Biên tập: Ginny.

Tính tình của Diệp Nhược Dao tuyệt đối không có một chút liên quan nào tới mấy chữ nhu thuận ngoan ngoãn, ngược lại còn là một cô nương có máu phản nghịch. Trước đây Diệp Nhược Dao chấp nhất với Chân Húc thật ra không phải vì có tình cảm sâu đậm gì, mà nguyên do chính là vì người nhà cứ một mực ngăn cản.

Bọn họ càng phản đối, Diệp Nhược Dao càng đi ngược lại ý muốn của bọn họ. Nàng muốn để người ngoài nhìn cho rõ, cái gọi là con cháu thế gia thư hương trăm, con cháu Diệp gia thanh cao đương đại, thật ra cũng chỉ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác, khuê nữ của Diệp gia cũng chỉ là một cô nương bình thường, không có phẩm tính cao thượng như tiên tử như họ nghĩ, đơn giản chỉ là một người bình phàm, sống một cuộc sống bình phàm.

Nhưng lần này không giống vậy, nàng thật lòng thích người kia.

Nàng sinh ở Diệp gia, từ nhỏ đến lớn gặp gỡ nhiều nhất là người đọc sách, bọn họ thường hay nói, quân tử tránh xa nhà bếp, những văn nhân nhã sĩ ấy người nào người nấy coi thường việc bếp núc, trong khi chính bản thân họ đến cả đầu muôi còn không biết cầm thế nào nói chi động được tới nồi chảo, củi gạo dầu muối càng không phân được, chỉ biết viết mấy dòng thơ văn chua xót mục nát là giỏi.

Bút mặc thư hương, có điểm nào sánh được với hương cháo gạo nóng hổi ủ ấm lòng người?

Trời dần khuya, cõi lòng Diệp Nhược Dao càng dằn vặt, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, theo sau là thanh âm mở khóa vang lên.

Diệp Nhược Dao bước nhanh đến gần cửa, cẩn thận hỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa vọng lại tiếng hừ rất khẽ: “Ngoài đệ ra thì còn có thể là ai, mà dù là ai thì cũng không phải là tình lang của tỷ.”

Cửa mở ra, vang lên tiếng “kẽo kẹt” nho nhỏ, trước cửa không ai xa lạ ngoài đệ đệ Diệp Vân Triết của mình, sống mũi Diệp Nhược Dao bỗng chốc cay xè, hờn tủi oán: “Sao giờ đệ mới đến, trời sắp sáng tới nơi rồi.”

Diệp Vân Triết đen mặt: “Nếu mẫu thân phát hiện sẽ đánh gãy chân đệ đó, đã nhắc nhở tỷ nên sớm ngày thẳng thắn với mẫu thân mà tỷ cứ dùng dằng không làm, giờ thì hay rồi, để cho kẻ khác giành trước tiên cơ, trong mắt mẫu thân bây giờ chỉ thấy, đến cả người ngoài cũng nhận ra tư tình của tỷ, cho nên mới tức giận như vậy, khuyên kiểu gì cũng không xuôi, tỷ tạm lánh một thời gian trước đã, mọi chuyện từ từ tính tiếp.”

“Ta biết tránh đi đâu?”

“Thì tỷ cứ trốn trước đi, phụ thân mẫu thân phải về Tân Châu gấp, chuyện của tỷ lại không thể nói rõ với thúc phụ thúc mẫu, nếu mai không tìm thấy tỷ, đệ sẽ nói phụ thân mẫu thân để đệ ở lại tìm, họ còn cách nào khác nữa đâu mà không gật đầu đồng ý, chờ hai người họ đi rồi tỷ lại trở về.”

Hai mắt Diệp Nhược Dao sáng ngời, sau đó lại nhíu mày: “Nhưng mà ta biết trốn đi đâu mới không bị tìm ra?”

Diệp Vân Triết trầm tư một lúc rồi đưa ra chủ ý: “Nơi an toàn nhất trong tướng phủ còn đâu ngoài Phúc Ninh Viện của Trọng Cẩm biểu đệ nữa, đố ai dám xông vào, phụ thân mẫu thân chúng ta càng không, chỉ có điều… chúng ta phải làm sao mới thuyết phục được người ta giúp đỡ mình…”

Nghe đến Phúc Ninh Viện, tâm tình Diệp Nhược Dao hoàn toàn buông lỏng, mấy hôm nay nàng thường ghé qua nơi đó, đường xá cũng coi như quen thuộc, Diệp Nhược Dao vỗ vai đệ đệ mình, chớp mắt mấy cái, cười nói: “Ta có cách rồi!”

