Vừa rồi hai người nước chảy mây trôi đánh nhau rất đẹp mắt. Có điều ba huynh đệ cũng thật sự là nhìn đến hơi ngây người.

Bọn bọ biết luận riêng về sức lực, Hoài Dương vương đã ở trên đại đương gia rất nhiều, thế nhưng không biết làm sao, đại đương gia chẳng qua chỉ là cười với hắn một cái, Hoài Dương vương tựa như khúc gỗ vậy, bịch một tiếng bị đại đương gia điểm huyệt quật ngã trên mặt đất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mắt thấy Hoài Dương vương bị đại đương gia vỗ mặt đùa bỡn, vừa nhớn nhác gọi ba người, ba huynh đệ hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.

Có điều Liễu Miên Đường lại là kinh ngạc quân gia tướng mạo tuấn tú này sao lại biết bốn huynh đệ Lục Trung, quay đầu hỏi Lục Trung: "Quân gia này là ai hả?"

Lục Trung có chút chật vật nói: "Đại đương gia, hắn là Hoài Dương vương..."

Giờ phút này, lời này quả thật chính là bùa đoạt mệnh Hoài Dương vương.

Trong lòng Miên Đường cả kinh, đao nhọn trong tay không khỏi đưa về phía trước một chút, hơi cắt một đường trên cổ Hoài Dương vương, mấy giọt máu chảy ra.

Mắt thấy mũi kiếm Miên Đường liền muốn đưa ra ngoài, Lục Trung liền hô: "Đại đương gia, người mà ngài gả.... chính là hắn."

Nghe đoạn đối thoại không hiểu đầu đuôi của hai người, Thôi Hành Chu cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra Miên Đường khôi phục lại ký ức ở Ngưỡng Sơn, lại quên đi thời gian ba năm bên cạnh hắn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nói thật ra giây phút nghe Lục Trung hô hào, Miên Đường kinh ngạc đến thiếu chút nữa mũi kiếm trực tiếp lấy đi tính mạng Thôi Hành Chu. Chờ đến lúc ý thức được Lục Trung cũng không phải là nói đùa, nàng để Lục Trung trước lấy dây thừng trói Hoài Dương vương lại, khiêng lên một chỗ trong sơn động.

Miên Đường thực sự khó mà tin tưởng mình lại gả cho kẻ tử thù Hoài Dương vương, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Hoài Dương vương giở trò lừa bịp.

Từ sau khi tỉnh lại trên Khấu đảo, Miên Đường vẫn luôn cảm giác như cách mấy đời, nhưng lại không nghĩ đến vậy mà vẫn còn chuyện hoang đường hơn nữa đang đợi mình.

Nàng thế mà lại gả cho Thôi Hành Chu! Cho nên trong lúc nhất thời phu quân từ trên trời rơi xuống này đập đến nàng có chút không thể tin tưởng...

Thôi Hành Chu lúc này cũng là vừa sợ vừa tức. Kinh ngạc chính là Miên Đường khi rơi xuống nước đầu bị thương, xảy ra thay đổi lớn như thế, lại quên hết thời gian ba năm tươi đẹp của hai người. Tức giận chính là mấy con lừa ngốc Lục Trung này vậy mà lại là nghiêm cẩn thi hành mệnh lệnh của Miên Đường, dùng một dây thừng ngâm dầu trói chặt hắn, đặc biệt là Lục Nghĩa này, khi trói còn dùng lực mạnh ghìm lại.

Đến sơn động, Thôi Hành Chu ngồi trên mặt đất, Miên Đường ôm kiếm ngồi xổm ở trước mặt hắn, không ngừng nhìn.

Nấu có thể Thôi Hành Chu rất muốn ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn không chợp mắt, thật vất vả mới tìm được người, lại là vị Lục đại đương gia tự nhận "vân anh chưa gả".

Trong lúc nhất thời, hắn thật sự muốn chợp mắt một giấc, xem sau khi tỉnh lại, cơn ác mộng này có thể kết thúc hay không.

