*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Khang Vương phủ, Vương phi Thẩm Minh Họa ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim cổ, thân trên thẳng, thế ngồi đoan trang.

Cho dù nàng ở trong nội thất, cho dù tất cả bên người đều là thị nữ, ma ma tâm phúc của nàng, nàng đều mang dáng vẻ này, không hề thả lỏng.

Cho dù bây giờ nàng mang thai nhưng cũng không muốn bị những người bên cạnh phát hiện ra nàng rất mệt mỏi, tinh lực không nhiều, vẫn còn vẻ thông minh tháo vát.

“Ăn uống, quần áo, bài biện trong phòng Vương phi, cho tới hoa cỏ trong sân, mỗi một ngọn cây cọng cỏ, chúng nô tỳ đều dụng tâm tra xét.” Tằng ma ma của hồi môn từ Thẩm gia tới quy củ cười cười, “Vương phi yên tâm, từ trước chúng nô tỳ đã rất cẩn thận, hiện giờ Vương phi có thai, vậy càng đề phòng nghiêm ngặt, không để cho đám tiểu nhân hồ mị kia có bất cứ cơ hội thừa dịp nào.”

Thẩm Minh Họa nghe Tằng ma ma bẩm báo từng sự vụ trong phủ cho nàng, trong lòng cảm thấy hơi chán nản.

Nàng làm Khang Vương phi thật sự rất không dễ dàng, tân hôn không lâu Khang Vương đã liên tiếp nạp không ít mỹ nhân vào trong phủ, có tướng mạo đẹp, có gia thế tốt, còn có tài hoa xuất chúng, đủ loại kiểu dáng, cần cái gì có cái đó, thật sự khiến cho người ta tiếp đón không xuể.

Thẩm Minh Họa đã từng náo loạn với Khang Vương, nhưng Khang Vương lại lời lẽ hùng hồn, “Nào có Vương phủ nào không phải mỹ nhân đầy viện? Nhưng đến chỗ của bổn vương lại chỉ có một mình nàng thôi sao?”

Thẩm Minh Họa ồn ào với Khang Vương không có hiệu quả, đã trở về Thẩm gia tố khổ một lần với tổ phụ tổ mẫu, cha nương nàng, Thẩm Ung và La Anh ngược lại rất yêu thương nàng, La Anh tức giận hơn, “Sao Khang Vương có thể đối xử với con như vậy chứ? Hai đứa còn trong tân hôn mà.”

Nhưng tổ mẫu nàng Trịnh thị lại nghiêm khắc trách mắng nàng một trận, nói nàng không để ý đến đại cục, không làm được việc lớn, thân là Vương phi lại quá không phóng khoáng, giống hệt như Lâm Đàm phủ Hoài Viễn Vương đó...

Giống hệt như Lâm Đàm, những lời này đâm bị thương Thẩm Minh Họa thật sâu.

Nàng cũng tình nguyện giống như Lâm Đàm, nằm mộng cũng muốn, nhưng vấn đề là có thể sao? Phủ Hoài Viễn Vương chỉ có một mình Lâm Đàm, Khang Vương lại để nàng đón về một đống mỹ nữ, Hoàn béo Yến gầy, mỗi người mỗi vẻ, người nào người nấy đều khó đối phó.

“Thưa Vương phi.” Thị nữ tới trước bẩm báo, “Đại thiếu phu nhân và lục tiểu thư tới.”

Trên mặt Thẩm Minh Họa có vẻ vui mừng, “Mau mời vào.”

Nghe được mẫu thân và muội muội của nàng đến, dĩ nhiên rất vui mừng.

La Anh nắm tay Thẩm Minh Châu, trang phục lộng lẫy, cười khanh khách đi vào, “Họa nhi, khẩu vị của con có khá hơn chút nào không? Có khách từ phương nam mang ô mai thượng hạng đến, nương đặc biệt mang đến cho con.”

Thị nữ từ phía sau đưa tay nhận lấy một cái hũ tinh xảo, đưa cho Thẩm Minh Họa.

Thẩm Minh Họa cười, “Hai ngày nay đang không có khẩu vị đâu, vẫn luôn không muốn ăn gì, hũ ô mai mà nương mang tới đây lại không giống, xanh xanh, nhất định rất chua đi, con nhìn đã muốn ăn.”

Vừa nói chuyện, Thẩm Minh Họa mời La Anh ngồi, lại thân thiết kéo Thẩm Minh Châu, “Châu nhi, học tập ở thư viện có mệt không? Lão sư có hòa khí không?”

Thẩm Minh Châu mím miệng thật chặt, mất tự nhiên cười cười, “Không mệt.” Rồi cúi đầu.

La Anh nhức đầu, “Ta nhìn dáng vẻ này của Minh Châu lại tức giận. Rụng răng thì rụng răng đi, hài tử ở độ tuổi này đều rụng răng, đều rất khó coi, nhưng đáng vì vậy mà cả ngày mím miệng không chịu nói chuyện sao? Thật là.”