“…”                                                    

Hai tỷ đệ cẩn thận khóa cửa lại rồi phá hỏng một khung cửa sổ, tạo ra hiện trường Diệp Nhược Dao trốn qua cửa sổ.

Phúc Ninh Viện có một cửa hông, là thông đạo hạ nhân ra vào thường ngày, Diệp Vân Triết thấy tỷ mình có vẻ quen đường quen nẻo, lòng rục rịch sinh nghi, đến khi Diệp Nhược Dao dẫn hắn đến sương phòng phía đông giành cho tôi tớ ở, hắn lập tức thông suốt hết thảy.

Diệp Vân Triết tóm tay Diệp Nhược Dao lại, kéo người lánh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Nhân tình của tỷ ở đây đúng không?”

“Đừng có gọi nhân tình nhân ngãi bậy bạ, ta và chàng trong sạch. Hơn nữa…” Nàng có chút xấu hổ, ấp úng nói: “Chàng còn chưa biết ta thích chàng.”

Diệp Vân Triết bị câu này của nàng chọc cho tức chết, cả giận nói: “Tâm tư của tỷ rõ như ban ngày như thế, kẻ nào nhìn mà không hiểu, tên đó chậm chạp không trả lời, đoán chừng là không có ý đáp lại tỷ rồi. Thôi thôi, tỷ theo đệ về phòng, sớm mai cùng về Tân Châu, đừng để lão nhân gia trong nhà suốt ngày lo lắng cho tỷ nữa.”

Diệp Nhược Dao trợn mắt, nhỏ giọng cầu khẩn: “Đệ đệ tốt của tỷ, hiện tại chỉ có đệ mới giúp được tỷ, trước đây lấy điểm tâm từ chỗ Diêu Trân về hơn phân nửa đều vào bụng đệ hết mà, bây giờ đệ buông tay giữa đường, tỷ trở về sẽ cáo trạng với mẫu thân, nói đệ từ đầu tới cuối biết rõ mọi chuyện, xem mẫu thân làm sao dạy dỗ đệ.”

“…”

“Ấy, đừng giận, đừng giận, sau này tỷ nhất định sẽ trả lại ân tình giúp đỡ hôm nay của đệ. Tỷ vào tìm chàng, đệ ở đây đợi tỷ một chốc nhé.”

Diệp Nhược Dao điều chỉnh lại sắc mặt và y phục, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa tiến vào.

Diêu Trân đang ngủ say thình lình bị đánh thức, đến khi thấy rõ diện mạo của người đến thì bị dọa suýt chút nhảy dựng, cuống quýt phủ thêm áo khoác lên người, ba chân bốn cẳng cắm nến châm lửa đặt lên bàn, xong đâu đấy mới quay đầu hỏi: “Cô nương, đêm hôm khuya khoắc, cớ sao lại đến phòng ta?”

“Diêu Trân, phụ mẫu muốn đưa ta về Tân Châu, sáng sớm mai lập tức khởi hành, huynh không có gì muốn nói sao?”

Diêu Trân là người chất phác thật thà, nhưng không phải kẻ ngốc, vừa nghe đến hai chữ “Tân Châu”, đầu óc dần thanh minh mọi chuyện, Diêu Trân ảm đạm nở nụ cười, chua xót nói: “Thì ra cô nương là minh châu trên tay đường lão gia, trước đây, là tiểu nhân vượt khuôn phép rồi.”

Diệp Nhược Dao không để Diêu Trân có cơ hội tránh né, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt người nam nhân ấy: “Thời gian của ta không còn nhiều, phụ mẫu đang tìm ta khắp nơi, ta hỏi huynh một lần nữa, ta sắp phải về Tân Châu rồi, huynh không có gì muốn nói với ta sao?”

Diệp Nhược Dao là một cô nương rất đẹp, nàng có một đôi mắt hạnh biết nói, bởi khi nãy vừa khóc một trận, viền mắt lúc này còn ửng đỏ, khiến cho người ta nhìn mà không nén được xót xa. Diêu Trân quay đầu tránh đi đôi mắt ấy, nhỏ giọng đáp: “Diệp cô nương, thuận buồm xuôi gió.”