Không thể không nói, Thôi tặc này dáng dấp thật sự đẹp mắt, ngưng thần trợn mắt giận dữ cũng đẹp, hơi nhắm mắt nghỉ ngơi cũng đẹp, đều là tự mang một loại trấn định, đặc biệt là lông mi thật dài kia...

"Nhìn đủ chưa? Ta cũng sẽ không chạy, trước tạm cởi ra cho ta!" Khi Miên Đường nhìn đến xuất thần, trích tiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi này bỗng nhiên mở miệng nói, đôi mắt sâu thẳm kia, tựa như lập tức nhìn vào trong đáy lòng nàng, nhìn đến lòng người hơi dao động.

Miên Đường lúc này mới nhớ đến phải thận trọng một chút, đứng lên, xị mặt hỏi Lục Trung: "Ta lại hỏi ngươi, sao ta lại gả cho Hoài Dương vương... Lẽ nào là hắn ép bức ta... Hoặc là ta bị trúng kế gì?"

Lục Trung khá là thành thật, mặc dù cảm thấy Hoài Dương vương không xứng với đại đương gia, nhưng cũng không thêm mắm dặm muối, nói: "Đại đương gia, từ sau khi thất lạc khỏi Ngưỡng Sơn, chúng ta tìm ngài khắp nơi, đợi đến khi gặp lại ngài, ngài đã là Hoài Dương vương phi. Theo ngài bình thường hay nói, Hoài Dương vương không ép buộc gì, đại đương gia cũng không trúng bẫy gì, mà là tự nguyện gả cho Hoài Dương vương. Chúng ta lúc trước không phục tiểu tử này, ngài... ngài còn phạt chúng ta..."

Miên Đường nghe thì nhíu mày đẹp, nàng tự nhận chính mình cũng không phải hạng ngược gặp sắc vong nghĩa, sao có thể vì tử địch ngày xưa mà trách phạt huynh đệ của mình chứ? Nàng không tin nhìn Thôi Hành Chu, nói: "Ngươi lại nói tiếp... Bọn ta ngày xưa quen nhau như thế nào, lại là tại sao lại kết thành phu thê nữa."

Nếu như hỏi cái khác, đều cũng dễ nói. Thế nhưng hỏi hai người quen biết, Thôi Hành Chu khó có khi chột dạ, lại có chút không thể mở lời.

Hắn tự nhiên khó mà nói ra chuyện lúc trước Miên Đường cũng là mất trí nhớ, chính mình dùng nàng làm mồi nhử dụ Lục Văn xuất hiện, lừa nàng là nương tử.

Nếu không dựa vào bộ dáng tên tiểu cẩu tử lục thân bất nhận bây giờ này, chỉ sợ còn chưa nói xong đã bị nàng một đao đâm xuyên tim.

Thế là chỉ có thể hàm hồ nói: "Lúc đó nàng bị trọng thương, tay chân đều bị đánh gãy, là ta cứu nàng, sau một năm ở cùng nhau, nàng mới gả cho ta..."

Hắn dừng một chút, giọng nói dịu dàng: "Miên Đường, chúng ta trở về rồi nói được chứ? Con của chúng ta hai ngày này vẫn luôn kêu khóc tìm nương, cổ họng khóc đến khàn rồi..."

Liễu Miên Đường nghe đến hoảng hốt, không biết vì sao, vừa nhắc đến "nhi tử", bên tai nàng phảng phất như thật sự nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa bé, giống như ác mộng làm cho nàng không thể ngủ ngon trong mộng cảnh hai ngày nay...

Miên Đường hơi cắn môi, nhất thời có chút xoắn xuýt, chính mình vậy mà thật sự gả cho Thôi Hành Chu, còn sinh nhi tử cho hắn?

Mà Thôi Hành Chu cũng có chút nóng vội, hắn mới vội vã truy đuổi Miên Đường, chỉ dẫn theo hai thủy thủ lên bờ, theo lý mà nói đại đội nhân mã trên thuyền cũng nên lên bờ, vì sao chậm chạp chưa thấy người đến? Trung Nghĩa huynh đệ kia lại không thể nhờ, chỉ mặc cho tiểu cẩu tử này náo loạn...

