Biên tập: Ginny.

Chủ tớ của Phúc Ninh Viện còn đang nhỏ to thảo luận, tiểu bạch hổ trốn trong nội thất đánh một giấc ngủ trưa no mắt rồi đủng đỉnh đi ra, vừa đi vừa ngoác mồm ngáp, tiện thể khoe mấy cái răng nanh sắc bén trong miệng, hổ dẫu sao cũng là mãnh thú, mấy hành động bình thường của nó tuy không có ý dọa người nhưng vẫn không giấu được bản chất hung mãnh trời sinh.

Vậy mà vừa trông thấy tiểu chủ nhân của mình, tiểu bạch khôi phục dáng vẻ ngu si hết thuốc chữa trong nháy mắt.

Diệp Trọng Cẩm ngoắc ngón tay với nó, gọi: “Đại Miêu, qua đây.”

“Áu~”

Đại Miêu rên lên một tiếng, nhảy phốc lên giường, dụi dụi quả đầu đầy lông vào người tiểu chủ nhân của mình, Diệp Trọng Cẩm vỗ vỗ đầu nó mấy cái, vuốt ve lớp lông mềm như nhung của nó, Đại Miêu lập tức híp mắt lại mặc y xoa vuốt, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.

Diệp Trọng Cẩm vuốt lông tiểu bạch hổ từ trên xuống dưới, vuốt tới tận chóp đuôi, cả hai cái tai động tới động lui cũng không bỏ qua, con hổ ngốc này chả hiểu sao lại có thiên tính của họ nhà mèo, thoải mái rên ư ử, càng ra sức dụi đầu vào người y.

Diệp Trọng Cẩm thu tay về, từ những gì y thử, có thể xác định Đại Miêu là lão hổ hàng thật giá thật, không có khả năng do người khác giả trang.

Sở dĩ y nổi lên suy nghĩ không ai tưởng tượng ra nổi này cũng là tại họ Cố kia hết, người nọ lúc nào cũng tạo cho người ta cảm giác hắn có thể lên được trời xuống được đất, không gì không làm được, khiến y cũng bị ảnh hưởng, sinh ra mấy ý nghĩ kỳ quái, đinh ninh một mực rằng, chuyện cho dù không hợp lý tới đâu, chỉ cần dính liền với hai chữ “Cố Sâm”, thì lập tức đều trở thành có thể.

Thậm chí y còn nghĩ, y bỗng dưng có được đời này nói không chừng là do Diêm Vương ngán tên sát thần kia, không muốn giữ y lại nên mới đuổi y về lại nhân gian.

Còn Cố Sâm, người này so với đời trước đáng sợ hơn gấp bội. Hắn đã biết cách ẩn nhẫn, đã học được cách ngủ đông, không còn xung động lỗ mãng như đời trước, ngược lại cực kỳ kiên trì nhẫn nại, âm thầm lặng lẽ bày xong thiên la địa võng rồi ung dung chờ người lọt lưới, còn y thì có khác gì một con nai nhỏ ngu ngốc bị gã thợ săn nhìn trúng, từng bước rơi vào bẫy rập lúc nào không hay.

Nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi.

Chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là lại đi vào vết xe đổ của đời trước, vây trong vạn kiếp bất phục.

Diệp Trọng Cẩm ôm Đại Miêu, hai mắt dại ra, lẩm bẩm: “Thật ra ta không hề ghét ngài ấy, ta chỉ là… chỉ là… có chút sợ ngài ấy mà thôi…”

Một kẻ đã quen an nhàn hưởng thụ, đường đời càng sợ phong vũ khó lường.

Y không phải Tống Ly, Tống Ly nguyên bản đã chết rồi, chết trong cuộc chiến quyền mưu tranh đấu rồi. Cuộc đời của Tống Ly chỉ gói gọn trong hai chữ “u ám”, lúc sống, Tống Ly bị người người thóa mạ, là đối tượng ai ai cũng muốn diệt trừ, phỏng chừng chắc cũng chẳng trốn khỏi kết cục bị sử thư đời sau mắng mỏ, yêu nghiệt họa quốc, truyền kỳ về Đắc Kỷ Bao Tự nghe riết cũng chán, mắng chửi riết cũng nhàm, giờ có thêm một Tống Ly nối tiếp kịch xưa truyền lưu đời đời kiếp kiếp, trăm ngàn năm sau không chừng còn trở thành vũ khí sắc bén dưới ngòi bút của hậu nhân.