Diệp Nhược Dao trầm mặc một lúc thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: “Thuận buồm xuôi gió? Đây là cái mà huynh muốn nói sao? Huynh cũng biết hôm nay ta về Tân Châu rồi, sau này sẽ không bao giờ quay lại, từ nay về sau không thể gặp nhau, dù vậy, huynh vẫn không cảm thấy gì sao?”

Diêu Trân siết chặt nắm tay, thanh âm nghèn nghẹn như nặn ra khỏi cổ họng: “Diệp cô nương, hai ta vốn cũng chẳng nên gặp lại làm gì.”

Đôi mày liễu của Diệp Nhược Dao nhíu lại, từ tốn hỏi: “Những ngày tháng qua, theo ý của huynh, đều là chuyện chẳng nên ư?”

Diêu Trân rủ mắt, nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy.”

Diệp Nhược Dao cắn môi, bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Huynh biết lý do vì sao ta đến kinh thành không? Bởi vì trước kia ta thích một người, vì gã, danh tiếng của ta ở Tân Châu nát bét, sau khi trở về sẽ bị người ở đó cười nhạo ngày này qua tháng nọ, ta lần này tới tìm huynh còn ôm hy vọng huynh sẽ giúp ta, vốn ta còn cho rằng lòng huynh đối với ta giống như lòng của ta đối với huynh. Xem ra, lần này ta lại thích lầm người nữa rồi, mẫu thân mắng ta ngu xuẩn, trước đó ta còn không phục, hiện tại thì ta tin rồi, mẫu thân nói không sai, ta quả thật là kẻ ngu xuẩn, ngu xuẩn hết thuốc chữa.”

Dưới ánh nến, ngọn đèn dầu chập chờn hắc lên sắc mặt đau thương của nam nhân, khóe môi Diêu Trân mấp máy, cuối cùng lặng thinh chẳng thốt một lời.

Diệp Nhược Dao lại nói: “Diêu Trân, huynh so với cái gã lừa gạt ở Tân Châu kia còn đáng hận hơn rất nhiều. Khi ta biết gã gạt ta, ta chỉ thấy vô cùng tức giận, nhưng với huynh, ta đến cả sức để giận cũng không có, chỉ thấy lòng mình rất đau, đau đến ruột gan quặn thắt.”

Không biết từ lúc nào, đôi mắt hạnh biết nói của nàng lại ngập trong tầng lệ. Diêu Trân không đành lòng mở mắt ra nhìn, nhìn xong lại không kiếm đâu ra can đảm để nhìn thêm lần nữa, hắn sợ bản thân mình nhẹ dạ, buông không được nỗi luyến tiếc này.

Viên minh châu trên tay lão gia Diệp Thị, là thứ mà cả đời một gã đầu bếp nghèo không thể nào với tới.

Trước khi đi, Diệp Nhược Dao đến sát bên Diêu Trân nói: “Sau này huynh đừng tùy tiện đối xử quá tốt với một cô nương, lòng tốt của huynh có khi lại làm người ta đau đớn nhất.”

Diêu Trân siết chặt nắm tay, cúi đầu thật thấp, ậm ừ một tiếng.

Đến khi Diệp Nhược Dao đi rồi, trong phòng vẫn còn vấn vương mùi hương thoang thoảng, Diêu Trân ngồi lặng trước bàn một lúc thật lâu, cứ như đã hóa thành một pho tượng chết, bất động đến tận bình minh.

Ngoài cửa sổ, Xuân Ý lẳng lặng nhìn bóng lưng cứng cỏi của người nam nhân ấy, cũng nhìn thật lâu, thật lâu.

Trong lòng Xuân Ý hiểu rất rõ, nếu để hai người bọn họ chung đụng thêm một khoảng thời gian nữa thôi, Diêu Trân sẽ hoàn toàn bị hãm vào, khác hẳn với kết quả buông xuôi hiện tại. Cũng may ông trời giúp mình, khóe môi Xuân Ý chầm chậm nhấc lên nụ cười lạnh lẽo. Thình lình, trong mắt hiện ra bóng dáng của một người một thú, Xuân Ý kinh hoảng ngã phịch xuống nền đất.

