Biên tập: Ginny.

Trên đại điện, văn võ bá quan chia làm năm bảy phái, tranh cãi kịch liệt như mấy hàng cá tôm ngoài chợ, nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh chiếc long ỷ ở vị trí cao nhất Kim Loan Điện kia thôi. Mấy vị hoàng tử mặt đầy đau thương tiếc hận, lệ rơi ướt má, trông đến chân thật mủi lòng, cứ như chỉ hận không thể đi theo phụ hoàng mình kính yêu nhất vậy.

Chỉ có Cố Du nhút nhát đứng ở một góc khuất ít người để ý, đôi mắt thỏ con giăng đầy hốt hoảng, đêm qua sau khi nhận được tin phụ hoàng băng hà, Cố Du khóc suốt cả đêm, lúc này hai mắt sưng húp, chẳng thể nào khóc nổi.

Căn cơ của Minh vương quả nhiên thâm hậu, có gần phân nửa đại thần trong triều công khai ủng hộ, cộng thêm danh phận trưởng tử trên người, căn bản không một ai bắt bẻ được. Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hộ nói: “Nhà không thể một ngày không chủ, quốc không thể một ngày không vua, Minh vương điện hạ tài đức vẹn toàn, lại là trưởng tử của bệ hạ, để Minh vương điện hạ lên ngôi có gì không thích hợp?”

Việt Quốc Công ngắt lời: “Lời ấy sai rồi, xưa nay bệ hạ yêu thích Hiền vương nhất, điểm này cả triều đều biết, ngôi vị hoàng đế tất nhiên do Hiền vương kế thừa mới thích hợp.”

Tiết Hộ cười lạnh: “Dám hỏi Việt Quốc Công, Hiền vương đã tạo được công tích gì cho xã tắc này rồi? Minh vương điện hạ mười lăm tuổi bắt đầu tham chính, phá được hơn mười vụ tham ô lớn nhỏ, chuyện Minh vương năm ấy ra sức trợ giúp nạn dân Lịch Huyện đến cả bệ hạ cũng hết lời khen ngợi, đó là còn chưa kể Minh vương vì bắt loạn đảng tiền triều mà thân chịu trọng thương…”

Nhóm người ủng hộ Minh vương ta một câu ngươi một câu, áp cho Việt Quốc Công nghẹn họng, sắc mặt Cố Hiền tái xanh, còn Cố Minh từ đầu chí cuối im lặng mỉm cười bỗng nhìn sang Tiết Hộ nháy mắt một cái.

Tiết Hộ lập tức bước đến bên cạnh Diệp Nham Bách: “Diệp tướng, nếu mọi người đã không còn dị nghị, Minh vương điện hạ là người được vạn người hướng tới, Diệp tướng cũng nên khởi thảo chiếu thư tức vị đi thôi.”

Khóe môi Diệp Nham Bách giật một cái, chưa kịp mở lời thì tiếng nội thị thông truyền đã vang lên: “Thái hậu giá đáo!!”

Sau tiếng hô, nhóm cung nhân khiêng một tấm bình phong phỉ thúy thêu bách hoa đến đại điện, đại nội tổng quản Lý Quý dìu thái hậu từng bước tiến vào, sau lưng là nhóm cung tỳ và nội thị hộ giá, thái hậu đến sau tấm bình phong an ổn ngồi xuống, sau đó từ tốn cất lời: “Các khanh bình thân.”

Thấy thái hậu giá lâm, trong lòng Cố Minh dâng lên dự cảm bất thường, đến khi nhìn qua vẻ mặt tự mãn của Thất hoàng tử, hắn nhận ra ngay đại sự đã sinh biến rồi.

