Edit: Chuối

Beta: Quanh

Chử Thanh Huy chỉ lo nói chuyện với Diêm Mặc, lúc vô tình ngẩng đầu lên mới phát hiện thiếu niên vừa rồi đang trợn tròn mắt, trừng bọn họ với ánh mắt không thể tin.

Nàng có chút ngượng ngùng, luyến tiếc rời khỏi lồng ngực Diêm Mặc, hỏi hắn: "Vị này là?"

Vẻ mặt Phùng Trọng Thanh ngây ngốc, Diêm Mặc cũng không muốn nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi nói: "Sư đệ."

Chử Thanh Huy "À" một tiếng, nàng cũng nghe được tin tức Thượng Thanh Tông đưa sính lễ tới kinh thành, nhưng cũng không nghĩ rằng sư đệ của Diêm Mặc lại nhỏ tuổi như vậy, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn nàng.

Nghĩ đến hắn là người trong sư môn của Diêm Mặc, nàng nhẹ giọng nói thầm: "Sao chàng không giới thiệu hai người chúng ta với nhau một chút?"

Lúc này Diêm Mặc mới nhìn thẳng về phía Phùng Trọng Thanh, dùng ánh mắt ra hiệu hắn lại đây.

Phùng Trọng Thanh trong đầu một mảnh hỗn loạn. Hắn suy nghĩ, đại sư huynh và sư đệ mới này có quan hệ gì? Lúc sau lại nghĩ, kể cả có là sư huynh sư đệ cũng không thể nào ôm ấp thân mật như vậy. Hắn tưởng tượng đến việc sư huynh làm vậy với mình, nhịn không được toàn thân rùng mình, nổi cả da gà.

Tuy vậy nhưng mắt thấy đại sư huynh ra hiệu, hai tay hai chân không cần hắn chỉ huy cũng đã tự mình đi qua.

Diêm Mặc trước giới thiệu hắn với Chử Thanh Huy: "Phùng Trọng Thanh."

Chử Thanh Huy cong cong đôi mắt: "Chào sư đệ."

Phùng Trọng Thanh ngơ ngác gật đầu.

Mắt Diêm Mặc đảo qua hắn: "Còn không chào hỏi tẩu tử của đệ?"

Phùng Trọng Thanh rụt rụt cổ, theo bản nắng nói: "Chào tẩu tử -- tẩu tử?!!!"

Chử Thanh Huy vừa bị cách gọi của Diêm Mặc làm nóng mặt, lại nghe vị sư đệ này bất thình lình gọi to, sợ tới mức giật nảy mình.

Diêm Mặc vỗ vai trấn an nàng, sắc bén nhìn qua Phùng Trọng Thanh, ngữ khí mang hàm ý cảnh cáo: "Sư đệ!"

Phùng Trọng Thanh rụt cổ lại, rụt đến mức cái mặt tròn tròn của hắn suýt chui vào vạt áo. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của đại sư huynh, hắn vẫn cố gắng áp chế sự kinh hãi, lắp bắp nói: "Hắn, hắn là tẩu tử, vậy kia....... Còn công chúa thì sao?"

Nhìn hắn vừa kinh vừa sợ như vậy, rõ ràng thịt trên má còn đang run rẩy nhưng còn muốn hỏi đến cùng, Chử Thanh Huy cảm thấy buồn cười, lại thắc mắc vì sao hắn lại hỏi như vậy? Nàng cười nói: "Ta chính là công chúa mà."

Vừa dứt lời, nàng lập tức nhớ tới hôm nay ra cửa nên cải trang thành nam tử, vội giải thích: "Bộ trang phục này là để ra ngoài cho thuận tiện."

Nghe xong lời này, Phùng Trọng Thanh nhìn rồi lại nhìn nàng, làm Chử Thanh Huy cảm thấy không được tự nhiên, khiến Diêm Mặc ngứa tay muốn đánh. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giống như đột nhiên bị rút đi xương cốt, cả người mễm nhũn mà dựa vào tường, tựa như mới sống sót qua tai nạn, miệng còn lầm bầm lầu bầu: "May mắn may mắn, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết........."

Diêm Mặc nhàn nhạt nói: "Đây là lễ tiết của đệ?"

Chử Thanh Huy ngăn chặn, tay cầm tay Diêm Mặc, lắc đầu: "Ta thấy sư đệ đã đi mấy ngày đường, hẳn là rất mệt mỏi."

Diêm Mặc không cảm thấy vậy, nếu mệt mỏi thì sao có thể vừa đến đã tìm hắn muốn ăn đòn? Nghĩ đến vẫn chưa đánh xong trận, hắn quay sang nói nhỏ vài câu với Chử Thanh Huy, đỡ nàng đến bên cạnh ngồi xuống rồi dùng một tay xách cổ áo của Phùng Trọng Thanh vào võ trường, lời ít ý nhiều: "Tiếp tục."

