Biên tập: Ginny.

Phượng Hy cung.

Trên tay Mục hậu cầm chuỗi Phật châu tử ngọc, khảy qua một hạt, miệng lại nhẩm niệm một câu A Di Đà Phật.

So với Lan quý phi xinh đẹp động lòng người, dung mạo hoàng hậu lại có phần tẻ nhạt, năm nay hoàng hậu đã qua đầu ba, khóe mắt bắt đầu xuất hiện vài nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng hơn ở mặt mày dịu dàng hiền hậu, giống như bức tượng Bồ Tát rủ mắt nhìn xuống chúng sanh xót thương nhân thế. Chẳng qua nơi này là hậu cung, đã là hậu cung thì tìm đâu ra một người thật sự thương người trách trời cho được.

“Sâm nhi dạo này dường như rất quan tâm Du nhi.”

Cố Sâm nhấp một ngụm trà thơm, từ tốn đáp: “Hài nhi chỉ làm việc nên làm, Lệ phi nương nương khi còn sống luôn xem mẫu hậu như thân tỷ muội, nay người đã qua đời, hài nhi thay mẫu hậu quan tâm tiểu Ngũ một chút, cũng xem như dễ bề ăn nói.”

Mục hậu chau mày: “Nếu vậy vì sao trong Trung Thu yến con không nói mọi chuyện với bệ hạ, người đẩy Du nhi xuống Mộc Phương Hà là ai con rõ hơn ai hết, cớ gì lại lấp liếm cho qua, lẽ nào con muốn bao che cho hung phạm?”

“Quả nhiên không có gì qua mắt được mẫu hậu.”

Mục hậu nhắm lại hai mắt, động tác xoay Phật châu trên tay chưa từng gián đoạn, “Bản cung là người đứng đầu hậu cung, chuyện xảy ra ngay dưới mắt, há lại không hay không biết?”

Cố Sâm đặt chén trà xuống trản, bình tĩnh nói: “Vậy hài nhi mạo muội hỏi mẫu hậu một câu, nếu hài nhi nói ra thì có ích gì? Trước mặt bá quan văn võ phụ hoàng ắt sẽ xử trí Cố Hiền, nhưng xưa nay phụ hoàng yêu thương lão Tam như thế nào người có mắt đều thấy, sau yến tiệc ai biết được phụ hoàng có đau lòng lão Tam rồi giận chó đánh mèo hay không, đến lúc đó người chịu khổ vẫn chỉ là tiểu Ngũ. Vậy sao không mượn cơ hội này để tiểu Ngũ lọt vào mắt phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng bắt đầu để ý tiểu Ngũ, sau này còn ai dám bắt nạt đệ ấy nữa? Như vậy không phải là tốt hơn so với kể tội kẻ đã hại đệ ấy ư?”

“Du nhi lọt vào mắt bệ hạ, vậy còn con? Sâm nhi, tình cảm giữa con và phụ hoàng cứ luôn nhạt nhẽo như vậy, con làm thế có khác gì tự tay đẩy phụ hoàng con cho người khác, trước đây bệ hạ sủng ái lão Tam, người trong cung đã cả gan bàn tán sau lưng, nói rằng bệ hạ muốn phế trữ lập thứ. Nay lại thêm một Du nhi, thái tử như con không phải càng ứng với câu hữu danh vô thực kia ư? Dù con không thấy bất công thì mẫu hậu cũng ấm ức thay con.” Lời vừa dứt, hốc mắt đã đỏ bừng.

Cố Sâm trầm mặc, một lúc thật lâu sau mới lạnh nhạt đáp: “Mẫu hậu yên tâm, vị trí đó hài nhi đã định rồi, ai cũng đừng mong cướp được.”

Ra khỏi Phượng Hy Cung, sắc trời đã nhá nhem.

Cố Sâm bước vào màn đêm thâm trầm, không biết từ lúc nào trên tay hắn xuất hiện một cuộn tranh sẫm màu, được hắn cẩn thận nhét tranh vào tay áo, sau đó lên tiếng: “Hôm nay thế nào?”