Quả nhiên thái hậu bên kia đang lên tiếng: “Ai gia xưa nay không thích nhúng tay vào chuyện triều đình, chỉ vì đêm qua…” Thái hậu ngừng lại một lúc, giọng nói không nén được xót xa, chậm chạp tiếp lời: “Đêm qua, con dân Đại Khâu ta mất đi quốc quân của họ, mà ai gia, cũng mất đi cốt nhục chí thân nhất của mình, tuy nói hậu cung không được can chính, nhưng hiện tại đế vị bỏ trống, triều cục bất an, bách tính hoang mang không thể chịu nổi một ngày, vì lê dân bách tính, cũng vì bảo toàn cơ nghiệp Thái Tông hoàng đế khi xưa gầy công khai sáng, ai gia không thể không ra mặt.”

Nói xong, thái hậu quay qua gọi: “Lý tổng quản, tuyên đọc di chiếu thánh thượng.”

Hai chữ “Di chiếu” vừa thốt ra, cả triều náo động. Thành vương nghe bọn họ khắc khẩu cả buổi đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, hiện đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy vọng ra như sấm, Lục Lẫm đẩy bả vai Thành vương, thì thầm: “Vương gia, màn kịch quan trọng bắt đầu rồi.”

Thành vương hé một mắt ra nhìn thử, vừa ngáp vừa nói: “Nhàm chán, nhàm chán, tiểu tử Lục Lẫm ngươi là nhàm chán nhất.”

Lục Lẫm cười không phản bác.

Lý Quý nhận lệnh, mở cuộn thánh chỉ vàng trên tay ra, chỉ vừa đọc: “Hoàng đế chiếu viết” đã bị Minh vương ngắt lời.

“Khoan đã! Xin hỏi hoàng tổ mẫu, chiếu thư này là do chính tay phụ hoàng viết?”

Thái hậu nhíu mày: “Minh vương đang chất vấn ai gia đấy ư?”

Minh vương đáp: “Tôn nhi không dám, chẳng qua sự tình trọng đại, nếu có thể truyền đạt được thánh ý của phụ hoàng tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu chẳng may giữa đường xảy ra sai lầm gì, không phải sẽ làm mất mặt hoàng thất, khiến cho ngoại nhân được dịp chê cười sao? Bút tích của phụ hoàng không ít đại thần trong triều nhận biết, trước tiên không ngại để bọn họ kiểm tra thực hư rồi tuyên đọc cũng không muộn.”

Lời Minh vương hợp tình hợp lý, rất nhiều đại thần nghe xong đều thỉnh tấu tán thành. Thái hậu ngồi sau tấm bình phong phỉ thúy, hai gò má già nua run rẩy, lạnh nhạt nói: “Không cần kiểm tra, ai cũng biết hoàng đế bệnh nặng, không thể cầm bút, bức di chiếu này do chính miệng hoàng đế đọc, chính tay ai gia viết thay.”

“Vậy xin hỏi hoàng tổ mẫu, lúc đó bên cạnh còn ai khác nữa không?”

Thái hậu cười lạnh: “Hoàng đế thi cốt chưa lạnh Minh vương đã không coi bà già này ra gì rồi, nếu để Minh vương kế vị, hoàng cung rộng lớn này liệu có còn chỗ nào cho ai gia dung thân nữa hay chăng?”

Minh vương vội vàng hô không dám.

Thất hoàng tử cũng nói: “Đại hoàng huynh, hoàng tổ mẫu là mẫu thân ruột thịt của phụ hoàng, lẽ nào còn có thể giở trò lừa gạt, hoàng huynh trăm phương ngàn kế ngăn cản tuyên chiếu, không biết phải làm sao hoàng huynh mới vừa lòng?”

Hiền vương có ngu mấy cũng nhìn ra trong chuyện này có điều mờ ám, chen miệng nói: “Bản vương lại cảm thấy lời đại hoàng huynh hợp tình hợp lý, vốn cũng chưa từng nghe nói phụ hoàng có lưu lại di chiếu gì, đột nhiên xuất hiện như vậy, khó tránh khỏi khiến lòng người sinh nghi. Lúc phụ hoàng dưỡng bệnh luôn là hoàng hậu nương nương túc trực chăm sóc, đến cùng là có bức di chiếu nào không, chi bằng mời hoàng hậu nương nương đại giá một chuyến, hỏi thử sẽ rõ.”