Thẩm Minh Họa không khỏi cười, “Nương, hài tử đều thích đẹp mà, nương đừng nói Châu nhi nữa, thử nhìn xem, mặt muội ấy đỏ bừng rồi kìa.”

Thân thiết kéo muội muội ngồi xuống bên cạnh, kêu người lấy trái cây, điểm tâm cho nàng ăn, “Châu nhi không thích nói chuyện thì không nói là được, tự chọn đồ ăn, có được không?”

Thẩm Minh Châu đỏ mặt gật đầu.

Đuổi Thẩm Minh Châu sang bên cạnh ăn trái cây, La Anh hả hê nói cho Thẩm Minh Họa, “Họa nhi, hôm nay có chuyện tốt, con cứ ở phủ Khang Vương chờ nghe tin tức đi.”

Thẩm Minh Họa thấy khóe mắt đuôi mày La Anh đều là ý cười, hiển nhiên cao hứng bất thường, không khỏi khẽ động trong lòng, thử hỏi, “Nương, là chuyện có liên quan đến bên kia, đúng không?”

Bởi vì Tiêu Lan bị giam trong Vĩnh An đường vẫn chưa ra được, cho nên đôi huynh muội La Giản, La Thư này coi như đã xé rách mặt với La Châm, La Anh, kể cả hòa thuận ngoài mặt cũng không duy trì được. La Anh không có tính nhẫn nại, tính khí không tốt, hễ nhắc tới La Giản và La Thư sẽ giận dễ sợ, Thẩm Minh Họa không muốn nói quá rõ ràng, mơ hồ lấy “Bên kia” để xưng hô.

Có lẽ hôm nay tâm tình của La Anh thật tốt, nhắc tới “Bên kia” mà nàng vẫn mặt cười.

“Hôm nay tổ mẫu của con vào cung dự tiệc, mang theo cả Hứa tam cô nương rồi! Chậc, con không biết chứ, Hứa tam cô nương này đã không thể đợi thêm được nữa, phủ Phổ Định Hầu vốn suy tàn rồi, nàng ta đại cô nương như vậy còn không ra cửa, kêu thể diện của Phổ Định Hầu và phu nhân đặt vào đâu đây? Giống như khuê nữ thật sự không ai thèm lấy vậy. Nàng ta ấy, muốn gả cho Hoài Viễn Vương mà vẫn không gả được, Hứa gia lại đánh tiếng, kêu nàng ta năm nay phải lấy chồng, nàng ta đã bất chấp giá nào rồi, vào cung với tổ mẫu con.”

Khóe miệng Thẩm Minh Họa hơi vểnh lên, “Nàng ta có tính tình không cam chịu bình thường, con ngược lại rất ưa thích.”

La Anh cười một tiếng, trêu ghẹo hỏi: “Vì con ưa thích nàng ta, cho nên mới không tiếc hạ thấp địa vị đáp lời nàng ta, ngoài sáng trong tối nói cho nàng ta biết Hoài Viễn Vương tuấn mỹ đa tình cỡ nào, phủ Hoài Viễn Vương hào phú như thế nào, cuối cùng khiến cho nàng ta động lòng sao?”

Thẩm Minh Họa cười nhạt, “Con cũng không phí quá nhiều môi lưỡi. Nương, con chỉ nghĩ cách để cho nàng ta nhìn Hoài Viễn Vương từ xa một lần thôi, còn nói với nàng ta, di trượng Lâm gia là vị tài chủ lớn, đồ cưới của biểu tỷ Lâm Đàm vô cùng phong phú, như thế mà thôi.”

(*) Di trượng: chồng của dì.

La Anh ngẩn ngơ, không hiểu, “Hoài Viễn Vương tích lũy rất nhiều công trận, ban thưởng mà hắn lấy được sợ rằng còn nhiều hơn các hoàng tử khác cộng lại gấp mấy lần chứ? Họa nhi, vì sao con không đề cập đến những chuyện này, lại muốn nói đến đồ cưới của Lâm Đàm chứ? Dù sao để hấp dẫn nàng ta, vậy để cho nàng ta biết phủ Hoài Viễn Vương phú hào mới được.”

Thẩm Minh Họa mang thai, không dám uống trà, uống nước trong, nàng nâng tách trà lên uống một ngụm nước trong, mỉm cười nói: “Nương, vậy nương không hiểu rồi. Nữ tử giống như Hứa tam cô nương, mặc dù nhìn nhu nhược, nhưng trong xương lại rất thích ngươi cướp ta đoạt. Con đã nhìn thấy tia sáng khát máu trong mắt nàng ta đến mấy lần rồi. Nàng ta sẵn có toan tính vào phủ Hoài Viễn Vương, sớm muộn gì cũng sẽ là địch với Lâm Đàm, con nói cho nàng ta biết rằng đồ cưới của Lâm Đàm rất nhiều, chính là muốn kích thích tính khát máu của nàng ta đó.”

“Như vậy sao.” La Anh chợt hiểu ra, “Giống như mang con mồi cho chó săn nhìn, đúng không?”

“Không phải.” Thẩm Minh Họa cười