Trong phòng không có nhiều đồ dùng, chỗ có thể ẩn thân, ngoại trừ tủ đồ chỉ có thể là gầm giường, Tiêu Lĩnh cầm kiếm chém một cái vào tủ, thấy bên trong không có ai thì đi tới bên giường.

Âm thanh tủ đồ ngã xuống khiến Lương Y Đồng sợ tới mức đáy lòng cũng run rẩy, sợ kêu ra tiếng, nàng gắt gao che môi, lại mơ hồ nhìn thấy nam nhân xách kiếm đi tới bên giường. Bảo kiếm chĩa xuống, mũi kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời còn có chút phản quang, càng trở nên dọa người hơn.

Sợ hắn một nhát chém luôn cái giường, gϊếŧ chết nàng, Lương Y Đồng vội vàng chui ra từ gầm giường.

Lúc nàng chui ra ngoài, Tiêu Lĩnh đã cầm kiếm đứng ở cạnh giường, hắn vừa thẩm vấn thích khách xong, trên vạt áo còn vương máu tươi, rất giống một đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt. Lương Y Đồng nào đã nhìn thấy chiến trận, sợ tới mức trực tiếp nhào đến người còn lại trong phòng,

Lúc nhìn thấy dáng dấp của nàng, Tiêu Lĩnh hơi run lên một chút. Tiểu cô nương trước mắt vừa gầy vừa nhỏ, nhìn cùng lắm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, da thịt trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo, nơi mi tâm mặc dù còn có chút non nớt, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nhân, Tiêu Lĩnh thậm chí còn cho rằng nàng là một tiểu yêu quái chạy tới từ sau núi, thấy nàng nhào vào trong lòng Dự Vương, Tiêu Lĩnh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Ai chẳng biết Vương gia của bọn hắn lãnh đạm cấm dục, chán ghét nhất là thân cận với nữ tử, tiểu cô nương này nhìn qua rõ ràng là lá gan không lớn, nhưng lại không nhìn ra khí tức lãnh đạm trên thân Vương gia?

Dự Vương cũng không ngờ nàng sẽ nhào vào trong lòng mình, bởi vì ở trên chiến trường nhiều năm, trên người hắn tràn đầy sát khí, quan văn trong triều cũng không dám cách hắn quá gần, chưa có người nào can đảm đứng gần hắn như vậy.

Khuôn mặt hắn trong nháy mắt liền lạnh xuống, lui về sau một bước, tiểu cô nương lại không thèm để ý, vẫn như cũ mà cố nhào vào trong lòng hắn.

Mặt của hắn lập tức lạnh xuống, lui về phía sau một bước, tiểu cô nương lại không sợ khí thế dọa người của hắn chút nào, vẫn quyết tâm nhào vào trong lòng hắn.

Phía sau Dự Vương là bình phong, không có cách nào lui lại nữa, mà bởi vì có thương tích trong người, hắn cũng không trốn tránh quá mạnh mẽ, chỉ vươn tay chặn nàng lại. Lương Y Đồng nắm lấy tay áo của hắn, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy.

Sau khi Tiêu Lĩnh phản ứng lại, tiến lên một bước muốn kéo Lương Y Đồng đi.

Lương Y Đồng sợ đến nắm chặt cánh tay Dự Vương, cả người co rút về phía hắn, nghiễm nhiên coi hắn như cọng rơm cứu mạng.

Dự Vương nhìn nàng một cái, cô nương trước mắt rất nhỏ, còn không cao đến ngực hắn, đôi mắt nàng rưng rưng, bộ dáng run lẩy bẩy, giống như một con thú nhỏ rơi vào bẫy, đôi mắt trong trẻo thấy đáy, cũng chỉ là một tiểu hài tử.

Dự Vương nâng tay trái lên, lại chậm rãi buông xuống.

Lương Y Đồng căn bản không biết gì. Nàng đã đi qua quỷ môn quan một lần, dưới cái nhìn của nàng, so sánh với Dự Vương, đương nhiên là người toàn thân đầy máu, tay cầm bảo kiếm kia càng khiến nàng sợ hãi hơn.

Thấy nam tử sau lưng không cầm kiếm hướng về phía mình nữa, nàng khịt mũi một cái, lúc này hoảng sợ trong lòng mới tản đi một chút.

Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn Dự Vương một chút, bởi vì hai người đứng gần, nam nhân nọ lại cao, Lương Y Đồng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm của hắn.

"Buông tay."