Lục hoàng tử phản bác: “Hoàng hậu nương nương là sinh mẫu của thái tử, lời nương nương nói chỉ sợ có bất công, không thể làm chứng được.”

Đám người lại bắt đầu tranh chấp không ngừng, Thành vương ngáp một cái nữa, xắn tay áo lên, đi đến chỗ mấy vị hoàng chất của mình, quét mắt nhìn qua từng người một, tính khí Thành vương xưa nay không tốt, rất ghét nghe người ta giảng đạo, mấy vị hoàng tử không ít thì nhiều đều kiêng kỵ ông, lúc này bị nhìn như vậy không thể làm gì khác hơn là lục đục lùi về sau, không dám phát sinh bất kỳ xung đột gì trước mặt vị hoàng thúc hung hãn có tiếng này.

Thành vương hừ một tiếng, đi vòng ra sau bình phong, đoạt lấy “di chiếu” trong tay Lý Quý, mở ra nhìn, quả nhiên là viết cho Thất hoàng tử kế thừa đại nghiệp, Thành vương cười lạnh, nhét luôn bức chiếu thư giả vào ống tay áo rồi lôi bản thánh chỉ trống không của mình ra, cười lớn: “Bản vương còn tưởng là cái gì, thì ra thái hậu nương nương của chúng ta chỉ đùa chút thôi, bên trên di chiếu không phải một chữ cũng không có sao?”

Thành vương vừa dứt lời, Thất hoàng tử không thể tin được vuột miệng thốt lên: “Không có khả năng!”

Gã vượt tới sau bình phong đoạt lấy thánh chỉ trong tay Thành vương, vành mắt như muốn nứt ra, gào lên: “Sao có thể… Sao có thể như vậy!” Rõ ràng đích thân gã viết mà, ngay cả quốc tỷ cũng do chính tay gã ấn xuống, sao có thể trống không như vậy?

Thái hậu nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Thành vương đã cúi xuống ghé sát vào tai thái hậu, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, tiên hoàng và hoàng huynh đang ở trên trời nhìn xuống đấy.”

Thái hậu biến sắc, một lúc lâu, gật đầu nói: “Ai gia tuổi già lú lẫn, có lẽ đêm qua nằm mộng rồi tưởng thật, mong các vị đại thần hiểu cho nỗi khổ của ai gia, ưu tư thành bệnh rồi.” Nói xong không để ý đến ánh mắt thỉnh cầu của Thất hoàng tử, vịn lên tay Lý Quý: “Lý tổng quản, đỡ ai gia hồi cung nghỉ ngơi.”

Lý Quý biết, lần này về Từ Ninh Cung có lẽ sẽ không thể trở ra được nữa, chuyện thái hậu và Thất hoàng tử giả mạo thánh chỉ một khi truyền đi chắc chắn sẽ bị thiên hạ gièm pha chế giễu, Lý Quý là người duy nhất biết rõ nội tình hiển nhiên không tránh khỏi kiếp nạn bị giết người diệt khẩu. Thế nhưng gương mặt Lý Quý từ đầu chí cuối vẫn treo nụ cười mỉm, khom lưng trước thái hậu một cái rồi bước nhanh ra trước bình phong.

Thái hậu lúc này muốn ngăn đã không còn kịp.

Bỗng nghe Lý Quý cất cao giọng nói: “Thái hậu nương nương quả thật nhớ nhầm, bệ hạ đích xác có để lại di chiếu, chẳng qua di chiếu của bệ hạ không phải do thái hậu nương nương viết thay, mà là do chính tay bệ hạ thân bút sở thư.”

Mỗi một chữ như sét giáng ngang trời, quần thần bên dưới nổ tung, ngay cả thái hậu cũng cực độ khiếp sợ, bà đứng bật dậy, môi run rẩy chỉ vào gã thái giám hèn mọn ấy, quát lên: “Bắt! Bắt lại cho ai gia!”

