Vũ trụ là một tấm màn đen vô cùng vô tận, như nhấn chìm tất cả mọi thứ trong đó. Trong không gian bao la đó có pháo đài không gian khổng lồ biệt hiệu “Chiến Hoàng” màu xám đang trôi lơ lửng.

Lý Tích Trung là người đàn ông gần 30 tuổi, đã phục dịch trên Chiến Hoàng hơn năm năm, cấp bậc Trung úy.

Thoạt nhìn cũng chỉ giống như một quân nhân Liên minh bình thường khác, dáng dấp có phần cao lớn, tuấn lãng, trầm mặc khiến người khác có thể tin tưởng.

Anh ta là người trung trực, thẳng thắn. Vì vậy, mặc dù cá tính của anh ta không hợp với Hạm trưởng nhưng lại được Hạm trưởng tuyệt đối tin tưởng và trọng dụng.

Giờ phút này anh ta đứng trên boong thuyền, thay mặt Hạm trưởng nghênh đón người mới từ xa tới.

Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, kiều diễm, mặc chiếc quần màu xanh lá mạ, da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, cảm giác như chỉ cần véo nhẹ vào má là nước chảy ra. Thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông nơi này, có người thì nhìn một cách lộ liễu, cũng có những người chỉ dám nhìn trộm cô.

Ly Tích Trung lập tức sải bước tới nghênh đón, nhận lấy hành lý từ trong tay cô :“Hoan nghênh cô! Tô tiểu thư, tôi là Trung úy Lý Tích Trung.”

Cô gái luôn miệng nói cảm ơn, rụt rè lộ ra nụ cười xấu hổ. Lý Tích Trung trong lòng thầm than --- Một cô gái yếu ớt như vậy lại được cử đến pháo đài không gian dũng mãnh nhất liên minh. Chỉ sợ hạm trưởng sẽ không đồng ý.

Đi giữa hành lang màu xám bạc, Lý Tích Trung chú ý tới cô gái mặc dù không nói năng gì nhưng ánh mắt lại tinh tế quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh. Khi cô thấy rất nhiều máy bay chiến đấu đậu ở bãi trống, thần sắc cô rõ ràng có chút ngẩn ra.

Lý Tích Trung liền lên tiếng giải thích. “Có phải cô cảm thấy hơi ít đúng không? Đây là thời đại hòa bình, một nửa phi công và nhân viên làm việc trên không đã trở về mặt đất.”

“Nếu như Trùng tộc phát động chiến tranh thì làm sao bây giờ?” Cô hỏi.

“Trùng tộc sao?” Anh ta cười hồn hậu : “Người đẹp, cô không nên nói đùa, sẽ không có chiến tranh.”

Cô gật đầu một cái.

Đi tiếp được một đoạn, mấy người mặc bộ đồ phi hành gia màu xám bạc bước tới trước mặt. Nhìn thấy Tô Di họ hơi bất ngờ, một người trong số đó liếc nhìn Lý Tích Trung :“Trung úy, bạn gái anh sao?”

Lý Tích Trung nhấc chân liền đạp phi công kia một cước : “Chớ nói nhảm, cô ấy --- người của Hạm trưởng.”

“Hạm trưởng? Anh ta không phải không gần nữ sắc sao? Anh nói cô ấy là? Không thể nào! Thượng tá thay đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”

Cô gái bên cạnh vẫn yên lặng mỉm cười, dường như không bởi vì những lời nói mập mờ kia mà rối loạn tâm trí.

Lý Tích Trung cười cười, kéo Tô Di đi nhanh qua.

Khi anh ta dẫn Tô Di tới trước mặt Hạm trưởng. Không ngoài dự đoán, Hạm trưởng đang nhàn nhã thong dong bỗng chốc sa sầm mặt như mây đen bao phủ. Lý Tích Trung vờ như không thấy, cung kính nói với hạm trưởng : “Thưa ngài, người mới đã đến.” Nói xong xoay người đi ra ngoài, đóng cửa khoang lại.

Tô Di bước vào khoang thuyền của Hạm trưởng lập tức quan sát một lượt --- gian phòng màu xám, đỉnh khoang rất thấp, vô tình tạo áp lực cho người khác.

Tuy không gian tù túng vẫn kém vài phần so với người đàn ông mang bộ mặt bức người đang ngồi trên ghế sofa màu đen trải thảm đỏ sẫm kia.

Trước khi tới đây, trợ lý Mộ nói cho cô biết địa điểm tập huấn tại chiến hạm là do Thượng tá Liên Đạc tiếng tăm lừng lẫy khắp liên minh quản lý. Điều này khiến Tô Di vừa mừng vừa lo.