“Tiểu chủ tử…”

Diệp Trọng Cẩm cưỡi tiểu bạch hổ thong thả rảo bước bỏ đi, Xuân ý kinh hoảng bò dậy đuổi theo, tay chân lạnh ngắt, muốn mở miệng biện giải vài câu nhưng không biết mình nên nói gì mới phải.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi[1], Diệp Trọng Cẩm cười thầm, quay đầu nhìn người tỳ nữ đã hầu hạ mình mấy năm nay, trong mắt vắng lặng ý cười mà trước đây mỗi khi y nhìn người tỳ nữ ấy.

 [1] Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng: Xuất phát từ điển tích thời Xuân Thu, ngụ ý chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không biết nguy hiểm rình sau lưng. Đọc thêm điển tích này link

“Tiểu chủ tử, nô tỳ chỉ trùng hợp đi ngang qua, không phải cố ý rình trộm chuyện người…”

Diệp Trọng Cẩm xoa nắn hai tai của Đại Miêu, ngắt lời nàng: “Người thả tin vào phòng bá mẫu là ngươi đúng không? Lúc trước ta chỉ hoài nghi thôi, bởi vì Xuân Ý ngươi là người cẩn thận, làm chuyện gì cũng suy trước tính sau, chu toàn mọi việc, nhưng lần này, ngươi có vẻ hơi nóng vội rồi.”

Xuân Ý cắn chặt môi, đột ngột quỳ rạp xuống đất, bò đến chân tiểu bạch hổ, nói: “Nô tỳ vốn cũng không nghĩ tới, cho đến khi nô tỳ chứng kiến Diêu Trân đem di vật của mẫu thân chàng tặng cho đường tiểu thư, dù chỉ là một cây trâm không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là thứ chàng quý trọng nhất, chỉ bởi vì đường tiểu thư vô ý làm mất một cây ngọc trâm, chàng lại thuận lý thành chương đem thứ mình quý trọng nhất tặng cho người con gái khác.”

“Với thân phận của đường tiểu thư, dạng lang quân như ý gì mà không tìm được, sao cứ nhất định phải đoạt Diêu Trân với nô tỳ? Nô tỳ mến mộ chàng từ lâu, chờ đợi chàng thật lâu thật lâu, đường tiểu thư là người đến sau, dựa vào cái gì mà muốn đoạt ngang của nô tỳ? Vì thân phận của đường tiểu thư cao quý hơn nô tỳ sao? Nô tỳ không phục, tiểu chủ tử, ngài từ nhỏ đã tài trí hơn người, sống giữa ngàn vạn sủng ái, làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng nô tỳ.”

Diệp Trọng Cẩm gần như không còn nhận ra người nữ tử trước mắt mình lúc này là ai, trong ấn tượng của y, Xuân Ý lúc nào cũng là một cô nương ôn hòa tĩnh lặng, hệt như một dòng suối trong vắt thanh bình, không tranh quyền thế, từ khi nào người nữ tử ấy lại trở nên dữ tợn như vậy.

Y nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Xuân Ý, ngươi là một cô nương thông minh, nhưng ta lại không thích mấy người thông minh lắm, tự mình thu dọn hành lý, đến ngoại viện đi.”

“Tiểu chủ tử, tiểu chủ tử!!” Xuân Ý giờ đây mới thật sự hoảng sợ, liên tục cần khẩn: “Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi, cầu ngài nhìn vào tấm lòng của nô tỳ mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài nhẹ tay thả cho nô tỳ một cơ hội! Nô tỳ tình nguyện chịu phạt, chỉ cần có thể được ở lại bên cạnh tiểu chủ tử, khổ cực thế nào nô tỳ cũng không oán nửa câu!”

Diệp Trọng Cẩm cười nhạt một tiếng: “Ngươi tính sai phân lượng của Diêu Trân ở trong lòng ta rồi Xuân Ý. Nếu như là người nào khác, ngươi muốn đùa giỡn tâm cơ thế nào, dùng thủ đoạn nào cũng mặc ngươi, ta đây lười quản, nhưng Diêu Trân thì khác, hắn cực khổ lắm mới thích một người, ngươi lại nhẹ nhàng phẩy tay phá hủy hạnh phúc của hắn, ta sao có thể tiếp tục chứa chấp ngươi. Hơn nữa…”

Y nhướng mày, ngữ điệu dần thả chậm: “Ngươi là người của thái tử đúng không?”