Dự Vương nhíu mi, thanh âm triệt để lạnh xuống, Lương Y Đồng run lên một chút, mới ý thức được nam tử trước mặt đang nói chuyện với nàng.

Nàng lúc này mới phát giác ra trong tình thế cấp bách, cả người nàng đều chui vào trong lòng hắn, gương mặt Lương Y Đồng đỏ lên, vội vàng lui về sau một bước.

Sau khi kéo dài khoảng cách, nàng mới nhìn rõ tướng mạo của nam nhân này.

Ngũ quan của hắn cứng rắn, đôi lông mi sắc bén anh tuấn, rõ ràng là có tướng mạo mang lực công kích rất lớn, nhưng lại tuấn mỹ khó tả, so với bất luận nam tử nào nàng từng gặp cũng đẹp hơn nhiều.

Lúc đối diện với đôi mắt không vui của hắn, trong lòng Lương Y Đồng nhảy lên một cái, lúc này mới ý thức được nàng đã nhìn chằm chằm hắn rất lâu, nàng chột dạ dời mắt, lại có cảm giác hắn rất quen, nhịn không được mà liếc trộm một cái.

Dự Vương tất nhiên là nhìn được động tác của nữ hài tử, hắn không phải người có nhiều kiên nhẫn, lông mày nhăn lại: "Vì sao lại trốn ở chỗ này?"

Lương Y Đồng lúng ta lúng túng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Có... có người xấu truy đuổi ta, tình thế cấp bách nên ta trốn đến nơi này."

Nói xong vội vàng xin lỗi, cẩn thận từng li từng tí nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Ta chỉ trốn một chút, ta thật sự không phải người xấu, cũng không phải cố ý quấy rầy các ngươi."

Thanh âm của nàng nho nhỏ, cả người chỉ có da bọc xương, tựa như là một cơn gió cũng có thể thổi nàng đi, nói nàng là người xấu, chỉ sợ một tiểu hài tử tám tuổi cũng không tin.

Hai người nhìn nhau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người đi tới.

"Hoàng thúc, người trở về rồi sao?"

Tam Hoàng tử đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào, hắn mơ hồ nghe được trong phòng có động tĩnh mới dẫn người tới gần.

Hắn đã biết Lương Y Đồng chạy trốn, người bên cạnh đi tìm xung quanh cũng không phát hiện ra nàng, chỉ có nơi này là thị vệ của hắn không dám điều tra, sợ nàng trốn ở đây nên hắn mới tới tìm thử.

Dự Vương không có ý định đi ra, thản nhiên nói: "Chuyện gì?"

Tam Hoàng tử đã quen với sự lãnh đạm của hắn, ôm quyền, cung kính nói: "chất tử quấy rầy người một chút, có một nha hoàn bên cạnh con ăn trộm đồ, vừa mới chạy trốn, muốn hỏi người bên cạnh Hoàng thúc xem có nhìn thấy nàng ta hay không."

Khi nghe được thanh âm của Tam Hoàng tử, Lương Y Đồng có chút sợ hãi, sợ nam nhân trước mặt giao nàng ra, trên mặt nàng lập tức phủ kín một tầng sương mù.

Nàng quỳ xuống trước mặt Dự Vương, khẩn cầu lôi kéo ống tay áo của hắn. Đôi mắt của thiếu nữ rưng rưng, da thịt trắng như tuyết ở dưới ánh mắt trời lại càng trở nên tỏa sáng, trong ánh mắt lại vô cùng tuyệt vọng.

Dự Vương lại liếc nàng một chút, tất nhiên là nhìn ra nàng không giống nha hoàn.

Dựa theo thói quen thường ngày, hắn căn bản sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng bộ dáng run rẩy của tiểu cô nương này quá mức đáng thương, hắn nhăn mày, cuối cùng thản nhiên nói nói: "Không thấy."

Dự Vương không chỉ tay nắm binh quyền, còn rất được Hoàng thượng coi trọng, Tam Hoàng tử tất nhiên không dám vô cớ điều tra viện tử của hắn, chỉ nói thêm hai câu rồi dẫn người rời đi.

Chờ sau khi Tam Hoàng tử đi xa, thấy Lương Y Đồng vẫn quỳ trên mặt đất, Dự Vương mới nhàn nhạt quét qua nàng một chút. Tiểu cô nương sau khi quỳ xuống mặt đất lại càng thêm nhỏ nhắn, bộ dáng nơm nớp lo sợ càng thêm đáng thương.

"Còn chưa chịu đứng dậy?"