Lý Quý là lão nhân theo hầu bênh cạnh Khánh Tông đế từ khi hoàng đế còn là thái tử, cũng là tâm phúc thân cận nhất của Khánh Tông đế, lời của Lý Quý so với mấy câu gạt người của thái hậu đáng tin hơn gấp mấy lần, đại thần văn võ bên dưới ào ào truy hỏi:

“Vậy phong di chiếu đó đâu rồi, nội dung bên trong là gì?”

“Lý công công, di chiếu đâu, ngươi nói mau!”

“Lý tổng quản, đêm qua bệ hạ băng hà vì sao không tuyên đọc di chiếu?”

Giữa ồn ào huyên náo, Lý Quý bị bắt lại, lão thái giám vẫn cao giọng như trước, dõng dạc nói: “Lòng bệ hạ hướng về thái tử, thái tử chính là thiên mệnh sở quy! Bệ hạ tự tay soạn thảo chiếu thư, đó là thánh ý, các ngươi đều là nghịch tặc! Bệ hạ, nô tài lập tức tới hầu hạ bệ hạ đây!”

Nói xong, Lý Quý cười lớn rồi lao đầu vào trụ rồng bên cạnh, máu tươi bắn ra tung tóe.

Thái hậu mặt xám như tro, thái dương đẫm mồ hôi lạnh, ngay sau đó lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Thành vương phất tay, lệnh cung nhân đưa thái hậu về Từ Ninh Cung.

Lúc này triều đình hoàn toàn hỗn loạn, võ tướng xưa nay không được trọng dụng đang ngủ gà ngủ gật trước điện rồng đồng loạt tỉnh ngủ, tinh thần phấn chấn chưa từng có, xắn tay áo lao vào biện luận với đám quan văn, mồm năm miệng mười dõng dạc nói: Nếu bệ hạ hướng về thái tử, vậy thì cứ đợi thái tử trở về rồi cử hành nghi lễ sắc phong là xong chuyện chứ gì. Người bên phía Minh vương và Hiền vương đương nhiên không chấp nhận, phía ngoại công của Lục hoàng tử và Thất hoàng tử cũng ầm ầm phản đối.

Cố Minh lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện, hắn vốn cho rằng có thể lợi dụng đám đại thần này thay mình đoạt vị, nhưng hiện tại, xem ra trong chính bọn họ đã xuất hiện không ít người bắt đầu dao động rồi, những kẻ này đương nhiên là vì nghi kỵ di chiếu của hoàng đế, Cố Minh đột nhiên cất giọng cười lớn, sải bước tới trước, hướng hắn đi tới là vị trí của long ỷ.

Từ trên cao nhìn xuống đám người dưới điện, nhìn muôn vàn thần sắc hiện ra trên mặt bọn họ, có kinh ngạc, có phẫn nộ, có khó hiểu, trong lòng Cố Minh lại càng sảng khoái, hắn vì giang sơn này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vị trí này đã đến lúc nên thuộc về hắn rồi.

Hắn nói: “Tội nhân Lý Quý đã đền tội, lời Lý Quý vừa nói, các vị đại thần không nghe thấy, thái hậu làm loạn trước điện cũng không cần để ý, cứ tiếp tục chuyện đang làm khi nãy đi.” Ánh mắt Cố Minh dừng trên người Diệp Nham Bách: “Diệp tướng khởi thảo chiếu thư rồi tuyên đọc.”

Diệp Nham Bách cười nhạt, lắc đầu.

“Ồ…” Cố Minh vỗ tay cười lớn: “Bản vương cũng đoán trước Diệp tướng không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng mà, Diệp tướng coi như không vì mình, thì cũng nên suy nghĩ cho già trẻ lớn bé trong nhà của mình đi chứ, có phải không?”

Thành vương nói: “Thế nào? Minh vương muốn mưu triều soán vị?”