Đúng lúc này, trên mặt biển bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo bùm bùm, Miên Đường và ba huynh đệ Lục Trung vội vàng đi đến cửa hang, nhìn quanh phía bên ngoài.

Trên mặt biển xa xa, có mấy chiến thuyền đang xếp thành nửa vòng tròn, đang chậm rãi tới gần chiến thuyền nhỏ của quân Chân Châu, chiến thuyền không hề yếu thế chút nào, chống hỏa pháo xạ kích. Sau khi thuyền lớn đến gần, cũng bắt đầu nã pháo, xung quanh chiến thuyền nhỏ nổ lên từng cột nước.

Lục Trung nhìn thoáng qua, nói: "Đại đương gia, kia là chiến thuyền của người Oa! Bọn hắn truy đuổi đến đây rồi!"

Mà lúc này trên chiến thuyền người Oa, Taka Ouji đang giơ kính phương Tây quan sát chiến thuyền nhỏ của Chân Châu.

Vốn dĩ sau khi Taka Ouji phát hiện Liễu Miên Đường chạy mất, lại gặp chiến thuyền Đại Yến, tự biết tuyệt không phần thắng, lúc này thả mấy thuyền nhỏ xuống nước, trước tiên về lại Khấu đảo, sau đó thu xếp nhân lực, một lần nữa vũ trang mấy chiếc chiến thuyền đi ra ngoài tìm.

Dù sao bắt được Liễu Miên Đường sẽ bắt được nhược điểm mệnh mạch của Hoài Dương vương, Taka Ouji không muốn thất bại trong gang tấc, để nàng thuận lợi như vậy trở về bên cạnh Hoài Dương vương.

Hai chiến thuyền của Thôi Hành Chu tách ra hành động, trong đó một chiếc chiến thuyền vừa hay bị Taka Ouji ở đây gặp phải, vì thế xông lên.

Thôi Hành Chu mặc dù còn ở trong sơn động, thế nhưng nghe tiếng pháo đoán được mấy phần, nói: "Miên Đường, nhanh thả ta ra, nàng và mấy người Lục Trung ở lại nơi này, ta đi đến chiến thuyền dụ đám người Oa rời đi rồi lại đến tìm nàng."

Người Oa khí thế hung hăng, về số lượng lại chiếm ưu thế tuyệt đối, lại còn quen thuộc địa hình, cho dù nhìn thế nào thuyền chiến này của Bắc Hải đều là không thắng chỉ bại.

Bọn họ ở trong sơn động vốn là rất an toàn, lúc này còn có thể chủ động về nơi nguy hiểm, cùng bộ hạ đối địch với kẻ thù thật sự là không thể không khiến người ta kính phục. Miên Đường đã từng là người dẫn binh, biết rõ thương lính như con, cùng tử đồng hận, nói thì đơn giản nhưng từ cổ chí kim người lãnh binh vô số, người có thể làm được lại chỉ được mấy người, chí ít bộ hạ cũ của nàng ở Ngưỡng Sơn tiếp xúc với tướng quân Đại Yến, ngoại trừ Hoài Dương vương, không ai có thể làm được.

Bất kể thế nào, Thôi Hành Chu này từ đầu đến cuối là một hán tử đường đường, nàng và hắn dây dưa chiến đấu lâu như vậy, có mấy lần bại dưới tay hắn, cũng là làm cho người ta tâm phục khẩu phục...

Thôi Hành Chu thấy nàng vẫn không có ý cởi trói, thật sự không muốn lại mặc nàng tiếp tục náo loạn. Trong bao cổ tay có giấu một thanh chủy thủ nhỏ bé lại sắc bén vô cùng, Thôi Hành Chu đảo một vòng cổ tay bị trói về phía sau lưng một cái, nhanh chóng cắt đứt dây thừng, đứng dậy.

