"Nhảy đi!"

Giọng nam trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh.

Nhảy đi ư? !

Trong đầu Tô Di đã từng có nhận thức về vấn đề này, nhảy bất quá chỉ là một động từ đơn giản. Nhưng sau khi gia nhập không quân,cô biết, từ này còn đại diện cho cơ hội thử nghiệm mà cô chưa bao giờ có được —— đó chính là nhảy siêu quang tốc.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy sương trắng mênh mông, cùng với sương trắng sau lưng là đỉnh khoang thuyền màu nâu mơ hồ.

Cô không chết. Cô nằm ở trong lồng đông lạnh, một cái lồng đông lạnh trên máy bay Báo Săn. Ánh sáng bao phủ Báo Săn—— bọn họ đang ở điểm nhảy siêu quang tốc.

Bởi vì tỉnh dậy, nên cô lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh mình. Cô không thể không ôm chặt bản thân, vừa lúc đó cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi đến gần cửa lồng đông lạnh.

Là Mộ Tây Đình.

"Tô tiểu thư." Anh tôi cúi đầu xuống nhìn cô, "Làm như vậy có thể khiến cho ấu trùng trong cơ thể cô nở chậm một chút."

"Chúng ta... đang đi đâu vậy?" Răng cô va vào nhau, run lên cầm cập.

Vào thời khắc tỉnh dậy, cô rất căng thẳng. Cô cho rằng bản thân đã chết, và khi tỉnh dậy, cô nghĩ mình sẽ về đến Địa Cầu.

Hóa ra Thương Chủy không hề giết cô. Đó chỉ là súng gây tê.

Mộ Tây Đình liếc mắt về phía khoang điều khiển, sau đó lại nhìn cô, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Tôi thật muốn bắn chết cô." Anh ta trả lời câu hỏi trong lòng cô, lần đầu tiên Tô Di thấy sát ý trong mắt anh ta.

Cô trầm mặc một lát, nói: "Vì ngài ấy muốn cứu tôi sao?" cứu cô hẳn là việc chắn chắn phải trả một cái giá rất lớn, bằng không vì sao Mộ Tây Đình lại muốn bắn chết cô? Trong lòng anh ta chỉ trung thành đối với Thương Chủy mà thôi.

Mộ Tây Đình không hé răng, thanh âm trầm thấp của Thương Chủy truyền đến: "Bọn họ tới đón cậu, Tây Đình."

Tô Di hơi kinh hãi —— người thực hiện bước nhảy siêu quang tốc vừa rồi là Thương Chủy ư? Anh là một cục trưởng, vậy mà lại lái Báo Săn ư? [anh ơi, anh dấu tài nhé]. Thậm chí anh còn thực hiện được kỹ thuật nhảy siêu quang tốc phức tạp như vậy? [ em phục anh quá đi, Di tỷ phục anh chưa???]

Mộ Tây Đình cơ hồ nói ngay lập tức: "Thưa ngài, hãy để tôi mang cô ấy đi!" [hứ, muốn tranh công anh hùng cứu mỹ nhân với với Chủy ca nhà ta á? Đừng có mơ đi =))]

Tô Di nhìn anh ta thần sắc kích động, mang cô đi ư? Đi đến nơi nào? [Chủy ca: đến nơi nào chỉ có đôi ta.kaoru: *mơ mộng-ing*. Chủy ca: tôi đang nói với mèo hoang nhỏ không phải nói với cô đâu mà mơ. Kaoru: *tim vỡ nát-ing* huhu, sao anh lại ác thế chứ]

Nhưng mà Thương Chủy không trả lời, hiển nhiên là cự tuyệt đề nghị của Mộ Tây Đình. Một lát sau, Tô Di nhìn thấy Mộ Tây Đình đanh mặt rời khỏi đó.

Bên tai cô truyền đến một loạt tiếng động, cửa khoang thuyền bị mở ra, có tiếng bước chân của rất nhiều người, bọn họ cùng Mộ Tây Đình đang chào hỏi nhau. Tiếng bước chân vang lên, cửa khoang thuyền lại được đóng lại như cũ, bên trong khoang thuyền nhất thời tĩnh lặng.

Sau đó, chỉ có tiếng bước chân của anh, từng bước từng bước thật vững vàng đi đến.

Thương Chủy rốt cục đi đến trước mặt cô. Anh nâng tay mở khóa lồng đông lạnh, hai tay giữ chặt thắt lưng cô, bế cô ra khỏi lồng.

Tô Di kinh ngạc , đây là lần đầu tiên cô thấy Thương Chủy như vậy. [hihi, chắc đây là lần đầu tiên Di tỷ thấy Chủy ca dịu dàng đến từng phút giây như vậy!]