“Bản vương đang dựa theo quy chế tổ tông mà làm, đường đường chính chính kế thừa ngôi vị hoàng đế, lẽ nào phải vì một bức di chiếu không biết có tồn tại thật hay không mà mặc kệ giang sơn xã tắc này không quản? Suy cho cùng nước một ngày không thể không vua. Hoàng thúc xưa nay không phải vẫn luôn chán ghét bản vương đạo đức giả sao? Thế nào? Không biết chuyện hoàng chất đang làm đã đủ lọt vào mắt hoàng thúc ngài chưa?”

Thành vương cười xùy: “Đích xác đã thuận mắt hơn xưa nhiều.”

Cố Minh lại cười lớn hai tiếng, người của hắn lúc này đã ào vào bao vây cung điện, đứng đầu là cậu hắn Chu Nguy, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử hoang mang đầy mặt: “Sao bọn họ có thể tiến cung được?”

“Chỉ bằng đám ngu ngốc trong cung há có thể so bì với tướng sĩ đã kinh qua chiến trận của ta, mỗi một người trong bọn họ, đều bò ra từ bãi tha ma đấy.”

Cố Hiền không nghĩ nổi kế sách gì nữa, ngay cả đại nội thị vệ của hoàng cung cũng bị tiêu diệt thì đám người mẫu phi gã an bài không phải chỉ như một bữa ăn sáng thôi ư?

Cố Minh liếc thánh chỉ trống trong tay Thành vương, cười lớn: “Lần này thái hậu gây chuyện ngược lại giúp cho bản vương phát hiện ra một điều thú vị, thời gian phụ hoàng bệnh nặng trên giường, ngoài hoàng hậu nương nương túc trực hầu hạ bên cạnh thì hình như… còn hai người nữa cũng thường xuyên ra vào Càn Thanh Cung.”

Không cần nói rõ là ai, ánh mắt mọi người tập trung hết lên người Diệp Nham Bách và Thành vương.

“Nếu phụ hoàng có để lại di chiếu, mà vật trong tay Thành vương là thánh chỉ trống, vậy di chiếu thật đang ở trên tay người nào?” Cố Minh nói xong nhìn sang Chu Nguy ra hiệu, Chu Nguy lập tức cho người tiến đến lục soát người Diệp Nham Bách, kết quả vẫn không thu được gì.

Cố Minh lắc đầu: “Cũng đúng, Diệp tướng là người cẩn thận, không có khả năng mang di chiếu bên người, nói vậy, hẳn là giấu ở quý phủ đi? Vừa khéo, bản vương cũng muốn gặp vị tiểu công tử được Diệp tướng yêu thương như trân bảo trong lời đồn thổi mấy năm nay, thôi thì đưa đến đây luôn đi.”

Chu Nguy lĩnh mệnh, dẫn người lui ra ngoài.

Nhưng đợi một lúc thật lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Cố Minh đợi đến sốt ruột, vừa định phái người dò xét, bỗng nhiên phía bậc cửa có một nam nhân bị ai đánh văng vào, nam nhân đó không ai ngoài Chu Nguy, trên ngực Chu Nguy bị một bàn chân dẫm mạnh lên khiến gã phun ra máu tươi, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, thu vào mắt là một vị tiểu tướng mặt mày như ngọc, vóc người không thể coi là cao lớn, nhưng nhãn thần lại vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng, tay cầm bảo đao kim long, uy phong chói lọi!

“Thứ đồ rác rưởi cỡ này cũng dám đánh đồng với Mạnh lão tướng quân!”

Vào khoảnh khắc khi Thành vương nhìn rõ diện mạo người nọ, thoạt tiên là che mắt không muốn nhìn, sau lại không nén được len lén hé kẽ tay nhìn trộm, cuối cùng bật cười sang sảng.

Sắc mặt Cố Minh cực kỳ khó coi, chất vấn: “Ngươi là ai, Kim Loan Điện há là nơi cho ngươi xằng bậy, người đâu, còn không mau bắt lại cho  bản vương!”

