Khi Lục Kiều dìu hắn nằm xuống, nhân cơ hội dùng ngón tay nhỏ vài giọt nước linh tuyền vào trong miệng Tạ Vân Cẩn.

Bốn đứa nhỏ bởi vì quá đau lòng nên không chú ý đến.

Lục Kiều giải quyết Tạ Vân Cẩn xong, nhìn bọn nhỏ nói: “Đừng khóc nữa, cha không sao, sau này các con không nên phạm sai lầm, khiến cha sốt ruột, bệnh của cha cũng phải mất thời gian mới khỏe lại, không thể nóng nảy tức giận, biết chưa?”Bốn đứa nhỏ nghe xong lời nàng nói, hiếm khi lên tiếng đồng thời: “Chúng ta biết rồi.”Liệu Kiều nhìn bốn đứa, cảm giác một lời khó nói hết.

Chẳng những xanh xao vàng vọt không có tí thịt nào, trên người còn rất bẩn, tóc thắt, trên mặt toàn là vết bẩn, móng tay thì đen nhánh một mảng.

Lục Kiều nhìn thấy mà đau đầu, quyết định hôm nay không làm việc, mà tắm rửa gội đầu giặt quần áo cho bốn đứa nhỏ, tranh thủ tân trang lại cho bốn đứa, đến nỗi mấy chuyện khác thì cứ từ từ.


“Thôi, cháo cũng nấu xong rồi, đi ra ngoài ăn cơm sáng đi.”Lục Kiều đang định nói chuyện, ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân, giọng nói của Tạ Nhị Trụ vang lên: “Tam đệ dậy chưa?”Lục Kiều nhanh chóng nhìn bốn đứa nhỏ, trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không được nói một chữ nào với nhị bá của mấy đứa, nghe chưa? Nếu không cha con chắc chắn sẽ bị chọc giận đến ngất xỉu.”Bốn đứa nhỏ vừa nghe thấy lời này thì lập tức dùng sức gật đầu: “Biết rồi ạ.”Lục Kiều vì tốt cho Đại Bảo, chuyện hạ độc mẫu thân cũng đủ để hủy hoại cả đời của cậu bé, đây là một thời đại coi trọng đạo hiếu, nếu những việc Đại Bảo làm bị tiết lộ ra ngoài thì sau này cậu bé mãi mãi sẽ không có cơ hội tỏa sáng, hơn nữa còn phải gánh tiếng ác cả đời.

Ngoài cửa, Tạ Nhị Trụ vén rèm đi đến, vừa tiến đến thì nhìn thấy bốn đứa nhỏ với đôi mắt hồng hồng, Tạ Nhị Trụ lập tức nhận định rằng em dâu thứ ba lại đánh con.

Tạ Nhị Trụ không tán đồng nhỏ giọng mở miệng: “Em dâu, muội không thể đánh con mãi được, mấy đứa bé vẫn còn nhỏ”Lục Kiều chưa kịp nói chuyện thì Tạ Vân Cẩn nằm ở trên giường đã tỉnh lại, suy yếu mở miệng: “Nhị ca đến rồi.”Tạ Nhị Trụ lập tức dời sự chú ý đi, nhìn về phía Tạ Vân Cẩn nằm ở trên giường: “Tam đệ, thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Đã ăn sáng chưa?”Lục Kiều không để ý tới hai huynh đệ bọn họ, xoay người đi ra ngoài, sáng nay nàng nấu cháo bắp, bên trong có bỏ thêm ít rau xanh.

Trước mắt bọn họ là một người nằm tê liệt trên giường, bốn đứa nhỏ suy dinh dưỡng, cháo ngô cũng ổn, nhưng mà không có dinh dưỡng gì, xem ra nàng phải nghĩ thêm cách.

Lục Kiều bưng cháo ngô vào trong phòng, để Tạ Vân Cẩn và bốn đứa nhỏ ăn.


Sau khi ăn cơm sáng xong, Lục Kiêu đun hai nồi nước ấm, đổ vào bồn gỗ để tắm rửa, cái bồn đang dùng chính là cái bồn gỗ to hôm trước nàng dùng để tắm.

Bồn gỗ này rất to, đổ một chậu nước là đủ cho hai người tắm.

Nhưng mà bốn đứa nhỏ này rất kháng cự việc nàng tắm cho bọn họ, từ nhỏ đến lớn Lục Kiều chưa từng tắm cho bọn chúng nên chúng không thể thích ứng với việc nàng tắm rửa cho bọn chúng.

Nhưng mà không chịu nổi uy lực của Lục Kiều, đành phải không tình nguyện mà đồng ý.

Trong đông phòng, Tạ Vân Cẩn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, biết Lục Kiều đang tắm rửa cho bốn đứa nhỏ, hắn chưa nói gì.

.