Ban đêm Quân Khương đến, nói thư phòng lớn ở đông viện có điện thoại tìm Tạ Vụ Thanh.

Tạ Vụ Thanh giao Hà Vị đang ngủ say cho cô bé xem chừng, còn mình đến thư phòng lớn.

Anh đứng trong căn phòng không bóng người, nhấc ống tai nghe: “Tôi là Tạ Vụ Thanh”.

“Em hiện giờ đang ở nhà bạn, không có ai nghe trộm”, giọng Lâm Trĩ Ánh cất lên, “Ở Quảng Đức Lâu đông người, có mấy lời khó nói rõ”.

Cô ta lại tiếp: “Năm đó vì em hại anh, một câu xin lỗi đến nay vẫn không có cơ hội nói”.

Năm ấy Lâm Đông đưa một đứa con gái tới, đầu tiên là muốn kết thân, sau lại nhốt con gái lại làm mồi nhử, dụ dỗ Tạ Vụ Thanh. Tạ Vụ Thanh vốn không có tình cảm gì đặc biệt với vị tiểu thư này, nhưng vì cô là con gái bạn thân của cha, dù không có chuyện kết thân, anh cũng không thể thấy chết không cứu, thế nên mới sập bẫy.

“Chuyện lúc đó là ân oán giữa tôi và cha cô”, anh nói, “Giữa hai chúng ta, cũng không có hận thù gì”.

Điện thoại yên tĩnh hồi lâu.

Lâm Trĩ Ánh nhẹ giọng hỏi: “Nếu có cơ hội… thiếu tướng quân có bằng lòng buông bỏ quá khứ không?”

Anh và Lâm Đông dù có bỏ qua ân oán cá nhân cũng không thể hoà hoãn, Lâm Đông chỉ là một tên quân phiệt lúc nào cũng nghĩ muốn chiếm tỉnh làm vua, bản chất hai người vốn bất đồng. Nhưng bằng sự hiểu biết của anh với Lâm Đông, cuộc đối thoại lúc này chắc hẳn Lâm Đông đã biết, hoặc là Lâm Đông cố ý làm lộ tin tức cho con gái mình để thăm dò hay dụ dỗ anh.

“Vậy phải xem lệnh tôn có bao nhiêu thành ý”, anh giống như đang bàn chuyện làm ăn, “Có lẽ chúng ta còn có dịp ngồi xuống nói chuyện. Bất quá phải đợi một tháng sau, khi tôi rời kinh về nam mới lại bàn tiếp chi tiết gặp mặt”.

Lâm Trĩ Ánh vui vẻ đồng ý.

Ngắt điện thoại.

Sau khi Tạ Vụ Thanh xác định mình sẽ dùng cách ‘kim tiền thoát xác’ bèn xuống tay trước, tối giác một tên quân phiệt Tây Bắc vốn quy phục bên cạnh Lâm Đông đã phản bội ông ta. Hy vọng chuyện này cùng tin tức của Lâm Trĩ Ánh có thể khiến ông ấy lơ là hai ngày. Chỉ hai ngày là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Hà Tri Hành tỉnh dậy.

Hà Vị cho Hà Tri Hành uống thuốc. Lão trung y vì giúp cô thả lỏng mà nói, đây chính là trở về từ quỷ môn quan.

Cô vui vẻ không ít, dặn Quân Khương chuẩn bị đồ ăn sáng phong phú một chút, cùng Tạ Vụ Thanh tắm mình trong ánh nắng xanh ngắt sớm ngày đông, nằm trên giường trong thư phòng, tựa vào bàn dùng bữa.

Anh thấy tâm tình cô không tệ, liền nói: “Có chuyện trước muốn nói với em”.

Cô nghi hoặc nhìn anh.

“Hà Tri Nghiễm hối lộ nghị viên, tiền trang đã bị niêm phong vào tối qua, hiện tại ông ấy bị giam lỏng trong nhà”.

Cô bất ngờ, tâm trạng bỗng dưng phức tạp.