Tiếc là Tống Ly không để ý mấy chuyện này lắm, người bên cạnh gièm pha châm chọc cỡ nào y cũng chỉ xem đó như chuyện cười giải trí, nhiều lúc nhàm chán quá y còn lấy tấu chương của đám Ngự Sử kể tội y ra đọc, đọc hết quyển này tới quyển khác, xem xem mình phạm hết tội này tới tội khác ấy vậy mà lại vui vui.

Y là Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã, địa vị chỉ dưới quyền hoàng đế, mấy kẻ tầm thường đó mắng chửi y trăm nghìn câu thì thế nào? Tống Ly vẫn là Tống Ly, vẫn cứ cơm ngon áo đẹp, hưởng thụ cuộc sống được chăm chút tỉ mỉ như thần tiên, ai có thể làm gì y được.

Người bên ngoài càng nguyền rủa y, ngóng trông y mau chết, y càng phải sống thật sung sướng thoải mái, sống không kiêng nể gì, khắc sự liều lĩnh cuồng vọng ấy khắc vào trong xương tủy, rõ ràng chỉ là một gã hoạn quan hèn mọn, ấy vậy mà lại tôn quý hơn bất kỳ vị thế gia công tử nhà nào, nếu không biết thân phận của y, ai trong số họ gặp y cũng không tiếc lời tán thưởng, ánh mắt của họ sẽ không tự chủ sẽ bị y hấp dẫn, cộng thêm dung mạo trời ban kia nữa, thánh nhân thấy còn muốn động tâm huống chi chỉ là phàm phu tục tử.

Sau khi biết tên húy của y rồi thì càng thú vị, mặt mũi người nào người nấy luân phiên thay đổi đủ loại biểu tình, vừa hận vừa sợ. Mà Tống Ly thì rất thích cảm giác thú vị đó, nó cơ hồ trở thành thú vui tiêu khiển của y mỗi khi buồn chán không chịu được.

Chẳng qua, Tống Ly đã chết, trên thế gian hiện tại không tồn tại một Tống Ly nào như thế nữa.

Sống lại một đời, trải qua sinh hoạt mới, sống một cuộc sống có ý nghĩa thật sự.

Diệp Trọng Cẩm không ôm chí lớn, chỉ mong bình bình đạm đạm làm một hoàn khố đệ tử ngày ngày xách chim đi dạo cưỡi hổ ngắm hoa.

“Nếu ngài ấy không phải là thái tử, thì thật tốt biết bao…”

Diệp Trọng Cẩm giật mình, trong thoáng chốc chính bản thân y cũng không thể nào phân biệt được, mình thật ra là sợ cái kẻ tên là Cố Sâm, hay là sợ thân phận thái tử điện hạ của Đại Khâu kia nữa.

Thời điểm dùng vãn thiện, An Thị kể lại chuyện phát sinh ở Kim Quang Tự cho Diệp Nham Bách.

Nàng đọc lại ký văn trên thẻ xăm cho phu quân mình nghe, rồi lại ôn tồn thuật lại lời lão tăng giải xăm hôm nay, giọng điệu tràn ngập vui mừng: “Theo quẻ này thì duyên phận của Dao nhi phỏng chừng sắp đến rồi, thiếp phải cân nhắc thật kỹ mới được, lúc Dao nhi xuất giá phải chuẩn bị thêm chút đồ cưới nữa.”

Diệp Nham Bách lắc đầu, bật cười: “Phu nhân, nàng nóng lòng quá rồi, cho dù Dao nhi tìm được lương duyên cũng đâu thể thành thân ngay được, lời của phụ mẫu hai bên, bà mối dẫn đường, qua ba lễ sáu sính, hôn sự mới cử hành được.”

An Thị liếc ông một cái: “Chỉ cần tìm được người tâm đầu ý hợp là tốt rồi, mấy chuyện này có là gì, thời gian gần đây vì muốn tìm nơi tốt cho cô cháu gái này của chàng mà bây giờ toàn bộ bà mối trong kinh ai thấy thiếp cũng quay đầu bỏ chạy, bọn họ còn ngầm rỉ tai nhau rằng mắt của phu nhân thừa tướng cao không với tới, ai cũng có thể soi mói cho được, lão gia, chàng phân xử giùm thiếp xem, thiếp soi mói chỗ nào, rõ ràng do bản thân tiểu cô nương người ta không nhìn trúng ai, tìm mãi cũng không vừa ý, còn thiếp đây chỉ có thể buông tay không quản chứ biết làm sao được.”