Miên Đường không ngờ hắn vậy mà có thể tự mình cởi trói, đang muốn ngăn chặn, hắn đã kéo Miên Đường còn đang kinh ngạc lại, kéo vào trong ngực, một tay khác thì khẽ giữ sau gáy nàng, hôn thật sâu.

Hắn thật sự là chờ không nổi muốn dẫn Miên Đường về nhà. Nàng quên hắn cũng không sao, hắn có nhiều thời gian để nàng có thể từng chút, từng chút nhớ lại những triền miên trước kia.

Đợi đến khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hắn nói: "Ngoan ngoãn ở đây đợi ta, ta đi một chút sẽ quay lại." Nói xong hắn quay người rời đi.

Miên Đường không ngờ đến hắn còn có hậu chiêu, không kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào trong ngực, hai tay vừa muốn động, lại bị một tay hắn giữ lại, đành phải bị động tiếp nhận nụ hôn.

Khi hai người tiếp xúc, hơi thở nam nhân quen thuộc và phản ứng nóng bỏng kia rõ ràng không có trong ký ức, nhưng lại vô cùng quen thuộc, phảng phất như xuất hiện vô số lần trong giấc mộng vậy.

Khi nàng hoàn hồn lại, Thôi Hành Chu đã sớm rời khỏi sơn động, bước đi như bay chạy về hướng thuyền nhỏ.

Trên thuyền nhỏ cũng có một số binh sĩ và tướng lại phụng lệnh Hoài Dương vương lên trên bờ, nhìn thấy Hoài Dương vương vội vàng nghênh đón. Thống lĩnh cầm đầu nói: "Vương gia, khi thuyền Oa xuất hiện, chúng ta đã bắn pháo tín hiệu, thông báo những thuyền khác đến đây tụ hợp."

Hoài Dương vương gật đầu, nói: "Thuyền địch đông đảo, lại quen thuộc hải chiến hơn chúng ta, chúng ta không cần thiết cứng rắn đối đầu trên biển với bọn chúng. Phái người phát ám hiệu thông báo trên thuyền, bỏ thuyền lên bờ. Để bọn họ để chiến thuyền thành cạm bẫy, dụ người Oa lên thuyền, đợi sau khi bọn chúng lên thuyền thì nổ hết chiến thuyền. Trên bờ, bọn chúng cho dù có nhiều người cũng chỉ là một đám ô hợp."

Chiến thuyền được chỉ thị, chất hết đạn pháo còn thừa lại thành một đống, bên cạnh đổ mấy thùng dầu đầy, cố ý giả bộ như đạn pháo không đủ. Taka Ouji vốn định một lượt nổ hết chiến thuyền Chân Châu, nhưng nhìn thấy chiến thuyền bất lực phản kích, một bộ chạy trốn trên biển, trong lòng không khỏi nổi lên lòng tham, mệnh lệnh thủ hạ ngừng bắn pháo, cho thuyền dựa gần vào bắt thuyền địch.

Bọn chúng tiến hành rất thuận lợi, hai chiếc thuyền lần lượt tiếp đến mạn thuyền chiến thuyền Chân Châu, đám người Oa chen lấn nhảy lên chiến thuyền, thế nhưng trên boong tàu không có một ai, chỉ xa xa nhìn thấy mấy thuyền nhỏ chở đầy người sắp lên đến bờ.

Đám người người Oa còn đang kiểm tra chiến thuyền, bùm một tiếng, boong tàu hiện lên áng lửa, chiến thuyền gãy rời từ giữa, rất nhanh đã chìm xuống đáy biển. Một bộ phận người Oa trên thuyền bị ánh lửa nuốt chửng, đám còn lại nhảy xuống nước cũng đều bị kéo vào vòng xoáy của chiến thuyền khi chìm xuống tạo ra. Một chiến thuyền của người Oa ở gần mạn thuyền dựa vào nơi đạn nổ, mũi tàu cũng bị nổ tung thành một cái động lớn, mắt thấy đang chìm xuống biển.