Thân thủ của Phùng Trọng Thanh cũng không tồi, mặc dù ở sư môn là đối tượng bị các sư huynh đè lên đánh, nhưng ở bên ngoài thì lại là hắn đè lên đánh người khác. Lần này tới kinh thành, hắn đã đánh bại mấy vị sư huynh, không khỏi có lòng tin to lớn, vì vậy mới đến phủ Đại tướng quân đã dây dưa muốn giao thủ với Diêm Mặc.

Sau đó, qua mấy chục hiệp đã bị Đại sư huynh đánh đến nhận rõ bản thân, lại thêm mấy chục hiệp nữa, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.:))

Mặc dù vừa trải qua một trận sợ bóng sợ gió, nhưng trở lại võ trường quen thuộc, hắn lập tức hoàn hồn, tư thế sắn sàng nghênh tiếp kẻ địch

Với Diêm Mặc, cho dù sư đệ không phải đối thủ của hắn, nhưng so với những người hắn gặp được trong khoảng thời gian này thì mạnh hơn rất nhiều. Đấu tính bị khơi dậy, sau khi đánh ngã người ta thì ném sang một bên, còn mình thì ở trong sân múa đến uy vũ sinh phong.

Phùng Trọng Thanh giống như mảnh vải rách nằm trên mặt đất, hoa cả mắt, trên đầu ngôi sao di chuyển tán loạn.

Chử Thanh Huy đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lo lắng gọi: "Sư đệ."

Phùng Trọng Thanh chớp chớp mắt, nghĩ tới sự hiểu lầm ban nãy, tức khắc đỏ mặt, nhanh chóng bò dậy, lắp bắp: "Tẩu....tẩu tử."

Chử Thanh Huy xấu hổ, chỉ hàm hồ một tiếng, nhìn thấy trên mặt hắn có máu ứ đọng, lại hỏi: "Đệ cảm thấy thế nào? Có muốn thỉnh đại phu đến xem không? Đại sư huynh của đệ xuống tay không biết nặng nhẹ gì cả."

"Không cần không cần, không đau, một chút cũng không đau." Phùng Trọng Thanh gãi đầu, toét miệng cười, không cẩn thận kéo tới vết thương trên mặt, lại nhe răng trợn mắt.

Tuy rằng tuổi hay người không cách biệt lắm, nhưng Chử Thanh Huy nghe hắn gọi một tiếng tẩu tử thì cảm thấy hắn nhỏ hơn mình rất nhiều, giống đệ đệ của nàng, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.

Hắn tùy tiện ngồi xuống đất, Chử Thanh Huy nghĩ nghĩ, cũng thử ngồi giống tư thế của hắn. Ngồi xong mới phát hiện hành động này tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Nàng sờ sờ tay áo, sờ thấy một bọc quả quýt đường mới mua trên đường, mở ra, đưa đến trước mặt Phùng Trọng Thanh: "Muốn nếm thử không? Ăn rất ngon đó."

Hương thơm nhè nhẹ của quả quýt xông vào khoang mũi, Phùng Trọng Thanh nuốt nước miếng, trong lòng giao chiến, một bên nói "Mình đã là người lớn, không thể ăn đường", một bên lại nói "Đây là đồ tẩu tử tặng, sao có thể cự tuyệt?"

Hai bên giằng co, đều tại thời điểm Chử Thanh Huy đưa quýt đường lại gần, hóa thành gió nhẹ mây bay.

Hắn gấp không chờ nổi ném quả quýt vào trong miệng, hương vị chua chua nhọt ngọt, khiến hai mắt hắn sáng lên.

Chử Thanh Huy cười tủm tỉm nói: "Ăn thêm mấy trái nữa không?"

Phùng Trọng Thanh liền lấy thêm mấy trái, gương mặt thịt tròn căng lên, vẻ mặt thỏa mãn: "Cảm ơn tẩu tử."

Chử Thanh Huy thấy hắn như vậy, càng nhìn càng thấy giống đệ đệ Tiểu Tuân.

Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, người một trái ta một trái chia sẻ túi quýt đường.

Ăn xong hơn phân nửa, Diêm Mặc còn không có dấu hiệu dừng lại, Chử Thanh Huy chống cằm nhìn hắn trong chốc lát, không khỏi thở dài: "Diêm Mặc đúng là tinh lực dư thừa."

Phùng Trọng Thanh vội gật đầu, trong miệng còn ngậm quýt, hai má phồng lên, giọng nói không rõ: "Khả năng của đại sư huynh, các sư huynh giằng co đều đánh không lại huynh ấy!" Nói xong lại dùng vẻ mặt mặt chờ mong: "Không biết khi nào đệ mới có thể làm đại sư huynh một lần."

Chử Thanh Huy hiếu kì: "Sắp xếp bối phận chẳng lẽ còn có thể sửa đổi?"

"Có thể, mỗi năm mọi người đều đánh một lần, ai đánh giỏi nhất là đại sư huynh, xếp thứ hai là nhị sư huynh, thứ ba chính là tam sư huynh, cứ như vậy sắp xếp xuống dưới."