Anh mặc đồ phi hành gia màu xám bạc, đầu đội mũ sắt. Trong trang phục du hành vũ trụ cồng kềnh khô khan như vậy, nhưng trên người anh lại có vẻ thẳng đứng lưu loát. Đằng sau mặt nạ bảo hộ, khuôn mặt anh trước sau như một trầm tĩnh anh tuấn. [chuyện, Chủy ca của em mà lại, mặc gì mà chẳng đẹp, mà không mặc gì là đẹp nhất, ca nhỉ? *che miệng cười đểu-ing*. Chủy ca: cái gì??? Cô nói lại xem nào!!! *ánh mắt hình viên đạn-ing*. Kaoru: dạ, em có dám nói gì đâu, chỉ nói là vẻ đẹp của anh sánh với trời đất *chân chó-ing*]

Tô Di đã bị đông lạnh đến cứng ngắc, sắc mặt một mảnh xanh tím, trên tóc đều là vụn băng , tay chân đều tê hết. Cô cơ hồ theo bản năng liền chui vào lồng ngực ấm áp của anh [kaoru: ghen tỵ quá, em cũng muốn chui]. Nhưng vừa cử động đã lại cứng đờ.

Trong cơ thể cô có trùng.

Trước mắt nhoáng lên một cái, bàn tay anh đã dùng lực nâng đùi của cô lên —— anh đã đem cô ôm ngang người, đằng sau mặt nạ bảo hộ, là khuôn mặt thoáng ý cười.

"Thưa ngài..."Cô lẩm bẩm nói, anh thật sự muốn cứu cô sao? Anh dùng biện pháp gì để cứu cô?

"Em đã nói ..." Anh ôm cô ngồi xuống vị trí điều khiển, "Chết cũng không sợ. Bởi vì chúng ta không biết, sau khi chết sẽ đến nơi nào."

Tô Di ngẩn ngơ.

Dự cảm mơ hồ nhộn nhạo trong lòng cô, cô đã từng nhìn thấy anh điên cuồng không màng sống chết. Trong lòng cô dâng lên một ý niệm không thể tưởng tượng nổi

Chẳng lẽ anh không muốn cứu cô, mà là muốn cùng cô đi vào chỗ chết? [kaoru: *ngoi lên* anh chị ơi, cho em đi với. Di tỷ: Phá đám! Có yên lặng không? Tôi cho cô ra khỏi phi thuyền bây giờ!. Kaoru: dạ,hic *lau nước mắt-ing*]

Thân thể của cô đang dần dần ấm lên, cô lại nghĩ đến trứng trùng trong cơ thể cũng đang dần thức tỉnh, chỉ cảm thấy thêm sợ hãi.

Ngay lúc này, Thương Chủy tháo mũ sắt xuống, cởi áo của mình, lộ ra cánh tôiy rắn chắc. Lại duỗi tay cởi quân trang của cô, nắm cánh tay mảnh khảnh của cô trong tay.

"Đây là thuốc chống phóng xạ." Anh thản nhiên nói, vừa nói vừa tiêm thuốc cho cô và bản thân mình, "Trùng không thể hấp thu được loại thuốc này."

Không đợi Tô Di kịp phản ứng, một tay anh đã khống chế bảng điều khiển.

"Nhảy!" Thanh âm nhàn nhạt của anh vang lên.

Lập tức có một luồn sáng chói mắt, Tô Di chống đùi anh nhổm người dậy, kinh ngạc nhìn thấy xung quanh Báo Săn là đại dương ánh sáng bạc chói lọi. [kaoru: đẹp quá, ảnh này mà tung lên “phây” chắc được nhiều “lai” lắm!=)) *chụp ảnh lia lịa-ing*]

Không gian đã hoàn toàn được thay thế chỉ trong nháy mắt.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc, Tô Di cảm thấy cực kỳ choáng váng hoa mắt chóng mặt, cảm giác buồn nôn mãnh liệt. [K: chẹp, nếu trong hoàn cảnh khác thì em đã nghĩ đến, hí hí…*ánh mắt mơ màng-ing* Di tỷ: Thua cô, hoàn cảnh như thế mà vẫn còn mơ mộng được=))]

"Nơi này cách tinh hệ Vĩnh Hằng ba trăm năm ánh sáng, là tinh vân bị ô nhiễm bức xạ nghiêm trọng nhất." Thanh âm của Thương Chủy thật bình tĩnh, "Em và trùng , ai chết trước —— phải xem vận khí của em rồi." [kaoru: huhu, chị ơi! Di tỷ: tôi đã chết chưa mà cô bù lu bù loa thế hả? Ngoan rồi Di tỷ trở về! K: dạ *lại-một-lần-nữa lau nước mắt-ing*]

Tô Di đột nhiên ho khan vài tiếng, ngẩng đầu chỉ thấy bên ngoài Báo Săn tất cả chỉ là một màu xám trắng mờ mịt, phảng phất sương mù tràn ngập. Mà trong mênh mông sương mù đó, tựa hồ lại có ánh sáng lờ mờ.