Nghe nói Liên Đạc từng là một gã lính đánh thuê, hết sức dũng mãnh và thiện chiến. Vì cha mẹ anh ta tuổi cao sức yếu nên mới rời bỏ đội lính đánh thuê, ở lại thành phố Hi Vọng để gia nhập không quân chính quy.

Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn có chút ngoài tưởng tượng của cô. Quân trang màu xanh thẫm phẳng phiu, Thượng tá Liên Đạc nhiều lắm cũng chưa quá 35 tuổi. khuôn mặt vuông vức, làn da thô ráp, râu ria khắp mặt, ngũ quan sáng sủa, ánh mắt rạng rỡ.

Sau khi nhìn thấy Tô Di, cả người anh ta như bị đám lửa giận dữ thiêu đốt

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Tô Di chừng hai phút, sau đó nhấc điện thoại trên bàn lên gọi.

“Mộ Tây Đình!” anh ta phẫn nộ quát, “Cậu cho tôi là người huấn luyện không quân mầm non xuất sắc sao? Tại sao lại gửi tới đây một cô gái yếu ớt như trẻ con thế này? Cậu có bệnh phải không, lập tức mang người trở về cho tôi. Hạm đội của tôi không thu nhận phụ nữ.”

“Cậu đừng cho rằng tôi nợ cậu ân tình mà ép tôi…..không không không! Tôi còn tưởng là đàn ông mới nhận lời cậu…..cái gì? Tôi huấn luyện!”

“Được được được, tôi nói lời giữ lời --- nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay với cô ta, đến lúc đó mà cô ấy khóc trở về tìm cậu, thì không phải do tôi không giữ lời hứa đâu nhé.”

Anh ta ném điện thoại sang một bên, rồi ngồi phịch xuống sofa, cúi đầu trầm tư vài giây rồi chợt ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Tô Di đã hiểu “Thượng tá đổi khẩu vị” là gì --- chính là Liên Đạc xem thường phụ nữ.

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.

Thấy ánh mắt của anh ta chợt tắt, tựa như sẽ nổi giận. Tô Di không đợi anh ta lên tiếng ném hành lý của mình xuống sàn nhà, mắng :“Mộ Tây Đình, tên khốn kiếp này!”

Lần này đến lượt Liên Đạc kinh ngạc nhìn cô.

Cô tức giận giải thích :“Trước khi đưa tôi tới đây, anh ta cũng không cho tôi biết chiến hạm này không thu nhận nữ phi công”

Ánh mắt sắc bén của Liên Đạc quét qua gương mặt cô một lượt, không nói năng câu nào.

Thanh âm của Tô Di có phần bình tĩnh lại :“Hạm trưởng, tôi cũng không ngờ tới đây lại làm khó cho ngài, nhưng tôi……”

“Không cần nói” Liên Đạc cắt lời cô, ánh mắt khinh miệt nhìn cô :“Tôi đã nhận lời Mộ Tây Đình để cô ở lại nơi này một năm, hậu cần mặt đất, tạp vụ, thậm chí ăn không ngồi rồi tùy cô. Nhưng đừng nghĩ tới gia nhập phi hành đoàn của tôi, tôi không thu nhận người vô dụng.”

“Xin cho tôi một cơ hội chứng minh --- tôi không phải là người vô dụng.”

“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, chỉ bằng việc bay qua trận địa thiên thạch?” Liên Đạc lạnh lùng nói: “Phi công kém nhất của tôi, nhắm mắt lại cũng có thể bay ba vòng.”

“Thượng tá, tôi còn chưa có cơ hội tập huấn chính thức, anh không thể vì tôi là phụ nữ mà hủy bỏ tư cách của tôi.”

“Được, tôi cho cô một cơ hội” Liên Đạc chợt đứng lên, thân thể cao lớn tới gần cô. Cô không thể lui được nữa đành trơ mắt nhìn anh ta nắm lấy hông cô.

Tay của anh ta từ hông dần trượt xuống, khuôn mặt điển trai nhưng dữ tợn trong nháy mắt đưa tới gần khuôn mặt cô, giống như con dã thú ngửi dọc theo sườn mặt đến chiếc cằm nhọn của cô.

“Cô có hai phương pháp để chứng minh mình không phải là người vô dụng. Một là đánh thắng cấp dưới của tôi, cho cô tùy tiện chọn một người. Hai là….cởi hết đồ đến nằm trên giường của tôi. Làm được một trong hai việc tôi sẽ cho cô gia nhập đội quân trên không của tôi. Cô muốn chọn phương pháp nào?”

Hai tay Tô Di đã nắm chặt thành quyền, cô hít một hơi thật sâu : “Được, tôi sẽ chứng minh.”

Bảy giờ tối hôm đó, trên Chiến Hoàng diễn ra một trận đọ sức quyết liệt.