Mấy ngày nay An Thị đúng thật chịu oan không ít, Diệp Nham Bách múc cho phu nhân mình một chén canh, an ủi: “Phu nhân vất vả rồi, là vi phu sai, nếu trên xăm đã nói có quý nhân tương trợ, nàng cũng nên thả lỏng đi thôi, không cần phải vất vả thăm hỏi khắp nơi cho Dao nhi nữa, theo ta thấy, duyên phận của bọn trẻ nên để chúng nó tự mình tìm thì tốt hơn. Nghĩ lại, hai ta năm xưa không phải cũng…”

An Thị nghe tới đó hai má hây hây đỏ.

Bên này phu thê hai người nhu tình mật ý, bên kia hai cậu con trai của họ ngồi nhíu mày trầm tư.

Diệp Trọng Cẩm buông chén đũa, hắng giọng nói: “A Cẩm no rồi.”

Y vừa lên tiếng, hai vợ chồng già kia giật mình, vội vàng dời tầm mắt, Diệp Nham Bách ho nhẹ một tiếng, khôi phục lại dáng dấp uy nghiêm ngày thường, quan tâm con nhỏ: “Sao nay ăn ít vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao?”

An Thị cũng lo lắng hỏi: “A Cẩm từ lúc ra khỏi Kim Quang Tự đã không vui đến giờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không thể nói với mẫu thân sao?”

Diệp Trọng Huy im lặng không nói câu nào, biết đệ đệ còn giận mình nên chỉ lén lút nhìn Diệp Trọng Cẩm.

Diệp Trọng Cẩm phồng má, y chỉ không chịu nổi khi đôi vợ chồng kia ân ái trước mặt mình mới ra vẻ giận dỗi chút thôi, mà lý do này thì tuyệt đối không thể nói ra, đành nói: “Thức ăn không hợp khẩu vị, trong phủ tuy nhiều đầu bếp nhưng chỉ có thức ăn do đầu bếp tiểu Diêu làm là A Cẩm ăn không ngán thôi.”

Diệp Nham Bách nghi hoặc nhìn phu nhân mình.

An Thị giải thích: “Tiểu Diêu là đầu bếp chuyên phụ trách bữa sáng cho A Cẩm, ngày thường hay nghiên cứu chế biến các loại bánh ngọt, thuốc uống mỗi ngày của A Cẩm cũng do cậu ta phụ trách, A Cẩm nhà ta rất thích vị đầu bếp trẻ tuổi này, mấy năm nay thưởng cho cậu ta không ít, tiểu Diêu là người kiên định, là một chàng trai tốt.”

Diệp Nham Bách gật đầu: “Nói đến thuốc của A Cẩm, cái loại đường thêm vào thuốc kia là do cậu ta làm ấy nhỉ?”

An Thị cười đáp: “Đúng là cậu ấy.”

Diệp Nham Bách an bài: “Vậy đi, xây thêm một gian bếp nhỏ ở Phúc Ninh Viện, để cậu Diêu này làm đầu bếp chính ở đó, sau này A Cẩm muốn ăn gì cứ để cậu ta làm, không cần phải chạy ra ngoại viện kiếm đồ ăn vặt nữa, đói khi nào ăn khi đó, A Cẩm thấy phụ thân sắp xếp như vậy đã được chưa?”

Diệp Trọng Cẩm cũng có ý đó, nào dám nói “con không hài lòng”, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ hẳn lên, thuận tay gắp vào chén cha mình một miếng sườn lợn chua ngọt, sau đó ôm quyền trịnh trọng nói: “Hài nhi tạ phụ thân ân điển.”

Diệp Nham Bách cười ha ha, xoa đầu con trai, khen: “Ngoan quá.”

An Thị cũng hết cách với đôi phụ tử kia, cười nói: “Tiểu tổ tông con đó, biết thừa là con có chuyện muốn đòi rồi.”

Dùng thiện xong, Xuân Ý xách đèn lồng đi trước dẫn đường, Diệp Trọng Cẩm chậm rãi tản bộ phía sau, chủ tớ hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.