Tinh vân bị ô nhiễm bức xạ nghiêm trọng nhất ư?

Tô Di chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: "Cục trưởng, ngài điên rồi."

Thương Chủy thanh âm lại rất lạnh lùng: "Tôi nói rồi, tôi thích cảm giác kề cận tử thần."[K: sở thích của anh thật là bá đạo quá đi] Trên mặt anh thoáng hiện lên thần sắc khinh miệt: "Tôi đã từng ra vào khu phóng xạ hơn chục lần, nếu phải chết, cũng chỉ có em thôi."[K: đúng rồi, trước khi Di tỷ đi, nhớ di chúc Chủy ca lại cho em tỷ nhá, nước phù sa không thể để chảy ra ruộng ngoài được. Di Tỷ vs Chủy ca: *lườm lườm* ra khỏi phi thuyền mau. K: dạ, dạ, em đùa thôi…em đùa mà…Áaaaaa… sis Liennobi ơi, mang rổ hứng em với! hướng hai giờ nháaaaaaaaaa!!! Di tỷ vs Chủy ca: *phủi tay-ing*]

Tô Di thất kinh —— một nhân vật lớn trong liên minh, vì sao lại ra vào khu phóng xạ hơn chục lần? Hơn nữa lại vẫn còn bảo toàn mạng sống?

Đây là mười phút khó chịu nhất trong hai mươi ba năm Tô Di sống trên cõi đời.

Ở dưới tinh vân dòng khí nhiễu loạn, Báo Săn xóc nảy như bị sàng. Cô bị choáng váng hoa mắt, buồn nôn giống thủy triều từng đợt đánh úp lại, đợt sóng sau cao hơn sóng trước. Rất nhanh, cô liền bị cảm giác này tra tấn đến kiệt sức.

Không chỉ thế, toàn thân cơ bắp như bị người tôi dùng cối xay nghiền nát, đó là một loại cảm giác hư thối đau đớn, tựa như cơ bắp trên người cô đang dần biến mất.

Cô hoảng sợ ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt khủng bố dọa người của Thương Chủy —— khuôn mặt tuấn dật ngày thường đã trở nên xanh xao. Hốc mắt trở nên đen tối hãm sâu, tựa như người sắp chết. Chẳng qua chỉ là thời gian một hai phút, mà tựa như anh bị bệnh nặng rất lâu rồi, cả người hình dung tiều tụy, trên trán mồ hôi túa ra từng đợt.

Không khó tưởng tượng, bộ dáng hiện tại của cô, cũng dọa người giống Thương Chủy.

Nhưng khi anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa, giống như nơi này không phải là tử lộ, mà là ở bữa tiệc thịnh soạn của hai người. [Tiệc cưới chăng??? Kaoru bon chen: Di tỷ ơi, cho em làm phù dâu với =))]

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người lại càng kề sát bên nhau.

Tô Di đã cảm thấy khó chịu choáng váng đầu óc lùng bùng, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng để nắm lấy cánh tay Thương Chủy, mới không bị ngã trên mặt đất. Mà nghĩ đến xảy ra tình huống này là do Thương Chủy muốn tốt cho cô, sắc mặt cô lại càng ngày càng khó coi. Máy bay xóc nảy mạnh mẽ, anh đưa tay lên nắm lấy cần điều khiển, mới không bị ngã sấp xuống.

Bọn họ đều đã chạm đến giới hạn chịu đựng một cách nhanh chóng, nhưng thời gian mới trôi qua có 6 phút.

Nhưng ngay khi sức chống cự và ý chí của Tô Di chạm tới cực hạn, cơ bắp đã dần mất đi ý thức, bỗng nhiên truyền đến cảm giác ức chế đau nhức!

"A!" Hàm răng luôn luôn cắn chặt của Tô Di đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đau, đau quá! Tựa như có người đang xé toạc cơ bắp của cô ——

Ấu trùng! Đó là ấu trùng! Chúng ngủ say do nhiệt độ thấp đang dần dần bừng tỉnh ở trong cơ thể cô, đang giãy dụa ở những khoảnh khắc cuối cùng.

Tô Di quả thực không thể nào chịu đựng nổi sự đau đớn này. Cô cơ hồ có thể cảm nhận được những khối dị vật nho nhỏ, trong cơ thể mình đang mấp máy. Mà mỗi sự giãy dụa nhỏ của chúng đều khiến cho cô đau đớn như bị ai đó xé toạc ra, đau đến nỗi cô phải lăn lộn trong lòng Thương Chủy——

"Giết tôi đi! Giết tôi đi!" Cô mồ hôi đầm đìa bắt lấy vạt áo của Thương Chủy , "Xin ngài hãy giết tôi đi!"