Lương Y Đồng vội vàng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn người."

"Vì sao nó lại bắt ngươi?"

Lời nói kia của Tam Hoàng tử, tất nhiên là Dự Vương không tin, không nói đến Lương Y Đồng không giống nha hoàn, hắn cũng hiểu khá rõ đam mê của Tam Hoàng tử. Một năm này hắn xuất cung xây phủ, trong phủ ít cũng phải có mười mấy mỹ nhân, tiểu cô nương trước mặt này đẹp như thế, không chừng là hắn có được từ chỗ nào đó.

Lúc tra hỏi, thần sắc hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng mà lúc này Lương Y Đồng đột nhiên nhớ ra hắn là ai. Hắn là Dự Vương, nhi tử thứ sáu của Tiên Hoàng, là Vương gia duy nhất sau khi được phong tước vẫn ở lại kinh thành, mười bảy tuổi đã ra chiến trường, là một Tướng quân rất lợi hại.

Khó trách nàng thấy rất quen mắt.

Năm nàng mười hai tuổi từng chứng kiến Dự Vương khải hoàn, nghe nói hắn dụng binh như thần, tuổi còn trẻ đã lập được nhiều chiến công hiển hách.

Ngày hắn hồi kinh, Lương Y Đồng còn nghe phụ thân nhắc đến hắn. Phụ thân nói mặc dù thanh danh của Dự Vương trong triều không được tốt, nhưng rất thẳng thắn cương nghị, là một người tốt.

Khi còn ở trong Tam Hoàng tử phủ, nàng từng nghe nói về Dự Vương. Nữ nhân trong phủ khi đó đều bị tra tấn, chỗ muốn tới nhất hẳn là Dự Vương phủ, bởi vì Dự Vương không gần nữ sắc, càng sẽ không tra tấn mỹ nhân.

Sau khi nhận ra hắn, Lương Y Đồng an tâm hơn một chút.

Nàng không dám giấu diếm, nói về thân phận của mình, nhỏ giọng: "Bọn họ gây mê dân nữ, coi như đồ chơi mà đưa cho Tam Hoàng tử, dân nữ không muốn bị như vậy nên đã chạy trốn."

Nghe đến chữ "đồ chơi", khuôn mặt Dự Vương càng thêm lạnh như băng, chỉ cảm thấy chất tử này của hắn thật không thể chấp nhận, ngay cả một tiểu cô nương cũng không buông tha.

Ngũ quan của hắn vốn lạnh lẽo cứng rắn, bộ dáng kỳ thực là rất đáng sợ, thuộc hạ của hắn nhìn bộ dáng này còn không dám tới gần.

Lương Y Đồng lại không sợ chút nào, có lẽ là vì hắn không gần nữ sắc nên khiến nàng buông lỏng đề phòng, cũng có thể là vừa rồi hắn không giao nàng ra, khiến nàng nảy sinh lòng ỷ lại.

Nàng cung kính mà hành lễ, cảm kích nói: "Hôm nay đa tạ Vương gia, đại ân của người, dân nữ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội, dân nữ chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của người."

Nàng cười một tiếng, trên người thật sự có nhìn ra bóng dáng của Vũ An Hầu, nhất là cái môi cùng cái cằm, giống nhau y hệt.

Dự Vương làm quan mấy năm, đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với Vũ An Hầu. Trong trí nhớ của hắn, phụ thân của nàng dù còn trẻ đã được phong làm Lễ bộ Thị lang, lại khiêm tốn hiểu biết, không hề tỏ ra kiêu ngạo, liêm khiết thanh bạch, là một vị quan tốt hiếm thấy.

Dự Vương thực chất là người cực kỳ kiêu ngạo, lão thần được hắn thực sự kính trọng, dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết, phụ thân nàng vừa vặn là một trong số đó. Nửa năm trước, biết được Vũ An Hầu đã ra đi, Dự Vương còn cảm thấy tiếc nuối, ai ngờ thi thể còn chưa lạnh, thân sinh nữ nhi đã rơi vào tình trạng này.

Đang lúc này, bụng Lương Y Đồng đột nhiên kêu ùng ục, buổi trưa nàng ăn không nhiều, lại đi lại lâu như vậy, có chút đói bụng.

Đối mặt với sự dò xét như có như không của Dự Vương, khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng liền đỏ lên, ngại ngùng ôm bụng.

Nể tình Vũ An Hầu, Dự Vương đặc biệt có kiên nhẫn, quay đầu nói với Tiêu Lĩnh: "Đi giúp nàng ta làm chút đồ ăn đi."