Xuân Ý xưa nay trầm mặc kiệm lời, hôm nay không hiểu sao bỗng hoạt bát hơn mọi bữa, vừa đi vừa trò chuyện cùng Diệp Trọng Cẩm, nói rằng trong viện mở thêm một gian bếp nhỏ thì chuyện ăn uống sau này đỡ tốn thời gian biết bao, còn gợi ý rằng sương phòng phía đông nào giờ vẫn để trống, đêm nay nàng sẽ gọi người tới quét dọn sạch sẽ, để đầu bếp Diêu có thể dọn vào bất cứ lúc nào.

Diệp Trọng Cẩm ngẫu hứng đáp lại nàng một hai câu, vừa đi vừa nghĩ, đời trước Diêu Trân đến tận bốn mươi vẫn phòng không lẻ bóng, nếu Xuân Ý thích Diêu Trân, y sẽ tìm cơ hội tác hợp.

Hai đời thay đổi không ít chuyện, đời trước Diêu Trân làm đầu bếp cho một phú gia, vì tay nghề quá nổi trội nên bị mấy đầu bếp khác xa lánh rồi hãm hại, cuối cùng mất đi chén cơm, trải qua tháng ngày lưu lạc đầu đường xó chợ, lại vào đúng lúc đó gặp được thư sinh nghèo nọ. Có lẽ bởi cùng là kẻ lưu lạc chân trời nên hai người dễ dàng thấu hiểu và cảm thông nhau, rồi thuận lý thành chương ở bên nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau lúc gian nan nhất.

Khi ấy Diêu Trân vừa xin được một chân sai vặt trong một tửu lầu, làm ngày làm đêm nuôi thư sinh đèn sách, hai người nương tựa nhiều năm, thư sinh thi đậu tú tài thì đùng một cái trở mặt, cưới con gái của một địa chủ giàu có.

Chàng trai lương thiện hay giúp người liên tục bị kẻ xấu lợi dụng chà đạp, nghẹn uất tích tụ đến cực hạn, cuối cùng bùng nổ, xách thanh thái đao hay dùng xông thẳng vào tiệc cưới của tú tài, đại náo hôn lễ của tú tài đến trời long đất lở, khiến tú tài và gia đình gã mất hết mặt mũi phải bỏ xứ mà đi.

Diêu Trân khi ấy còn quá trẻ, mà địa chủ kia thì không phải hạng người có thể đối phó dễ dàng như vậy, trước khi đi, địa chủ âm thầm đến phủ nha biếu cho huyện lệnh một rương châu báu, nhờ huyện lệnh chỉnh chết Diêu Trân để hả mối hận trong lòng.

Vừa khéo trong huyện có một bản án đến nay chưa tìm ra hung phạm, huyện lệnh nhẩm tính một hồi, ồ, đây chẳng phải đã có sẵn người chịu tội thay ư, lập tức phát lệnh truy nã, lùng bắt hung phạm Diêu Trân.

Diêu Trân tuy trẻ nhưng cũng không phải là kẻ mặc người muốn ức hiếp sao thì ức hiếp, suốt đêm bỏ trốn, trốn đến tận kinh thành.

Đời trước Tống Ly gặp Diêu Trân cũng là vào khoảng thời gian ấy, y thích hoành thánh ở quán của Diêu Trân, chỉ cần có cơ hội xuất cung là thể nào cũng phải ghé qua ăn một chén, hai người dần quen thuộc, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Tống Ly phát hiện người đàn ông này nhìn thì ôn hòa nhưng tuyệt không phải là loại người đứng yên mặc người ức hiếp, những lúc gặp phải thực khách ăn xong muốn quỵt tiền, cậu đầu bếp kia không nói không rằng trực tiếp xách dao gác lên cổ người ta, hai mắt hóa thành mắt sói.

Chính vì điểm này, Tống Ly càng lúc càng vừa mắt với người bán hàng rong ấy, sau Diêu Trân bị bắt vào tù, chính Tống Ly là người cứu Diêu Trân ra.

Với thân phận khi ấy của Tống Ly, muốn rửa sạch tội danh cho một tội phạm bình thường chỉ như một cái nhấc tay, sau đó y đưa người vào cung làm ngự trù riêng cho mình, dựa vào tay nghề xuất thần nhập hóa, Diêu Trân từng bước vững vàng leo lên chiếc ghế tổng quản ngự thiện phòng. Nhưng y nhớ, khi ấy Diêu Trân không có hứng thú với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ.