"Câm miệng!" Thanh âm lạnh lùng của anh vang vọng bên tai, "Hãy kiên trì chịu đựng!"

Nhưng Tô Di đâu thể nghe rõ lời anh nói, cô cảm nhận được sự đau đớn khủng khiếp trong đầu. Nước mắt trào dâng trong mắt cô, gân xanh bắt đầu nổi cuồn cuộn trên trán tinh tế của cô. Khuôn mặt dữ tợn của cô bắt lấy thắt lưng của Thương Chủy, há mồm muốn cắn vòm ngực rắn chắc của anh ——

Ngay lúc này, cằm bị anh nắm chặt, bị bắt ngẩng đầu nhìn anh. Ngay sau đó, đột nhiên cô bị cánh tay anh buộc chặt, tựa như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của chính mình.

Cô thấy rõ dung nhan anh gần trong gang tấc, bỗng nhiên trong khoảnh khắc này, lại bình tĩnh một cách kỳ dị.

Thân thể rõ ràng vẫn còn tiếp tục đau, toàn thân cô bị co rút run run. Nhưng dung nhan kiên nghị của Thương Chủy, tựa như một tia chớp phát sáng trong ý thức đen tối hỗn độn của cô.

Cô đã quen thuộc với vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh, cô không thể kiềm chế được mà sợ hãi sự tàn nhẫn của anh, nhưng chính lúc này tất cả những điều đó đều biến mất không dấu vết. Chỉ có gương mặt nam tính vững vàng sáng sủa , dung nhan tiều tụy, thần sắc kiên nghị của anh mà thôi.

Hai mắt anh tối đen sâu thẳm, dường như có thể chứa đựng toàn bộ vũ trụ. Cánh tay anh nhanh chóng bao phủ thân hình nhỏ gầy của cô vào vòm ngực kiên cố.

Trong thời khắc này, cô phảng phất nghe được tuyên cáo dứt khoát nhưng không có tiếng động nào của anh —— bọn họ sẽ không chết.

Chỉ cần có anh ở đây, vận mệnh đều sẽ cúi đầu.

"Thương Chủy..." Cô nghe được thanh âm của mình, thấp giọng gọi tên anh. [Kaoru: gọi tên anh trong đêm! The Women: ban nhạc mới được thành lập gồm Di tỷ và bạn Kaoru=)) Kaoru: Á, tỷ ơi! Em mới chỉ là a girl thôi!!!!] Cô nhìn thấy bàn tay đen tối đang dần mất đi huyết sắc của mình đang chậm rãi xoa dung nhan lạnh lùng như sắt của anh.

Trong thời điểm này, cô đã quên đi sự uy hiếp của tử thần, xem nhẹ cảm giác của bản thân. Báo Săn lại xóc nảy trong dòng xoáy phóng xạ của tinh vân, cô chỉ chú ý đến thần sắc cương nghị dứt khoát của người đàn ông này, phảng phất không ngại ngần bất cứ sự uy hiếp nào của vũ trụ.

Đây mới chính là Thương Chủy.

Thương Chủy như vậy, không cần thiết phải nói bất cứ cái gì, cũng có năng lực làm cho người ta cảm thấy an ổn.

"Giống như quỷ." Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng.

Tô Di muốn nói, há miệng thở dốc, phát hiện ra bản thân chẳng còn một chút sức lực nào. Cô nhìn anh, bỗng nhiên rất muốn cười.

Mà Thương Chủy ngắm nhìn nụ cười ôn nhu mang theo chút ngốc nghếch đang nở trong lòng anh, cái gì cũng chưa nói.

Anh bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo xanh đen của anh đã nhẹ nhàng áp lên môi cô.

Vì sao...

Những thắc mắc không lời nảy sinh trong lòng cô.

Anh muốn loại đàn bà nào mà chẳng có? Vì sao cứ phải cứu cô nhiều lần như vậy?

Vì sao lại là cô?

Nhưng mà Thương Chủy tựa hồ đã hiểu ánh mắt nghi hoặc của cô. Không để ý đến hoàn cảnh ác liệt xung quanh, con ngươi đen thâm thúy kia vẫn dâng lên ý cười.

Anh không trả lời, tiếp tục cắn nuốt lời lẽ của cô, giống như muốn đem cô nguyên lành nuốt vào không chừa một miếng nào. Đồng thời, tay nắm bảng điều khiển.

Trong tầm mắt Tô Di, là một khoảng ánh sáng trắng lộng lẫy. Mười phút đã qua rồi ư? Trong lòng cô buông lỏng, trước mặt bỗng tối sầm, vô lực trượt chân ở trong lòng anh