Trong bóng đêm vang lên thanh âm đáp lại: “Tiểu công tử trước kia rất ghét uống thuốc nhưng nay nhờ loại đường do một đầu bếp họ Diêu làm ra đã không quá bài xích như trước, còn muốn đích thân gặp mặt, theo thuộc hạ quan sát, tiểu công tử dường như rất thích người đầu bếp này.”

Cố Sâm nghe xong chỉ gật đầu.

Tuy hắn không mấy vui khi Diêu Trân chiếm quá nhiều phân lượng trong tâm trí A Ly, nhưng thôi, nể tình đời trước họ Diêu kia đối xử chân thành với A Ly, tạm thời cứ để hắn ở lại Diệp phủ làm bạn với con mèo con kia vậy.

Hắn nhấc chân, tiếp tục rảo bước về Đông Cung.

Thật ra Cố Sâm không có ý định tạo áp lực ép Diệp Trọng Huy tiến cung, hắn nhìn ra Diệp gia sẽ không buông A Cẩm nên cố tình làm khó Diệp Nham Bách một chút, sẵn tiện nhắc nhở con cáo già kia, cái gọi là “Chỉ lo giữ mình đức tốt, mặc kệ người tốt xấu thế nào” mà ông vẫn khăng khăng một mực ấy chỉ tồn tại ở đám người si nói mộng. Trong hoàng thành sóng ngầm năm tầng bảy lớp này, mỗi người đều phải chọn cho mình một gốc đại thụ vững vàng nương tựa, nếu Diệp Nham Bách đủ thông minh ắt sẽ tìm ra bóng cây nào phù hợp với mình.

Nhắc tới Diệp Nham Bách, thừa tướng đại nhân tránh đông né tây trốn tránh thái tử non nửa tháng, nhưng người xưa đã nói, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, mồng một tháng chín đã cận kề, muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.

Sau khi bãi triều, Diệp Nham Bách cứ do do dự dự, cuối cùng vẫn phải nhấc mông lê bước tới Thượng thư phòng hoàn thành chức trách. Các vị điện hạ còn đang đợi ông tới giảng bài, thân làm thái phó như ông nếu lỡ đến muộn tuy không ai nặng nhẹ gì, nhưng đám điện hạ kia là ai cơ chứ? Người ta đường đường là con của hoàng đế, tâm cao khí ngạo cỡ nào, ai biết có ghi nợ trong lòng rồi đợi ngày nào đó đòi cả vốn lẫn lãi hay không.

Người khác Diệp Nham Bách không nói chắc, nhưng cái ông tướng Cố Sâm mới tí tuổi đầu mà nom như mấy cụ trải đời kia thì ông chắc ăn cũng phải mười mươi, lỡ mà đắc tội thì dám bị ghi hận cả đời chứ giỡn.

Miễn cưỡng vòng qua hết một đoạn hành lang dài, ánh mắt Diệp Nham Bách bỗng chạm phải một thiếu niên đâu chừng hơn mười tuổi, thân khoác một bộ cẩm sam màu lam đơn giản, ngũ quan nồng đậm khí chất thư hương. Diệp Nham Bách vừa nhìn đã nhận ra ngay, là cái cậu thiên tài Mạc Hoài Hiên cùng lứa với trưởng tử của ông.

Nói đến thiếu niên thiên tài trẻ tuổi này, người ngoài không ai không tiếc hận thay, lão nhị Mạc gia đầu thai nhầm bụng, người như Mạc Hoài Hiên hẳn nên sinh ra trong gia tộc nổi tiếng là Văn Khúc Tinh Diệp Thị mới đúng, không hiểu sao mà lại đi nhầm qua phủ Quốc Công nổi tiếng hoang đường.

Sự tích hoang đường của phu phụ Việt Quốc Công Diệp Nham Bách cũng từng nghe qua, hai vợ chồng vì một ca cơ mà xắn tay áo xông vào choảng nhau, thậm chí còn ầm ĩ tới trước mặt thái hậu. Thái hậu nằm im cũng bị phiền phức rơi xuống đỉnh đầu, Quốc Công phu nhân là cháu gái của bà, mà Việt Quốc Công lại là hậu đại công thần khai quốc, thái hậu trấn an bên này một chút rồi lại trấn an bên kia một chút, bên nào cũng chẳng thể nặng lời.

