng trả lời của Cố Nam Hề, Dư Mạn Mạn dè dặt hỏi: “Hề Hề, cậu ổn chứ?”

Cố Nam Hề nói như chém đinh chặt sắt nói: “Giả! Phó Dĩ Diệu không hề thích Y Gia Nguyệt.”

“Hề Hề! Tớ sẽ cho cậu đi học một khóa. Đàn ông ấy à, cậu phải nhìn cho rõ vào!”