Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của Ôn Thành bắt đầu.

Ở lối vào của trung tâm tổ chức sự kiện và triễn lãm, đèn đuốc sáng trưng, khách mời ai ai cũng ăn mặc rất nổi bật.

Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn đi chung xe, cả hai đều ăn mặc rất sang trọng.

Cố Nam Hề đã rất lâu rồi không tham gia mấy sự kiện kiểu này. Vì thế cô cũng hiển nhiên trở thành nhân vật được quan tâm hàng đầu.

Đặc biệt là thiết kế đầu tay của cô mới ra mắt cách đây không lâu đã khiến mọi người có cái nhìn khác về cô. Tất nhiên điều đó cũng có liên quan mật thiết đến show diễn hôm nay.

Show diễn được trang trí rất xa hoa, âm thanh và ánh sáng được điều chỉnh rất chỉnh chu để làm sao khi người mẫu bắt đầu catwalk có được hiệu ứng hoàn hảo nhất.

Một đám chị em cây khế vây quanh Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn, mồm năm miệng mười nói mấy chuyện gần đây nhưng thực ra là đang ngấm ngầm đâm chọc.

Cố Nam Hề câu được câu mất ứng phó với bọn họ. Cuối cùng, vào lúc sắp bắt đầu show diễn, cô nhìn thấy Darry.

Vị trí của cô là đầu hàng, ngồi bên cạnh Darry. Chỗ này của Dư Mạn Mạn thật đúng là quá tốt.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, Cố Nam Hề chủ động vươn tay ra tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Cố Nam Hề.”

Darry nhìn cô một cái, cười nói: “Cố tiểu thư! Đã nghe danh từ lâu, không ngờ người thật bên ngoài con xinh đẹp hơn cả trên hình nữa.”

“Quá khen rồi.”

Khi nhìn thấy sợi dây chuyền: “Ngôi sao mùa hạ” ở trên cổ cô, ông ấy vui vẻ nói: “Chiếc vòng này đeo ở trên cổ Cố tiểu thư là xinh đẹp nhất.”

Cố Nam Hề xoa xoa đầu ngón tay, hào phóng nói: “Là do chủ nhân thiết kế ra nó quá xuất sắc mà thôi.”

“Nói ra cũng thật trùng hợp. Người chế tác ra sợi dây chuyền này hôm nay cũng ở đây. Nếu không nhờ vào tay nghề tuyệt thế của cậu ấy thì hiệu ứng của nó cũng chỉ được một nửa mà thôi.”

“Ồ?” Cố Nam Hề cũng bị lời của ông ấy khơi lên hứng thú.

“Tác phẩm nổi bật nhất đêm nay cũng là do cậu ấy chế tác. Lát nữa, Cố tiểu thư có thể quan tâm một chút.”

“Được thôi.”

Ánh đèn dưới sân khấu mờ đi, ánh đèn trên sân khấu cũng bắt đầu sáng lên, soi sáng sân khấu hôm nay.

Là một người yêu thích trang sức, Cố Nam Hề dồn hết tất cả sự chú ý lên các món trang sức được mang trên người mẫu. 

Cô đã nói với Phó Dĩ Diệu rằng cô sẽ chi tiêu tiết kiệm nhưng mà làm sao cô có thể kiềm chế được sức hấp dẫn của những thứ lấp la lấp lánh này đây?

May mà anh hiểu cô, bảo cô không cần kiếm chế.

Sau khi cái tên Phó Dĩ Diệu được ghi vào cột vợ/chồng trên sổ kết hôn của cô thì bây giờ cô tiêu tiền của anh cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngay cả Dư Mạn Mạn theo đạo Phật, xem thường những thứ vật chất ngoài thân bây giờ cũng đang bị những món trang sức làm cho lóa mắt kia kìa.

Cuối cùng cũng đến món trang sức mà lúc nãy Darry nói, cô bắt đầu trở nên nghiêm túc. Nếu như những món trang sức lúc trước cô chỉ muốn thu thập nó về tay thì đến với tác phẩm này cô lại mang theo sự tò mò và tâm lý học hỏi thưởng thức nó.

Người đeo món trang sức lần này là một cô người mẫu Châu Á xinh đẹp, tay cầm quyền trượng, đội chiếc vương miện và vòng cổ được nạm bằng những viên kim cương hồng. Những viên kim cương đều được gia công rất tỉ mỉ. Đường nét tinh xảo mềm mại, rất chói mắt. Lúc cô người mẫu kia vừa đi ra, bộ trang sức này như đã khóa chặt ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.