Có phụ thân và đích mẫu như vậy, Mạc Hoài Hiên chỉ là con của thiếp thất sống gian nan cỡ nào không khó tưởng tượng. Diệp Nham Bách càng nghĩ càng thấy thương đứa bé này, nhưng dẫu sao cũng là chuyện riêng nhà người khác, ông cũng chỉ có lòng mà không có lực.

Mạc Hoài Hiên cũng nhìn thấy ông, bước vội tới hành lễ, vấn an một câu: “Diệp tướng vẫn khỏe.”

Sắc mặt Diệp Nham Bách nhu hòa đôi chút, cười nói: “Mạc hiền điệt đang đến Thượng thư phòng sao?”

Mạc Hoài Hiên gật đầu đáp: “May nhờ thái tử không chê, từ hôm nay Hoài Hiên trở thành thư đồng của thái tử, có thể đến Thượng thư phòng nghe các tiên sinh giảng bài.”

Mạc Hoài Hiên trả lời rất chừng mực, không kiêu không nịnh, đâu đó rõ ràng, nhưng Diệp Nham Bách lại đang nghi ngờ hai tai mình nghiêm trọng, có phải ông nghe lầm không, hay là thằng nhóc này lừa ông vậy? Thế… nếu nó làm thư đồng cho thái tử rồi, vậy Huy nhi của mình chẳng phải…

“Mạc hiền điệt, Diệp bá bá có câu này muốn hỏi con, mong con thành thật trả lời bá bá, chuyện này… là do bệ hạ làm chủ hay là thái tử điện hạ chính miệng chỉ đích danh con?”

Hai mắt Mạc Hoài Hiên lóe lên kinh ngạc, song vẫn khuôn phép đáp: “Hoài Hiên nghe nói là do thái tử điện hạ chủ động yêu cầu, chẳng hay có gì không ổn ạ?”

Diệp Nham Bách xua tay nói: “Không có, không có.”

Nhớ lại lời nói và thái độ của thái tử đêm Trung Thu yến, Diệp Nham Bách như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thái tử đã chọn Mạc Hoài Hiên từ sớm, vậy mà còn dùng hai đứa con ông để thử lòng ông, là muốn đánh cho ông một gậy, buộc ông phải nhìn rõ thế cục trong triều để liệu đường tính trước.

Một đứa trẻ tám tuổi có thể nghĩ tới mức này ư?

Người Diệp Nham Bách nháy mắt đổ đầy mồ hôi lạnh, Mạc Hoài Hiên phát hiện sắc mặt ông có phần không ổn, vội hỏi: “Diệp tướng thân thể có chỗ nào không khỏe sao?”

Diệp Nham Bách lắc đầu, chỉnh lại sắc mặt, nói: “Mạc hiền điệt, để các điện hạ chờ lâu thì không hay, chúng ta mau đến Thượng thư phòng thôi”

Diệp phủ.

Phúc Ninh Viện vẫn chìm trong yên tĩnh hài hòa.

Diệp Trọng Cẩm nằm nhoài trên giường La Hán bằng gỗ lim được điêu khắc rất đẹp mắt, nhướng mày nhìn nhóc con đang ngồi cạnh mình. Từ lúc vào cửa tới giờ, bạn nhỏ Lục Tử Diên này nếu bỏ qua chuyện ăn nhiều ra thì đúng là không có gì khác thường, nhưng mà y thật sự rất hiếu kỳ… bộ ở hầu phủ cậu bạn nhỏ bỏ đói bạn nhỏ hay sao vậy?

An ma ma rót đầy chén nước đưa cho Lục Tử Diên, dịu dàng nói: “Từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Diệp Trọng Cẩm càng không vui, An ma ma xưa nay chỉ dịu dàng với một mình y, cớ sao hôm nay lại thiên vị người khác mất rồi?