Xuân Ý nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó dùng sức dập đầu mấy cái, trên trán loang lỗ vết máu, run giọng cầu xin: “Tiểu chủ tử, chuyện này trăm sai ngàn sai đều là lỗi của nô tỳ, nhưng nô tỳ đối với tiểu chủ tử tuyệt đối không hai lòng, sao có thể quay lưng phản bội chủ mình! Nô tỳ nguyện lấy cái chết chứng minh trong sạch!”

Dáng vẻ của Xuân Ý không giống đang diễn kịch, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, không lẽ mình đoán sai? Y khẳng định Cố Sâm có phái tử sĩ đến, hơn nữa còn ẩn núp bên cạnh mình lâu rồi, nhưng người này rốt cuộc là ai mới được?

Y xoa mi tâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chữa lành vết thương, sau này, không cần xuất hiện trước mặt ta, cũng đừng xuất hiện trước mặt Diêu Trân nữa.”

Lúc Diệp Nhược Dao và Diệp Vân Triết trở về tây viện, trong viện đã loạn nháo nhào.

Diệp Vương Thị hoảng sợ tới mức suýt chút ngất xỉu, thấy hai con mình trở về, chưa kịp mở miệng mắng đã thấy hai mắt nữ nhi mình rưng rưng hàm lệ, bình tĩnh nói với bà rằng: “Mẫu thân, nữ nhi sai rồi, con không nên lén trốn đi, khiến cho cha mẹ lo lắng, Vân Triết là đi tìm con, xin mẫu thân đừng mắng đệ ấy.”

Lòng Diệp phu nhân cũng rất xót xa, ôm con gái vào lòng: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mẫu thân không trách ai, không trách ai cả.”

Nhớ lại thời điểm khi cả nhà vừa đến kinh thành, con gái mình dù hay thốt ra mấy câu oán hận, nhưng thần thái trong mắt vẫn thanh minh, bà biết con mình khi ấy vẫn là một tiểu cô nương bốc đồng xốc nổi, mà lúc này, mới qua một đêm, đã trưởng thành rồi.

Người làm cha làm mẹ, vừa hy vọng con mình có thể độc lập, rồi lại mâu thuẫn sợ hãi ngày này xuất hiện.

Toàn gia Diệp Minh Khôn sáng sớm hôm ấy rời khỏi kinh thành, Diệp Nhược Dao khóc suốt một đêm, hai mắt sưng húp không cách gì gặp người, phải dùng tới mạn sa che mặt, theo Diệp phu nhân lên xe ngựa trở về Tân Châu.

Diệp Vân Triết nán lại trò chuyện vài câu với Diệp Trọng Huy rồi cũng lưu luyến cáo từ.

Mấy ngày sau, Diệp Trọng Cẩm luôn sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Y múc một muỗng cháo ngọt lên, cẩn thận cho vào miệng, sau đó phun hết ra, Thu Tử vội tiến tới dọn dẹp tàn cuộc, sau khi Xuân Ý rời đi, Thu Tử trở thành nha hoàn nhất đẳng trong Phúc Ninh Viện.

Hạ Hà lo lắng hỏi: “Chủ tử có bị bỏng không?”

Diệp Trọng Cẩm buông muỗng sứ trắng xuống bàn, nuốt nước bọt, nói: “Cháo ngọt đây sao? Là cháo mặn mới đúng, mặn cực kỳ mặn! Đã vậy còn có vị cay, vị chua… Mau gọi Diêu Trân tới cho ta!”

Diêu Trân mang theo đôi mắt vô hồn tiến vào, dáng dấp nửa sống nửa chết, người nói lời tuyệt tình là hắn, mà kẻ tâm như tro tàn hiện tại cũng là hắn.

Diệp Trọng Cẩm lười dong dài với mấy kẻ thất tình, trực tiếp ném một tờ khế đất xuống trước mặt Diêu Trân, Diêu Trân nhặt lên, hai mắt càng mờ mịt.

“Trà lâu này nằm bên Minh Nguyệt hồ, vị trí rất tốt, nhưng tiền kiếm về lại chẳng được bao nhiêu, giờ ta giao nó lại cho ngươi, nếu ngươi có bản lĩnh khiến nó khởi tử hồi sinh, coi như là quà ta tặng ngươi, còn nếu không thể, ngươi tùy tiện bán phức nó đi, cầm số tiền đó đi tìm tức phụ của ngươi.”