Nửa giờ trước, tin tức một cô gái muốn gia nhập phi hành đoàn khiêu chiến với một người đàn ông đã lan truyền khắp chiến hạm.

Đây quả thực là một tin gây sửng sốt đối với một hạm đội vốn đang buồn tẻ. Bảy giờ tối: phi công, kỹ thuật, hậu cần nghe được tin tức liền chen chân đến xem cuộc đọ sức.

Mà khi họ nhìn thấy Tô Di thân hình yếu ớt mỏng manh xuất hiện ở trên sàn đấu, những người đàn ông trẻ tuổi xôn xao bàn tán tưởng chừng như muốn đem chiến hạm vứt bỏ.

Lý Tích Trung cũng đứng trong đám người đó. Anh ta không ngạc nhiên khi thấy hạm trưởng gây khó dễ cho Tô Di. Tuy nhiên anh ta không ngờ tới, Tô Di dám dùng phương thức này khiêu chiến tính nhẫn nại của Hạm trưởng.

Chẳng lẽ cô ấy chính là một cao thủ?

Trong đám người đó cũng không phải không có người có cùng suy nghĩ với Lý Tích Trung.

Tô Di đứng giữa sàn đấu, xung quanh là năm mươi binh lính mặc đồng phục màu xanh đậm, cô nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, còn toàn thân lại lạnh như băng.

Đàn ông, xung quanh cô toàn là đàn ông. Tất cả đều mặc quần dài, áo trắng bó vào người, mỗi một người đều có thân hình cao lớn, cường tráng. Bọn họ đều đang cười cợt như xem một vở kịch vui, dáng vẻ nhìn chằm chằm vào cô tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Tô Di cũng mặc đồng phục quân dụng như bọn họ, quần dài, áo trắng bên trong, mà chiếc áo bó sát của một người đàn ông nhỏ nhất trong số họ, cô mặc vào không khác gì áo khoác ngoài.

Cô thật không nghĩ tới ngày đầu tiên đến nơi này lại tạo ra chấn động, nhưng cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô không muốn để hắn ta coi cô là kẻ vô dụng, càng không muốn Thương Chủy cảm thấy cô khồng có giá trị lợi dụng.

Cô chỉ có thể tự an ủi, cô dám đứng ở chỗ này thì ngay cả Liên Đạc trong lòng cũng có ấn tượng với cô.

Đứng trước mặt cô là người đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn chắc khoảng 20 tuổi, gương mặt trẻ con, ngũ quan tuấn tú, vóc người không thua kém những người khác, cao lớn phóng khoáng, cơ bắp săn chắc, cường tráng.

Anh ta thư thả ung dung bóp vang các khớp xương ngón tay, cười rất cởi mở dịu dàng :“Hôm trước Hạm trưởng có khen kỹ thuật bay của tôi rất tốt, nói muốn thưởng cho tôi, quả nhiên hôm nay phần thưởng đã tới……”

Những người đàn ông khác nghe thấy thế cười ha ha. Tô Di không lên tiếng cũng không cười, bây giờ cô quá căng thẳng, cười không nổi.

Anh ta giống như một quý ông, cúi đầu chào cô :“Tiểu thư, tôi tên Lăng Tranh, hai mươi sáu tuổi, tôi có thể vinh hạnh mời cô một ly cà phê sau cuộc đọ sức này không?”

Những người đàn ông xung quanh nhao nhao lên mắng anh ta.

“Đừng để ý đến tên lưu manh đó.” Có người hô to :“Tiểu thư, làm bạn gái của tôi, tôi giúp cô đánh thắng hắn.”

Đang trong lúc mọi người rọi ánh mắt nóng rực vào cô, cô liền trịnh trọng giơ nắm đấm về phía Lăng Tranh, tạo ra tư thế phòng vệ mới lạ.

Ba phút sau.

Nước mắt Tô Di đã dồn tới hốc mắt, một giọt nóng bỏng rơi trên mặt đất, những giọt còn lại cô gắng hết sức nén lại, nhưng hiện giờ trên người cô quá đau đớn.

Lúc này, Lăng Tranh vững vàng đè trên người cô. Anh ta cũng không muốn tiếp tục, liền hạ thấp giọng nói bên tai cô :“Nhận thua đi……cô nhận thua thì sẽ kết thúc tại đây!”

Cô nằm trên mặt đất, khó khăn ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt từng người đàn ông trẻ tuổi trở nên mờ mịt. Trên mặt họ đã không còn vui vẻ mà thay vào đó là vẻ không đành lòng. Thậm chí có người hô to :“Lăng Tranh, anh không phải đàn ông!”

Tô Di cụp mắt xuống.

Không nghi ngờ gì nữa, Hạm trưởng ra lệnh cho Lăng Tranh phải khiến cô thua tơi tả mà trở về.