Đến cả Cố Nam Hề cũng phải sửng sốt. Đó là thứ mà mọi cô gái đều khao khát.

Dư Mạn Mạn nắm lấy cánh tay Cố Nam Hề, nói nhỏ: “Nhà thiết kế này đúng là quá biết nắm bắt tâm tư thiếu nữ, ai mà không thích chứ?”

Cố Nam Hề gật đầu, đến cả cô cũng đã bị đả động.

Darry tán thưởng nói: “Cắt đá là nghề chính của cậu ấy. Nhưng tôi không ngờ được rằng cậu ấy cũng có thể thiết kế ra tác phẩm đẹp đến mức này. Xem ra bát cơm này của tôi cũng sắp bị cậu ấy cướp mất rồi.”

Cố Nam Hề ngạc nhiên: “Anh ta còn biết cả thiết kế nữa ư?”

“Tôi cũng mới biết thôi.”

Sau khi show diễn kết thúc, Darry dẫn Cố Nam Hề đến gặp người mà ông ấy hết lời khen ngợi kia.

Dư Mạn Mạn cũng đủng đỉnh đi theo.

Lúc nhìn thấy người thật, Dư Mạn Mạn và cô bốn mắt nhìn nhau.

Trẻ quá!

Cứ ngỡ rằng người có tay nghề cao như vậy cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi, không ngờ lại là một chàng trai trẻ đẹp trai khôi ngô như thế.

Lúc này, cậu ta đang thu dọn đồ đạc, trông thấy Darry thì cung kính gọi một tiếng cô.

Tất nhiên, sự chú ý của anh cũng rơi trên người Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn đứng bên cạnh.

Darry nói: “Lục Tử Trạc. Đây là Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn.”

Không ngờ Lục Tử Trạc lại nói: “Em biết.”

Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn lại kinh ngạc.

Lục Tử Trạc thấy vậy lên tiếng giải thích: “Tôi cũng là người Ôn Thành.”

Khó trách! Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn cũng được xem như nhân vật có tiếng ở Ôn Thành này.

Cố Nam Hề: “Tác phẩm cuối cùng kia của anh rất kinh diễm.”

Lục Tử Trạc nhìn Cố Nam Hề, thấp giọng nói: “Đó là tác phẩm tôi thiết kế riêng cho người mình yêu.”

Cố Nam Hề: “A! Thì ra là vậy. Khó trách rất có hồn.”

Dư Mạn Mạn giật giật vạt váy của Cố Nam Hề: “Hề Hề! Không còn sớm nữa, chúng ta nhanh về thôi.”

“Ừ, được.”

Cố Nam Hề cười nhẹ nói: “Hai vị lão sư, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Dư Mạn Mạn kéo Cố Nam Hề ra khỏi hậu trường, Cố Nam Hề buồn bực nói với cô bạn: “Dư Mạn Mạn! Xảy ra chuyện gì thế?”

Dư Mạn Mạn chau mày: “Cậu không cảm thấy Lục Tử Trạc kia rất lạ ư?”

“Có lẽ là bệnh nghề nghiệp của người làm nghệ thuật đấy.”

“Không phải cái này! Mà là lúc anh ta nói đây là tác phẩm mà anh ta thiết kế dành riêng cho người mình yêu thì cứ nhìn chằm chằm cậu. Giống như cậu mới chính là người con gái anh ta yêu ấy.”

Cố Nam Hề: “Hả? Có phải do cậu nghĩ nhiều không? Mình cũng đâu có quen anh ta?”

“Cậu không nghe anh ta bảo anh ta cũng là người Ôn Thành à? Nói không chừng anh ta là một trong những người thầm mến cậu đấy. Nhưng cậu cũng đừng quên thân phận bây giờ của mình là phụ nữ đã có chồng.”

Cố Nam Hề: “…”

Dư Mạn Mạn: “Tóm lại là đừng chung đụng gì với anh ta, tránh việc sứt mẻ tình cảm vợ chồng.”

“Bọn mình còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm vợ chồng đâu.”

“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn nảy sinh chuyện gì với anh ta à? Hề Hề, mình khuyên cậu nên trân quý sinh mệnh. Tiểu Phó tổng cũng không phải loại người có thể cho phép vợ mình trồng nguyên một thảo nguyên xanh trên đầu mình đâu.”

Cố Nam Hề: “Dư Tiểu Mạn, cậu nói hươu nói vượn cái gì thế? Mình là loại người này à?”

“Mình đã mất niềm tin vê cậu rồi.”