Chử Thanh Huy càng thêm tò mò: "Diêm Mặc vẫn luôn là đại sư huynh?"

Phùng Trọng Thanh gật đầu: "Chỉ có đại sư huynh vẫn luôn là đại sư huynh, còn mấy vị còn lại thứ tự đổi tới đổi lui, thực ra......."

Ngữ khí của hắn bỗng nhiên hạ xuống một chút: "Đệ nghe nói rất lâu trước kia, còn có một vị sư huynh, lúc ấy, huynh ấy và Đại sư huynh không phân cao thấp, hai người một mực thay phiên đắc thắng, đáng tiếc đệ nhập môn quá muộn, chưa kịp gặp người này."

Chử Thanh Huy nghe vậy, không khỏi nhớ tới mẫu hậu từng nói chàng có một vị sư huynh mất sớm, lúc này lại nghe người ta nhắc tới hắn, cũng cảm thấy tiếc hận.

Hai người trầm mặc một hồi, Chử Thanh Huy lại nói: "Sư đệ, đệ nói cho tẩu tử một chút sự tình của sư môn các đệ đi, tẩu tử cũng không biết trước kia chàng như thế nào."

"Được được, đệ nói cho tẩu nghe, đại sư huynh ở trước mặt chúng sư đệ rất trầm mặc, đệ nghe các sư huynh nói đại sư huynh có biệt danh, gọi là mặt đen, nhưng hiện tại không ai dám kêu......" Phùng Trọng Thanh một lần nữa lấy lại tinh thần, ở trước mặt tẩu tử, đem đại sư huynh của hắn bán sạch sẽ.

-----

Chờ Diêm Mặc thu thế, liền thấy bên sân hai người trò chuyện với nhau thật vui, không biết Phùng Trọng Thanh nói gì mà có thể khiến Chử Thanh Huy cười khanh khách không ngừng.

Không biết tại sao, bỗng nhiên hắn cảm thấy sư đệ có chút chướng mắt.

Phùng Trọng Thanh đang cao hứng nói, đột nhiên phát giác sau cổ có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy đại sư huynh đang đi tới bên này, nhớ tới lời mình vừa nói với tẩu tử, hiếm khi hắn có một lần nhanh trí, nhanh chóng bò dậy.

"Đại sư huynh, tẩu tử, hai người nói chuyện, đệ đi trước."

Bỏ lại những lời này rồi chạy nhanh như chớp.

Diêm Mặc không để ý tới hắn, đi đến trước mặt Chử Thanh Huy.

Chử Thanh Huy còn ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt hàm chứa ý cười, ý cười kia đột nhiên nở rộ, như một nụ hoa xuân rơi xuống nổi trên mặt nước, làm cho sóng nước gợn lăn tăn.

Nàng nói: "Mặt đen tiên sinh?"

Động tác của Diêm Mặc rõ ràng dừng lại một chút, duỗi tay kéo nàng tới.

Chử Thanh Huy vẫn không buông tha, lại cười nói: "Mặt đen?"

Diêm Mặc bất đắc dĩ nhìn nàng, chỉ nói: "Quá bướng bỉnh."

Lại là dung túng nàng xưng hô như vậy.

Chử Thanh Huy cười xì một tiếng rồi ngã vào trong lồng ngực của hắn, chân chính cười đến run rẩy.

Diêm Mặc ôm lấy nàng phòng ngừa té ngã, xem bộ dáng sung sướng của nàng, cũng bắt đầu bán sư đệ: "Trọng Thanh tên ban đầu là Thanh Thanh."

"A? Thanh Thanh, Phùng Thanh Thanh? Không phải giống nữ hài tử sao?"

"Không sai." Diêm Mặc gật đầu, lại nói: "Trước khi sư đệ mười tuổi thì vẫn luôn giả làm nữ tử, cũng tự nhận là cô nương, sau khi mười tuổi nhận thức được, khóc nháo đòi đổi tên."

Trong đầu Chử Thanh Huy liền xuất hiện một phiên bản thu nhỏ của Phùng Trọng Thanh, phấn điêu ngọc trác, giả thành tiểu cô nương, mặc váy nhỏ, khóc sướt mướt nói mình muốn đổi tên, không khỏi càng thêm vui vẻ: "Khó trách hiện tại kêu Trọng Thanh, thì ra trước kia tên là Thanh Thanh!"

Đợi khi Chử Thanh Huy rời đi, Diêm Mặc đến phòng cho khách bắt sư đệ đang bôi thuốc, lại cùng hắn "luận bàn" võ nghệ một phen.

Ban đêm, Phùng Trọng thanh nằm ở trên giường, thở ngắn than dài, trên người đau nhức đến mức chỉ có mặt là có thể động đậy.

Hắn lầm bầm lầu bầu: "Kinh thành khá tốt, tẩu tử cũng khá tốt, nhưng mà không đánh lại được đại sư huynh, aizz...... Lần sau vẫn nên để sư huynh khác đến đây đi."