Ngẫm lại thì nhóc Lục Tử Diên này đúng là có đủ vốn liếng để người ta thiên vị, cùng là trẻ con ba tuổi, một đứa khỏe mạnh hoạt bát và một đứa ngày ngày ngâm mình trong thuốc, không ít thì nhiều cũng có sự khác biệt, hơn nữa cu cậu kia nhìn qua đã biết là một nhóc lanh lợi thông minh, lại thêm tấm thân tròn mũm, mặt mày như quả trứng luộc, thêm đôi mắt đen ngấn nước lúc ngước nhìn kia nữa, đến cả Diệp Trọng Cẩm cũng ngứa ngáy mấy lần muốn giơ vuốt nhào nặn một phen.

Lục Tử Diên tu một hớp nước rồi cầm một mẩu bánh đưa qua cho Diệp Trọng Cẩm, nói: “Sao ngươi không ăn, cái này ngon lắm đó.”

Diệp Trọng Cẩm khinh thường trong bụng, đây là do đầu bếp nhà ta làm, ngon hay dở ta không rõ hay sao.

“Ngươi ở nhà ăn không đủ no hả?” Diệp Trọng Cẩm giả vờ ngây thơ hỏi

Ai ngờ Lục Tử Diên vậy mà mạnh dạn gật đầu cái một, thành thật đáp: “Cữu cữu không cho ta ăn ngọt, nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ hư răng.” Vừa dứt lời lại cắn một miếng lớn đường tô.

Nha hoàn Hỉ Đông đứng hầu bên cạnh nghe vậy không kiềm nổi bất bình, chen ngang: “Chứ không phải mấy hôm trước chủ tử ăn kẹo đường thay bữa chính, sau đó vừa khóc vừa la đau răng, hầu gia mới hạ lệnh cấm, sao giờ lại quên cả rồi.”

Lục Tử Diên giả điếc, vờ như cái gì cũng không nghe thấy, quay qua nói với Diệp Trọng Cẩm: “Ta thật hâm mộ ngươi, có bánh ngon ăn hoài không hết.”

Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút: “Ngươi có thể gói mang về phủ ăn dần.”

Lục Tử Diên định nói “Được lắm luôn á”, nhưng giật mình nghĩ lại, nếu bị cữu cữu phát hiện thì chắc chắn lại bị ăn mắng cho xem, vì vậy chỉ đau khổ lắc đầu: “Không cần không cần, làm vậy không tốt lắm đâu.”

Cậu chàng vừa nói xong thì Hỉ Đông đã hết nhịn nổi bật cười một trận, song vẫn không nỡ vạch trần chủ tử nhà mình.

Diệp Trọng Cẩm thầm nghĩ, đợi ngươi hồi phủ, ta cho người mang tặng một hộp lớn là được chứ gì, sẵn tiện mách lại hành vi và mấy lời tố cáo hôm nay của ngươi cho cữu cữu ngươi nghe, xem ngươi biện giải thế nào.

Càng nghĩ Diệp Trọng Cẩm càng cười vui vẻ, nhiệt tình gọi người mang thêm một khay điểm tâm đặt trước mặt Lục Tử Diên, còn mình thì ngồi bên cạnh lật xem tập tranh.

“A Cẩm, xem ca ca mang gì cho đệ này.”

Vừa nghe thấy giọng của Diệp Trọng Huy, Diệp Trọng Cẩm biến sắc, ca ca y thích nhất là tìm mấy món ăn ngon hiếm lạ cho y, hôm nay ở đâu lòi ra một con sâu tham ăn đang kéo kén làm tổ trong phòng, tuyệt đối không thể tặng vào bụng nó được.

Diệp Trọng Cẩm nhảy phốc khỏi giường La Hán, chân không thèm mang hài lạch bạch thẳng ù ra gian ngoài, vừa đẩy Diệp Trọng Huy vừa xua đuổi: “Về mau về mau, chút nữa hẵng đến.”

Diệp Trọng Huy trở tay ôm đệ đệ nhấc lên đùi mình, thuần thục lấy khăn tay lau lòng bàn chân dính bẩn của y, cười nói: “Nhóc điên từ đâu chạy ra đây, ca ca mình cũng không thèm nhận là sao? Hửm?”

===========

Hết chương 20.