Cố Nam Hề: “…Thật muốn đánh chết cậu.”

**

Lúc gọi video với Phó Dĩ Diệu, Cố Nam Hề còn cật lực tố cáo Dư Mạn Mạn một hồi, sau đó hỏi anh có tin cô không.

Phó Dĩ Diệu nghiêm túc trả lời: “Tin chứ.”

Hai chữ này khiếu lòng cô mềm nhũn: “Dư Mạn Mạn đúng là bạn tồi. Thường xuyên khiến em lật xe thì thôi đi, đã thế lại hoài nghi nhân phẩm của em nữa.”

Phó Dĩ Diệu trả lời cô: “Lần sau, khi cô ấy muốn tìm vé vào cửa thì đừng giúp cô ấy nữa.”

“Đúng thế.” Cố Nam Hề hùng hổ nói.

Nói đến chuyện vé vào cửa cô lại nhớ đến hôm cô đi cầu xin Phó Dĩ Diệu, trên mặt có chút lúng túng.

Cố Nam Hề đánh trống lảng lái sang chuyện khác: “Bên kia lạnh hơn Ôn Thành, anh nhớ chú ý giữ ấm nhé.”

Phó Dĩ Diệu nhìn cô, thấp giọng đáp: “Biết rồi.”

Kiểu dặn dò ông chồng đi làm xa chú ý sức khỏe này làm mặt cô hơi đỏ nên cố ý để lệch điện thoại sang một chút, tránh khuôn mặt mình lọt vào ống kính.

“Tiểu Hề.”

“Vâng.” Cố Nam Hề thập giọng trả lời.

“Ý nghĩa của việc gọi video chẳng lẽ không phải là để nhìn người à?”

A a a! Sao anh lại biết nói chuyện như vậy chứ? Ý anh là nếu không nhìn cô thêm một lát thì sẽ tiếc nuối cả đời ư?

Cô lại ngồi thẳng dậy, đưa camera đối diện với mình, kiêu ngạo nói với anh: “:Anh chưa thấy qua tiểu tiên nữ nào xinh đẹp như vậy à?”

“Chưa mà.”

Anh thẳng thắn như thế khiến cô không còn gì để nói.

Cố Nam Hề: “Đúng, đúng! Hôm nay, em thế mà chẳng tiêu một đồng nào cả.”

Nhưng thật ra là bị Dư Mạn Mạn quấy nhiễu nên quên.

“Anh đã nói rồi! Em muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao hết.”

Cô chính là thích nghe những lời này của anh.

“Tiểu Hề.” Người giúp việc gọi cô.

Cố Nam hề nói với anh: “Dì gọi em, em đi một lát. Anh có việc thì cứ cúp máy đi.”

Phó Dĩ Diệu: “Được.”

Cố Nam Hề ném điện thoại lên trên giường, đi ra cửa hỏi: “Dì à có chuyện gì thế?”

“Có người đưa một hộp quà tới, chỉ nói là tặng cho con. Nhưng mà người đưa kia lại không phải là người của bên giao hàng.”

Cố Nam Hề:???

Cố Nam Hề theo người giúp việc xuống, nhìn thấy hộp quà hình chữ nhật đặt trên bàn trà.

Cố Nam hề: “Dì à, chắc là người đó không đưa bom cho chúng ta chứ?”

Người giúp việc dở khóc dở cười đánh thương cô một cái: “Để dì mở giúp con, con tránh ra xa một chút.”

Cố Nam Hề: “Cháu nói đùa đấy.”

Nói rồi đi lên mở gói quà ra. Lúc nhìn thấy món đồ bên trong, đồng tử của cô bỗng nhiên co rúm lại.

Người giúp việc than một tiếng: “Đẹp quá! Thật xứng đôi với Hề Hề nhà ta.”

Cố Nam Hề ném món quà lên bàn.

Chẳng lẽ lại bị Dư Mạn Mạn miệng quạ đen kia nói trúng rồi?

Vì sao chiếc vương miện, quyền trượng và dây chuyền này lại được đóng gói đưa đến đây? Đã thế còn chỉ đích danh tên cô nữa?

Người giúp việc thấy hành động khác thường này của cô, kinh ngạc nói: “Tiểu Hề! Không phải cháu thích nhất là mấy thứ đồ trang sức lấp lánh này sao?”

Thích thì thích nhưng cũng sẽ không phải là món đồ gây thêm phiền phức cho cô này.

Lục Tử Trạc nói rằng đây là món đồ anh ta thiết kế cho người mình yêu. Thế mà bây giờ lại đưa đến cho cô, chẳng phải nói rõ người anh ta thích là cô sao? Anh ta lẽ nào là thầm mến cô à?