Nếu như là trước đây, Diêu Trân tuyệt đối không chịu nhận, nhưng hiện tại, nhớ tới sự vô năng của mình, nhớ tới ánh mắt thất vọng của Diệp Nhược Dao đêm ấy, nhớ tới đủ chuyện trước đây, bao xúc cảm kiềm nén trong ngực tuôn ra ào ạt. Mình thích nàng, nàng cũng thích mình, vì sao không thể cố gắng thực hiện ước nguyện của cả hai?

Diêu Trân quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Trọng Cẩm, dập đầu ba cái.

“Chủ tử, ta sẽ khiến trà lâu này khởi tử hồi sinh, sau đó sẽ dùng giá gấp đôi mua lại nó từ tay chủ tử.” Mỗi từ mỗi chữ tràn đầy khí phách.

Diệp Trọng Cẩm bỗng như gặp lại người thanh niên Diêu Trân trải qua thương hải tang điền của đời trước, quyết tâm của người này thì ra vẫn luôn giấu kín trong tim, phải nhờ tới ngoại lực ép nó mới xuất hiện.

Không uổng công y cho người mật báo, xúi giục Diệp Vân Triết cứu người.

Chuyện xảy ra đêm hôm đó đều nằm trong dự liệu của Diệp Trọng Cẩm, chuyện ngoài dự liệu duy nhất là Xuân Ý không phải là tử sĩ của Cố Sâm. Người có thể lén vào tây viện truyền tin mà không ai phát giác ít nhất phải biết chút khinh công, trong chuyện này, đến cùng là y tính sai ở chỗ nào?

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, trầm ngâm uống một ngụm trà thơm, nghĩ mãi vẫn không ra đáp án.

Trời đêm không trăng, bên giếng cạn cạnh bờ tường có một nữ tử ngồi lặng ở đó rất lâu, người này không phải ai xa lạ, là nha hoàn nhất đẳng của Phúc Ninh Viện bị Diệp Trọng Cẩm đuổi đi hôm trước.

Mấy ngày nay tinh thần của Xuân Ý như rơi xuống vực sâu, khác xa những ngày trầm tĩnh ung dung khi trước.

Ở ngoại viện mấy ngày nàng mới biết được, thì ra làm nô tỳ cũng có bất đồng, tỳ nữ ngoại viện nằm mơ cũng muốn được vào nội viện, thân làm nha hoàn nhất đẳng bên cạnh tiểu thiếu gia được sủng ái nhất, chi phí ăn mặc có thể sánh ngang với thiên kim tiểu thư gia đình tầm trung, nàng trước đây sống trong phúc mà không biết, lại tự mình biến mình thành dáng vẻ như lúc này đây.

Một lúc sau, có một tỳ nữ cẩm y chạy ào tới, cười gọi: “Xuân Ý tỷ tỷ!”

“Ta bây giờ nào xứng với một tiếng tỷ tỷ này của ngươi, ta còn chưa cảm tạ ngươi đêm ấy thay người tỷ tỷ này truyền tin cho tây viện, nhờ vậy mới khiến Diệp Nhược Dao cuốn gói trở về Tân Châu.

Tỳ nữ nhoẻn miệng cười: “Giữa chúng ta cần chi mấy lời cám ơn khách sáo như vậy.”

Xuân Ý nhìn thẳng vào mắt tỳ nữ, nói: “Ta không vòng vo nữa, mấy hôm nay ta cứ nghĩ mãi một việc, lúc tiểu chủ tử đuổi ta đi có nói một câu, ngài hỏi ta có phải là người của thái tử không, ngữ khí của tiểu chủ tử rất chắc chắn, ta muốn biết, vì sao tiểu chủ tử lại có suy đoán kỳ lạ này.”

“Có lẽ tiểu chủ tử hồ đồ rồi chăng?”

“Tiểu chủ tử khôn khéo nhường nào, há có thể hồ đồ như vậy. Ta đoán, ngài nghi ngờ lầm người rồi, người thái tử phái đến, là ngươi!”

Tỳ nữ bật cười khanh khách, giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Xuân Ý tỷ tỷ thật biết nói đùa, muội sao có thể là người của thái tử được, chủ tử của muội chỉ có một, chính là tiểu chủ tử của chúng ta.”