Đời này, có y luôn để mắt, Diêu Trân ở tướng phủ xem như suôn sẻ bình an, không gặp mấy kẻ xấu xa hiểm độc kia nữa, vẫn là chàng đầu bếp thiện lương chất phác, mà một Diêu Trân như vậy, hẳn sẽ dễ động tâm với tiểu cô nương hơn.

Diệp Trọng Huy lẽo đẽo theo sau Diệp Trọng Cẩm, nhìn bóng lưng nho nhỏ thẳng tắp của y chậm rãi thả bước, không biết đang bận suy nghĩ điều gì, trông như muốn đâm sầm vào gốc bạch hoa trước mặt, mà Xuân Ý thì đang xách đèn lồng đi trước dẫn đường không để ý được tình hình phía sau.

Diệp Trọng Huy giật thót, bước nhanh tới đứng chắn giữa thân cây và mặt của đệ đệ mình, nhóc kia vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác lạ, tông thẳng vào ngực hắn.

“Má ơi…”

Diệp Trọng Cẩm bụm trán rên lên, vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt lo lắng của ca ca mình.

Xuân Ý nghe động tĩnh vội quay đầu lại, thấy tiểu chủ tử mình hình như bị thương, hoảng sợ tới nỗi suýt chút làm rớt luôn đèn lồng.

Diệp Trọng Huy càng đau lòng hơn ai hết, muốn xem thử vết thương của y, lại sợ đụng vào càng khiến y đau thêm. Diệp Trọng Cẩm ôm trán, phì cười: “Ca ca, huynh sao mà ngốc quá vậy.”

Diệp Trọng Huy thấy y cười thì vừa mừng vừa lo, “A Cẩm… hết giận rồi?”

Diệp Trọng Cẩm mím môi, lắc đầu, nói y giận, chi bằng nói y giận chó đánh mèo thì đúng hơn, giận Cố Sâm nên giận lây sang ca ca mình.

Diệp Trọng Cẩm hồi tưởng lại, chuyện thật ra chẳng đáng để bụng, ca ca y bụng dạ xấu xa đâu phải mới ngày một ngày hai, còn Cố Sâm, người nọ cho đến bây giờ vẫn luôn là kẻ duy ngã độc tôn, mệt cho mấy năm qua ngụy trang tốt như vậy, làm y dần quên mất bản tính thật sự của người nọ là cái dạng gì.

Diệp Trọng Huy thổi thổi lên trán Diệp Trọng Cẩm, thấy y không quá đau mới nhỏ giọng hỏi: “Ca ca hỏi A Cẩm một câu được không? Hôm nay vì sao trông A Cẩm không được vui vậy?”

Thì ra vẫn chưa biết mình sai ở đâu đã vội nhận sai rồi.

Diệp Trọng Cẩm chớp mắt, nói: “Ca ca, A Cẩm nhớ ca ca hay bị mấy thoại bản ma ma quỷ quỷ dọa cho không ngủ được, nhưng mà hôm nay A Cẩm chợt nhận ra rằng, nếu sợ, cớ sao chứ nhè lúc nửa đêm mà đọc?”

Diệp Trọng Huy trầm mặc một lúc rồi thẳng thắn đáp: “Bởi vì ca ca muốn ngủ chung với A Cẩm.”

“Cho nên, ca ca sợ ma là giả?”

Vẻ mặt lãnh tĩnh của Diệp Trọng Huy dần ôn hòa, nói: “Cũng không hẳn, mới đầu quả thật có hơi sợ.”

Diệp Trọng Cẩm nghe vậy đã hiểu, sau đó luyện được cam đảm rồi bắt y luyện theo chứ gì.

“A Cẩm lại trái ngược hoàn toàn với ca ca, A Cẩm mới đầu không sợ, sau bởi huynh cứ rủ rỉ mấy chuyện đó bên tai riết, lâu ngày A Cẩm bắt đầu có chút sợ.” Diệp Trọng Cẩm cười khúc khích, bồi thêm một câu: “Hay là nhờ tổ phụ và phụ thân phân xử việc này đi, ca ca thấy sao?”

“…” Không phải đã nói là không giận à?

Trăng treo trên đầu ngọn cây, soi xuống gương mặt híp mắt mỉm cười của đứa bé phấn điêu ngọc mài ấy, Diệp Trọng Huy lặng lẽ lau mồ hôi túa ra trên trán, lần đầu tiên trong đời, đại thiếu gia nhà họ Diệp cảm thấy… gương mặt nhỏ xinh của đệ đệ mình có hơi… đáng sợ.

===========

Hết chương 60.