Tiêu Lĩnh nghe vậy còn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lui ra ngoài.

Gò má Lương Y Đồng có chút đỏ, "Cảm ơn Vương gia, người thật sự là một người tốt."

Dự Vương cười như không cười, đời này thật đúng là chưa có ai khen hắn như vậy.

Thấy hắn không tin, Lương Y Đồng chớp chớp mắt, thành khẩn khen: "Thật đó, lúc phụ thân còn sống cũng từng khen người, nói người thẳng thắn cương nghị, là một hình mẫu người trẻ tuổi rất tốt, bây giờ xem ra, phẩm hạnh của người còn rất tuyệt vời, thích làm việc thiện."

Dự Vương không cảm động, hắn thậm chị còn ngại ồn ào, phất phất tay với nàng, "Lui xuống đi."

Lương Y Đồng không còn dám quấy rầy, khéo léo lui ra ngoài, tự giác đi đến thiên điện.

Sau khi nàng đi, Dự Vương nói với Tiêu Lĩnh: "Đi thăm dò một chút, xem nàng ta nói thật hay không."

Dù nàng nhìn không giống nói dối, nhưng Dự Vương cẩn thận quen rồi, càng tin thông tin người của mình tra được rồi.

Tiêu Lĩnh đáp lại một tiếng tiếng, nhanh chóng đi phân phó.

...

Lương Y Đồng tạm thời ở trong viện của bọn hắn, khi biết được có thể cùng bọn hắn hồi kinh, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn.

Đến buổi tối, nàng lại có chút mất ngủ, vừa nhắm mắt lại sẽ hồi tưởng đến thời gian sống trong lo sợ ở kiếp trước, cùng với kết quả bi thảm khi độc phát toàn thân.

Nàng không phải là không có oán hận, nhưng dù hận bao nhiêu thì cũng chỉ có thể chôn ở đáy lòng. Nàng là một cô nương mồ côi không nơi nương tựa, chỉ có thể nghĩ xem phải giữ mạng sống qua ngày như thế nào. Lương Y Đồng lật qua lật lại trên giường hồi lâu, trời sắp sáng mới có thể chợp mắt một chút.

***

Hành cung cách kinh thành không quá xa, sáng sớm ngày thứ hai Dự Vương nhận được tin tức mật thám truyền đến, nội dung trong thư cơ bản là giống lời Lương Y Đồng nói, đọc hết thư, sắc mặt Dự vương hoàn toàn trầm xuống.

Bây giờ người được các quan viên trong triều ủng hộ nhiều nhất, ngoại trừ Đại Hoàng tử thì chính là Tam Hoàng tử.

Thanh danh của Tam Hoàng tử ở bên ngoài cũng không tệ, chỉ là quá yêu thích mỹ nhân, nhưng căn bản là không có ai để chuyện này trong lòng, đều cảm thấy nam nhân phong lưu một chút cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.

hắn thích mỹ nhân, thích sưu tầm là một chuyện, đối phương không nguyện ý, hắn lựa chọn cầm tù người ta lại là một chuyện khác. Dự Vương trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Đi tìm Tam Hoàng tử nói một tiếng, ta đem người đi, nếu nó có ý kiến gì thì bảo nó đến tìm ta."

Tiêu Lĩnh kinh ngạc nhìn Dự Vương một chút, căn bản không ngờ tới hắn sẽ quản đến mức này, không giống tính tình bình thường của hắn chút nào.

Dự Vương cũng không giải thích.

Tiêu Lĩnh cung kính lui xuống.

...

Lúc Tam Hoàng tử nghe Tiêu Lĩnh nói, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Đổi thành người khác dám cướp người từ tay hắn, nói cái gì hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, nhưng giờ phút này, bất mãn nhiều như thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Dù sao, hắn một mực có ý lôi kéo Dự Vương, lần này chính là cơ hội tốt. lúc này liền trêu ghẹo một câu: "Nếu Hoàng thúc đã mở miệng, sao ta có thể có ý kiến. Không nghĩ tới cũng có một ngày Hoàng thúc động tâm đấy?"

Tiêu Lĩnh theo bản năng muốn phản bác.

Vương gia của bọn họ cho dù là cầm thú, cũng không có khả năng ngay cả một tiểu cô nương cũng không buông tha. Nhưng mà, nghĩ đến Vương gia đối xử với nàng rất đặc biệt, trong lòng Tiêu Lĩnh cũng có chút không xác định, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng rồi?