Mà đúng như Dư Mạn Mạn nói, bây giờ cô là gái đã có chồng, phải ngăn chặn mấy trường hợp có thể gây hiểu lầm này mới được.

Cô không có hứng thú với ai khác ngoài Phó Dĩ Diệu cả.

Cố Nam Hề: “Dì à! Dì giúp cháu dọn dẹp một chút. Đừng động đến nó, cháu phải trả nó về cho chủ cũ.”

Cố Nam Hề chạy vội lên lầu, đang định gọi điện hỏi thăm phương thức liên lạc của Lục Tử Trạc để trả đồ thì phát hiện cuộc gọi vẫn chưa bị cúp.

Phó Dĩ Diệu: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Cố Nam Hề do dự một chút, cẩn thận nói: “Chỉ là có người tặng cho vợ anh một món quà. Anh có tức giận không?”

“Chuyện này còn phải xem thái độ của vợ anh nữa.”

Nghe Phó Dĩ Diệu rất tự  nhiên mà nói ra chữ vợ này, một bên tai của cô lặng lẽ đỏ lên.

Cô hất cằm, kiêu ngạo nói: “Đùa à, em tất nhiên là từ chối rồi. Sao em có thể làm chuyện gian dối sau lưng chồng được chứ?”

Phó Dĩ Diệu: “Vậy thì tất nhiên anh sẽ không tức giận với vợ mình rồi.

“Thế sẽ tức giận với người khác à?”

“Nếu như em biết có người ngấp nhé chồng em em có tức không?”

Tất nhiên là tức, rất tức là đằng khác.

Cô ấy à, những thứ gì đã thuộc về cô rồi thì những người khác đừng hòng cướp được.

Cố Nam Hề lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng người khác không biết quan hệ của chúng ta mà.”

Phó Dĩ Diệu lạnh lùng nói: “Vậy thì nói rõ cho hắn nghe.”

“Cũng khó tránh khỏi hiểu lầm vì em cũng không quen anh ta.”

Phó Dĩ Diệu hơi nhướng mày, trầm gọi nói: “Chuyện này để anh xử lý, được không?”

Cố Nam Hề: “Vâng.”

Vừa đúng khỏi phải phiền đến cô.

Có một anh chồng giỏi giang đúng là bớt việc.

**

Bóng đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao nhỏ yếu ớt treo lơ lửng trên bầu trời.

Phó Dĩ Diệu đứng trước cửa sổ, nói: “Tiêu Mặc! Cậu đi thăm dò một chút xem xem trong show trang sức hôm nay của Ôn Thành có phải có sự xuất hiện của một người đàn ông tiên là Lục Tử Trạc không?”

Tiêu Mặc trả lời một tiếng, sau đó liền đi điều tra.

Khoảng chừng chưa đầy một tiếng, Tiêu Mặc đã đem toàn bộ những gì mình tra được nói cho Phó Dĩ Diệu.

“Ông chủ! Hôm nay, trong show trang sức kia đúng là có một người tên Lục Tử Trạc. Theo như tư liệu thì anh ta là một nghệ nhân cắt đá quý nhưng tác phẩm cuối cùng trong show ngày hôm nay là do anh ta thiết kế, gồm: một quyền trượng, một vương miện và một dây chuyền khiến cho ai ai cũng phải ngạc nhiên. Nghe nói tác phẩm này của anh ta được các tiểu thư tranh nhau mua nhưng không ai mua được.”

Phó Dĩ Diệu: “Là hắn ta không muốn bán đúng chứ?”

“Đúng vậy! Anh ta nói món trang sức này sớm đã có chủ rồi.”

Đôi mắt của Phó Dĩ Diệu trở nên âm u, giọng nói cũng ảm đạm như bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Tiêu Mặc tiếp tục nói: “Trùng hợp là hắn cũng là người Ôn Thành, đã từng học cùng trường cấp ba với ngài. Chỉ là ít hơn ngài mấy tuổi.”

Phó Dĩ Diệu: “Những cái khác tôi không cần nữa, đều đã biết hết rồi.”

Tiêu Mặc hơi ngạc nhiên: “Ngài biết? Sao ông chủ lại biết anh ta?”

Phó Dĩ Diệu xoay người, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc gì, nói: “Nhanh chóng kết thúc công việc nơi đây thôi.”