Tiểu tướng nhấc chân đá văng Chu Nguy, ngước mắt dõng dạc đáp: “Bản tướng quân là Mạnh Thắng Nam, là ngoại tôn của lão tướng quân Mạnh Đình Uy.”

Mọi người trong triều ngây người, Mạnh lão tướng còn ngoại tôn nào nữa ư? Ông không phải chỉ có một tôn nữ là vị An Thành quận chúa mấy năm trước đào hôn bỏ trốn thôi sao? Thì ra là thế! Ánh mắt mọi người lại không hẹn cùng chuyển lên người phụ tử La gia, hai người này đã trốn ra phía sau từ thuở nào rồi.

Cố Minh cuối cùng cũng nhận ra, hừ lạnh: “Hoàng thúc sinh được một nữ nhi tốt, nhưng dù võ công có cao cường hơn nữa thì có thể địch nổi hơn vạn tướng sĩ của bản vương sao?” Hắn nhìn Chu Nguy, hỏi: “Di chiếu đâu? Diệp Trọng Cẩm đâu?”

Chu Nguy phun thêm một búng máu, gian nan thốt ra hai chữ: “Thái… tử!”

“Ngươi nói cái gì?!”

Lúc này, phía sau Mạnh Thắng Nam bỗng xuất hiện một thiếu niên độ chừng mười bốn mười lăm tuổi, người vận cẩm sam bạch sắc không nhiễm bụi trần, mi mục như họa, ngọc cốt thiên thành, thiếu niên chỉ vừa tiến vào phạm vi tầm nhìn của mọi người, thân phận lập tức lộ rõ, ngoài Diệp gia thì còn nhà nào có khả năng nuôi được một đứa trẻ như vậy nữa?

“A Cẩm!” Diệp Nham Bách bước nhanh tới trước mặt con trai nhỏ, lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không? Có chịu ấm ức gì không?”

Diệp Trọng Cẩm đáp: “A Cẩm không sao, A Cẩm lo cho phụ thân và ca ca nên mới theo xem trộm một chút.” Y vừa nói vừa nhìn Diệp Trọng Huy đứng sau lưng Diệp Nham Bách, nhoẻn miệng cười với ca ca mình một cái, ca ca y vậy mà lại không vui vẻ, còn nhíu mày nhìn y.

Diệp Trọng Cẩm ngước mắt nhìn lên, Cố Minh bên trên cũng đang thâm trầm đánh giá y, y không sợ, ngược lại cười nói: “Minh vương điện hạ, không ngại thì chúng ta đánh cược một phen đi?”

Cố Minh nhướng mày: “Đánh cược cái gì?”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Cược cục diện hiện tại, xem xem tướng sĩ trong đại điện sẽ nghe lời Minh vương, hay là nghe lời ta?”

Lời vừa dứt, cả điện khiếp sợ, ngay cả Lục Lẫm từ đầu chí cuối bình chân xem trò vui cũng kinh ngạc, Cố Minh cười lạnh: “Được, nếu bản vương thắng, bảo bối ngươi sẽ thuộc về bản vương, thế nào?”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu: “Được, còn nếu ta thắng, ta không muốn gì ở Minh vương, Minh vương ngài chỉ có một con đường chết.”

“A Cẩm, không được xằng bậy!”

Diệp Trọng Cẩm nhìn ca ca mình nháy mắt mấy cái: “Ca ca từng hỏi A Cẩm theo Không Trần đại sư học được những gì, hôm nay A Cẩm quyết định cho ca ca xem bản lĩnh thật sự của A Cẩm.”

Y bước tới trước mặt một tướng sĩ trong điện, bắt chước y khuôn dáng vẻ của Không Trần đại sư, ra vẻ thần bí nói: “Phật viết, đừng khinh chút thiện nhỏ, cho rằng đó là vô phúc, giọt nước mưa tuy nhỏ, tích tụ dần sẽ thành sông biển, phàm thứ được xem là phúc trạch sung mãn, cũng là nhờ tích tiểu thành đại. Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật.” Nói xong, chắp hai tay lại, niệm thêm một câu A Di Đà Phật.