Xuân ý cũng đoán được nàng ta không thừa nhận, đứng bật dậy nắm lấy cổ tay nhỏ của nàng ta, muốn kéo nàng ta đến Phúc Ninh Viện, cười lạnh nói: “Không phải ngươi ư, vậy chi bằng chúng ta đến trước mặt tiểu chủ tử đối chất một phen, tiểu chủ tử sẽ tự có phán xét.”

“Xuân Ý tỷ tỷ.” Tỳ nữ nhẹ nhàng trở tay, nháy mắt khống chế ngược lại Xuân Ý, nghiêng đầu cười khẽ: “Cứ như vậy thì không tốt lắm, tiểu chủ tử nói đúng, tỷ quá thông minh, mà những người thông minh, thường không thể giữ.”

Xuân Ý bị ánh mắt của tỳ nữ làm cho hốt hoảng, vô thức lui về sau mấy bước, tỳ nữ lại từng bước áp sát: “Tỷ biết rõ mà, người thông minh, thường không sống thọ.”

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

“Muội vốn không muốn giết tỷ, dù sao tỷ đối với chủ tử xưa nay vẫn một dạ trung thành, đáng tiếc tỷ lại phát hiện bí mật của muội. Xuân Ý tỷ tỷ, bí mật, sở dĩ được gọi là bí mật, là vì không thể để cho kẻ khác phát hiện, nếu có một ngày bị phát hiện, nhất định phải có người chết. Không giết tỷ, người chết sẽ là muội, cho nên, tỷ tha thứ cho ta nhé, tỷ tỷ tốt của ta.” Mấy chữ sau cùng, âm điệu ngọt ngào vui vẻ bỗng biến thành thanh âm thanh nhuận của nam nhân.

Mấy ngày sau, lượng lớn nạn dân của Lịch Huyện ùn ùn kéo đến đến kinh thành, song đều bị cản lại ngoài thành, Diệp Nham Bách đứng đầu đảng thanh lưu, đi đầu công cuộc mở kho phát lương, cứu tế nạn dân.

Diệp Trọng Huy dẫn theo một nhóm người làm đến ngoài thành dựng lều phát cháo, mấy phủ đệ giao hảo với tướng phủ như Trấn Viễn hầu phủ, La thượng thư phủ, Thành vương phủ cũng tham gia, dưới tình hình nhà nhà cứu trợ người người cứu trợ, mấy phủ đệ khác nào dám không theo trào lưu, nháy mắt, tấu chương của Ngự Sử Đài đã nằm ngay ngắn trên ngự án của hoàng đế.

Mặc kệ là chân tình hay giả ý, đám quan to quý nhân trong kinh vì lần cứu tế nạn dân này xác thật bỏ ra không ít sức lực.

Diệp Trọng Cẩm một lần lẳng lặng theo đuôi đội cứu tế, ca ca y để y đợi trong xe ngựa, mành che buông kín, thị vệ tướng phủ xung quanh xếp thành ba tầng. Y thông qua kẽ hở của mành che nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại không nhìn nổi nữa.

Thiên tai nhân họa, chịu khổ luôn là lê dân, tiết trời sắp sửa vào đông lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể oán than trời không thương người.

Diệp Trọng Huy xong việc trở lại xe ngựa, thấy đệ đệ mình đờ người tựa vào Đại Miêu, cho là đứa bé này bị dọa sợ, vội vàng ôm y vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Triều đình đã phê chuẩn phát ngân cứu trợ thiên tai rồi, đê điều ở Lịch Huyện đang được trùng tu, phòng ốc cũng được trùng kiến, bọn họ rất nhanh sẽ được về nhà.”

Diệp Trọng Cẩm bỗng hỏi: “Ai sẽ đến Lịch Huyện?”

“Minh vương điện hạ.”

Diệp Trọng Cẩm nghe vậy thì yên tâm, thời kỳ mấu chốt thế này, Minh vương muốn lôi kéo nhân tâm tất sẽ tận tâm tận lực.

Y kéo ống tay áo Diệp Trọng Huy: “Ca ca, trời càng lúc càng lạnh, bọn họ ăn đủ no, nhưng mặc chưa đủ ấm.”

Diệp Trọng Huy trầm ngâm một lúc, đáp: “Ta về sẽ thương nghị với phụ thân, chuẩn bị thêm chăn bông áo ấm đưa đến.”