Lần này anh đến đây cũng là để thảo luận một hạng mục quan trọng với tổ nghiên cứu bên này. Thời đại phát triển, khoa học kỹ thuật cũng ngày càng hiện đại, mà chuyên ngành đại học của anh cũng là khoa học kỹ thuật. Nếu như ngày xưa anh không phải về kế thừa tập đoàn Phó thị thì nói không chừng bây giờ cũng là một thành viên trong tổ nghiên cứu rồi.

Hành trình vốn kéo dài một tuần đã bị Phó Dĩ Diệu ép xuống còn bốn ngày. Anh để Tiêu Mặc ở đây xử lý những việc còn lại, bản thân thì bay về Ôn Thành.

Máy bay hạ cánh ở sân bay Ôn Thành đã là bốn giờ chiều, Phó Dĩ Diệu trực tiếp lái xe về tập đoàn Phó thị.

Đến dưới tòa nhà công ty, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nam Hề.

Mãi một hồi lâu, Cố Nam Hề mới nhận điện thoại, yếu ớt nói: “Phó Dĩ Diệu.”

“Tam làm chưa?”

“Nhà máy xảy ra chút chuyện. Em ở đây xử lý cả một ngày, đến cơm trưa cũng chưa được ăn nữa.”

Rõ ràng là oán giận nhưng Phó Dĩ Diệu còn nghe ra trong đó có mấy phần làm nũng.

Anh thấp giọng nói: “Tiểu Hề! Bất kể chuyện gì xảy ra đều sẽ có cách giải quyết nhưng không được bỏ bữa…”

“Cũng không biết ai thường xuyên đến bữa quên ăn đâu nhé.” Cố Nam Hề ngắt lời anh.

Phó Dĩ Diệu dừng một chút, cười khẽ: “Cảm thấy anh không có tư cách nói em à?”

“Tất nhiên! Anh cũng đâu phải tấm gương tốt, sao có thể nói em chứ?”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi. Mời em đi ăn cơm nhé!”

“Bây giờ?” Cố Nam Hề ngạc nhiên, giọng nói cũng lớn hơn không ít: “Anh về rồi á?”

“Đúng thế.”

“Không phải bảo đi một tuần ư?”

“Kết thúc sớm. Hai mươi phút sau, anh đến tìm em.”

Cố Nam Hề: “Nhưng chuyện bên này vẫn chưa xong mà.”

“Chuyện dưới công xưởng sao lại phải phiền em giải quyết?”

“Em sợ ảnh hưởng đến tiến độ ra mắt sản phẩm của em.” Cố Nam Hề hùng hồ đáp.

“Không ảnh hưởng gì đâu.”

“Được! Tiểu Phó tổng đã nói như vậy thì sẽ không có vấn đề gì.”

Phó Dĩ Diệu đi đến nhà máy sản xuất của D&L ở ngoại thành. Cố Nam Hề thấy xe của anh liền bước nhanh mấy bước, trèo lên xe.

“Có phải rất đói không?”

“Ừ, đói chết em rồi!” Cố Nam Hề mềm mại nói, câu cuối còn hơi nâng tone.

Phó Dĩ Diệu nhìn cô, chọc chọc khuôn mặt mềm mại, nặng nề nói: “Để em chịu chút khổ thì mới nhớ được lâu.”

Cố Nam Hề cắn cắn môi, hừ lạnh không vui: “Anh có một cấp dưới chịu khó như thế, anh phải cảm thấy vinh hạnh đấy tiểu Phó tổng ạ!”

“Anh lại cứ hy vọng em cứ tùy ý mua…mua…mua hơn.”

Cố Nam Hề: “Anh muốn khiến em mê muội đến mất đi ý chí sao? Mơ đi! Em là một cô gái có chí hướng đấy.”

Phó Dĩ Diệu cười ra tiếng: “Thanh niên tốt của Xã hội chủ nghĩa à? Bụng em đang biểu tình kìa.”

Cố Nam Hề che bụng, nhăn nhăn mũi: “Anh chưa nghe thấy gì cả.”

Tiên nữ ưu nhã tuyệt đối sẽ không để bụng đói kêu ùng ục đâu.

Phó Dĩ Diệu đã đặt chỗ trước. Hai người vừa đến, phục vụ đã đem thức ăn lên.

Cố Nam Hề kích động nói: “Anh trai Phó, anh tuyệt quá!”

Phó Dĩ Diệu không quên dặn dò: “Kiềm chế chút đi. Đừng gấp, cẩn thận nghẹn.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một giọng nói xen ngang vào: “Cố tiểu thư, thật trùng hợp.”

Phó Dĩ Diệu lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.