Nhưng cô sẽ không nhận thua, cô không thua nổi.

“Không, tôi sẽ không nhận thua” Cô dùng hết sức hét lớn một tiếng. Sự ồn ào náo nhiệt của buổi quyết đấu bỗng vì tiếng thét của cô mà yên lặng.

Toàn bộ bọn họ nhìn cô, Lăng Tranh cũng ngây dại, chằm chằm nhìn cô, không lên tiếng.

“Anh buông tôi ra” Cô nhẹ nhàng nói :“Dù sao tôi đánh không lại anh”

“Buông cô ấy ra” Xung quanh có người lên tiếng.

Lăng Tranh là người đàn ông trọng thể diện, nghe lời buông lỏng cô ra.

Cô rõ ràng đấu tranh muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, có lẽ vì quá đau đớn, lại ngã ngồi trên mặt đất. Hai tay cô chống trên mặt đất, từ từ quét mắt qua bốn phía. Nước mắt từ trên mặt cuồn cuộn chảy xuống, lặng lẽ khóc một cách thống khổ.

Những người lính này đi theo Liên Đạc đã lâu, ít nhiều cũng có chút chủ nghĩa nam giới, mà giờ khắc này, cô gái gầy yếu lại bị một trong số họ đánh đến mặt mũi sưng vù nhưng vẫn dùng ánh mắt kiên cường, sáng ngời nhìn họ, khiến bọn họ chấn động.

Cho dù yên lặng đứng trong đám người, Lý Tích Trung cũng thấy Lăng Tranh ra tay có chút hơi quá.

Vậy mà cô gái nói ra những lời càng khiến bọ họ thêm thêm buồn bã.

“Tôi chỉ muốn gia nhập không quân, làm một phi công….” Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, vô thức lộ ra sự yếu mềm làm người khác đau lòng.

“Tôi sinh ra ở Lam Qua - nơi bần cùng nhất thành phố Hi vọng. Lúc 5 tuổi, cha mẹ bị bọn nhà giàu đụng xe chết, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi trở thành cô nhi. Các người có biết Lam Qua là nơi thế nào không? Các người có biết được một cô nhi phải dựa vào cái gì để sống không?”

Trong đám binh lính có người cũng xuất thân từ khu bần cùng Lam Qua, nghe cô nói vậy sắc mặt cũng trở nên tái xám.

“Nếu không phải gặp được người có lòng tốt, để cho tôi làm giúp việc tại phủ thị trưởng thì hiện giờ tôi vẫn nằm trên một chiếc giường rách nát tại khu Lam Qua. Tại sao tôi phải tới nơi này, các người không cảm thấy kì quái sao? Là tôi dùng mạng mình đỡ thay cho thị trưởng hai viên đạn, trong đó một viên trúng sát tim, tôi suýt chút nữa đã mất mạng. Thị trưởng hỏi tôi muốn báo đáp thế nào, tôi không cần núi vàng, núi bạc, không muốn thị trưởng sủng ái, tôi chỉ muốn trở thành phi công.”

Cô lặng lẽ trần thuật lại mọi việc. Trong bọn họ có người đã từng nghe được chuyện đỡ đạn thay cho thị trưởng, có phần ngỡ ngàng vì hóa ra người con gái dũng cảm xả thân cứu giúp thị trưởng lại đang đứng trước mặt bọn họ.

Ngay cả Lăng Tranh và Lý Tích Trung cũng đều trầm mặc. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cô gái này lại mang theo một quá khứ u tối như thế, lại phải trải qua cuộc sống nguy hiểm như thế.

Tô Di từ từ cúi đầu :“Bay lên không gian….là có thể cách xa mặt đất tối tăm, là có thể quên đi sự sỉ nhục. Đối với các người mà nói, chỉ bởi vì giới tính của tôi mà dễ dàng ngăn chặn không cho tôi gia nhập không quân, nhưng đối với tôi mà nói, chính là bóp chết giấc mơ cùng hi vọng của tôi.”

Dường như không nhìn thấy ánh mắt xúc động của những người xung quanh, cô nhìn sang Lăng Tranh nói :“Được rồi, chúng ta tiếp tục. Muốn tôi nhận thua, trừ phi tôi chết. Cơ hội này vốn là tôi dùng sinh mạng đổi lấy.”

Lăng Tranh sớm đã nhìn thấy dấu vết đạn bắn trên đầu vai cô. Anh ta cười lạnh một tiếng, nhìn cô chằm chằm.

Tô Di ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Một lát sau cô nghe thấy âm thanh vang lên trong không trung :“Không đánh nữa, tôi nhận thua --- lần đầu tiên cảm thấy, Hạm trưởng ra lệnh rất khốn kiếp.”