Huynh đệ hai người đang thảo luận, bỗng nghe ngoài xe truyền đến tiếng quỳ gối tạ ân, vén rèm nhìn ra, là một nữ tử dung sắc diễm lệ đang ngồi trên lưng một con bạch mã, áo choàng đỏ thẫm, hông đeo một chuôi bảo kiếm sắc xanh, mái tóc đen dài được buộc cao sau đầu, mày kiếm mắt sáng, anh khí ngời ngời, so với nhiều đấng nam nhi thậm chí còn nhỉnh hơn một bậc.

An Thành quận chúa – Cố Tuyết Di.

Cố Tuyết Di đang phân phó hạ nhân vương phủ phát áo bông cho nạn dân, thân là người tập võ, trực giác nhạy bén hơn người thường, Cố Tuyết Di quay đầu, nhìn thẳng đến mã xa Diệp gia.

Nàng thong thả điều khiển bạch mã tiến lại gần xe ngựa của Diệp gia, thị vệ tướng phủ không dám cản đường quận chúa, rối rít hành lễ nhường đường.

“Dám hỏi trên mã xa là đại cô nương nhà ai, đã từng có duyên gặp gỡ hay chưa?”

Diệp Trọng Huy xốc lên liêm trướng, bước ra hành lễ: “Bái kiến An Thành quận chúa.”

Thiếu niên bạch y khoác trên lưng áo choàng hắc sắc, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh như hàn ngọc, mày ngọc hơi chau lại, phong tư xuất trần như vậy, thật khiến cho người ta nhất thời quên luôn hô hấp.

Cố Tuyết Di rời kinh được một thời gian, đã lâu không gặp vị trưởng tử này của tướng phủ, vừa thấy cũng khó mà chống đỡ được, mãi sau mới dãn ra khóe môi: “Thì ra là công tử Diệp gia, lâu ngày không gặp, thật khiến bản quận chúa đại khai nhãn giới, cũng ăn ngũ cốc nhân gian như nhau, cớ sao nhà các ngươi người nào người nấy trên thân cứ như phát ra tiên khí vậy?”

Diệp Trọng Huy lạnh nhạt đáp: “Quận chúa quá khen.”

Cố Tuyết Di lại hỏi: “Trong xe còn một người nữa, phải chăng là vị bảo bối quý nhất Diệp gia kia? Lần gặp gần nhất là tận ba năm trước, một cái liếc mắt vội vã trong Nguyên Tiêu yến năm ấy ở vương phủ đến nay chẳng thể nào quên, không biết hiện tại bản quận chúa có duyên tái kiến được chăng?””

Diệp Trọng Huy nhướng mày, chưa kịp nói lời từ chối thì mấy vị công tử ca đang vây xem náo nhiệt bắt đầu ồn ào.

Diệp Trọng Cẩm cười nhạt một tiếng, y biết lý do vì sao Cố Tuyết Di lại nhớ mãi không quên mình, nữ nhân này từ nhỏ đã không hợp với Cố Sâm, thường xuyên đối nghịch với người nọ, người nọ thích ai, nàng sẽ khó dễ người đó. Nhưng thực tế, mỗi khi Cố Sâm gặp phải phiền phức gì, nàng luôn là người đầu tiên xung trận.

Mạnh mồm nhẹ dạ, chính là dùng cho vị An Thành quận chúa này đây.

Diệp Trọng Cẩm vỗ vỗ đầu Đại Miêu, ghé sát tai nó cười nói: “Đừng nóng, cho mi ra ngoài biểu diễn một vòng nhé.”

Đại Miêu bị y giữ trong xe suốt nửa ngày, đang buồn chán thì được lệnh phóng thích, đương nhiên là mừng muốn chết luôn, mấy công tử ca xung quanh thình lình trông thấy một con hổ xông ra, khí thế hung hãn, sợ tới xanh mặt, kháo nhau bỏ chạy tứ tán, An Thành quận chúa cũng bị dáng vẻ gầm gừ của mãnh thú kinh động, chưa kịp rút kiếm đã bị Diệp Trọng Huy giơ tay cản lại.

“Bạch hổ này là sủng vật yêu thích của gia đệ, nếu bị thương, tại hạ không biết phải bàn giao thế nào, thỉnh quận chúa giơ cao đánh khẽ.”

Cố Tuyết Di sững người một đỗi, sau đó bật cười: “”Bản quận chúa mở mang kiến thức.”

===========

Hết chương 65.