Tướng sĩ ngẩn người chốc lát, sau đó quả nhiên ngoan ngoãn đặt đao xuống đất.

“…”

Bốn phía vang lên tràng cười cợt, Diệp Nham Bách chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho rồi, thằng nhóc này, đùa giỡn cũng không chịu nhìn tình cảnh.

Cố Minh nói: “Bất quá chỉ là một mật thám nho nhỏ bị mua chuộc, cũng dám giả thần giả quỷ trước mặt bản vương.” Hắn phất tay ra lệnh: “Bắt lại cho bản vương!”

Xung quanh lặng phắc, cả tiếng cười cợt cũng lắng lại, Cố Minh lại quát lớn: “Mau bắt lại!”

“Chuyện này… không thể nào…”

An Thành quận chúa cười lạnh: “Bởi vì, bọn họ không phải tướng sĩ của ngươi, mà là tướng sĩ chúng ta mang từ tái bắc trở về, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ông cậu ngu xuẩn của ngươi là có thể đánh vào hoàng cung nổi sao? Cho rằng chỉ vậy là có thể hoạch đắc đại thắng trước ba đường binh mã của các hoàng tử khác bao vây từ trước? Người của mình có bao nhiên cân lượng cũng không biết, còn dám mơ tưởng mưu triều soán vị.”

“Binh lính của thái tử không phải bò ra từ bãi tha ma, mà là lệ quỷ bò lên từ địa ngục, rất nhiều người trong bọn họ thậm chí rơi vào cái chết không chỉ một lần.”

Cố Minh thất hồn lạc phách ngã ngồi trên long ỷ, một lúc lâu sau, hắn cất lên tiếng cười thê thảm: “Tứ hoàng đệ thân ái của bản vương đã trở về rồi?”

Diệp Trọng Cẩm đáp: “Thái tử ca ca đi suốt ngày đêm, ngựa không dừng vó, chỉ mong có thể kịp trở về gặp mặt bệ hạ lần cuối.”

Còn ngôi vị hoàng đế kia vẫn luôn là vật trong túi của bọn họ, không cần phải vất vả lao tâm khổ trí vạch bao kế sách tìm cách đoạt lấy, với thái tử mà nói, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn là chuyện rất đơn giản, chỉ có muốn hoặc không muốn mà thôi.

Nhân mã thủ bên ngoài điện đồng loạt xông vào, tội thần liên can đều bị bắt giữ, bao gồm cả Minh vương và Chu Nguy, âm thầm chiêu binh mãi mã, ý đồ mưu phản, cả nhóm ám vệ do Hiền vương nuôi với ý đồ thừa dịp hỗn loạn lẻn vào Kim Loan Điện cũng bị tóm gọn, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử còn vị thành niên nên tạm thời bình an vô sự, nhưng trải qua chuyện lần này đã bị dọa sợ rồi.

Thành vương vuốt râu, nói: “Tiểu Ngũ ngoan, mau đem di chiếu phụ hoàng con giao mở ra đi nào.”

Cố Du cắn môi, khiếp sợ hỏi: “Hoàng huynh… hoàng huynh trở về chưa? Phụ hoàng nói, hoàng huynh trở về mới được lấy ra.”

Thành vương xoa đầu Cố Du, thở dài: “Về rồi, thái tử đã về rồi, cuối cùng cũng về rồi.”

Ai có thể ngờ được di chiếu thật của Khánh Tông đế lại giao cho Tiêu Dao vương yếu đuối si ngốc đâu, Cố Minh bật cười thành tiếng, cười đến rơi lệ, phụ hoàng tốt của hắn lại làm tới nước này, hắn thua tâm phục khẩu phục.

Diệp Nham Bách đứng trước bá quan văn võ mở ra di chiếu của tiên hoàng, tuyên đọc, Tứ hoàng tử kế thừa đại thống, lên ngôi hoàng đế.

===========

Hết chương 74.