Nhiều năm qua, cô lúc nào cũng trông mong cha ruột bị trừng phạt vì những chuyện đã làm trước kia, nhưng nghĩ đến cuộc sống của mẹ sau này…

“Tội danh hối lộ của Hà Tri Nghiễm là sự thật”, Tạ Vụ Thanh nói với cô, “Là do ông ta gieo gió gặt bão. Sai lầm của ông ấy vốn không liên quan gì đến em”.

Tạ Vụ Thanh có rất nhiều cách, chọn lựa một cách giúp cô dễ dàng tiếp nhận, cũng có lợi với cô nhất. Hối lộ ngồi tù là tất yếu, bất kể kẻ nào tố giác đều giống nhau, Hà Vị sẽ không bị người khác chỉ trích quá nhiều.

“Về phần phòng lớn của Hà gia, vẫn có Triệu Ứng Khác ở đó’, Tạ Vụ Thanh lại nói tiếp, “Hắn sẽ nghĩ cách giữ lại một ít đồ cho bọn họ”.

Đây là chuyện thứ ba Tạ Vụ Thanh dặn dò võ quan làm, đến báo tin cho Triệu Ứng Khác biết. Triệu Ứng Khác là một kẽ hở mà Tạ Vụ Thanh cố tình giữ lại, có thể khống chế mọi việc trong phạm vi có thể chấp nhận được. Anh sợ một khi mình đi rồi, Trịnh Độ hành động quá tuyệt tình, hoặc có người nhân lúc cháy nhà chạy đến hôi của, liên luỵ thêm nhiều người, ngược lại cuối cùng lại khiến Vị Vị áy náy với mẹ ruột cùng Hà gia.

Mà Triệu Ứng Khác là chàng rể danh chính ngôn thuận, có thể xử lý chuyện này, cũng có khả năng lo chu toàn mọi việc.

Hơn nữa dựa theo gia quy của nhà họ Triệu, Triệu gia tuyệt đối sẽ không giúp Hà Tri Nghiễm. Tình thế của Hà Tri Nghiễm đã như ván đóng thuyền, trốn không thoát.

Hà Vị nghe anh nói xong, cũng yên tâm phần nào.

Ngày xưa có quá nhiều chuyện khiến cô sớm lạnh lòng… Nhưng cô vẫn muốn mẹ mình sống tốt.

Cô cắn thành tách thuỷ tinh, nhìn anh: “Anh dường như, cái gì cũng tính ổn thoả cả”.

Tạ Vụ Thanh mỉm cười: “Em cho rằng anh thường giành thắng lợi trong quá khứ, đều vì may mắn ư?”

So với trên chiến trường, bấy nhiêu chỉ là chút chuyện vặt.

Ánh mặt trời càng lúc càng chói.

Anh có thể thấy rõ tóc mái cô khẽ phất phơ trên thái dương, lay động trong nắng sáng, giống như lông tơ mềm mại.

‘Đọc sách’ lúc này đi vào nói, công tử Trịnh gia sai vị tham mưu thiếu tá đêm qua mang theo không ít binh lính tới, bảo là nghe công tử Tạ ở thành Bắc Kinh muốn ở lại một tháng nên đưa hộ vệ đến.

Tạ Vụ Thanh không bất ngờ chút nào, sau cuộc gọi đêm qua, tin giả anh ở lại Bắc Kinh thêm một tháng đã truyền ra ngoài.

Cô hiếu kỳ: “Là công tử Trịnh gia ở Quảng Đức Lâu ngày đó sao?”

Anh gật đầu: “Đúng vậy, hắn tên Trịnh Độ”.

“Hắn có đáng tin không?”

“Không đáng tin”, Tạ Vụ Thanh không để tâm lắm, “Nhưng thật sự có tài, có thể làm việc giúp mình. Chị ba của hắn là bạn học của chị ba anh khi còn đi du học, có thể tin cậy”.

Cô gật nhẹ đầu, nhớ kỹ.

“Tối nay chính phủ lâm thời có mở một vũ hội ở khách sạn Lục Quốc”, anh nói, “Anh phải đến khách sạn lúc sáu giờ”.

Đoán chừng ngày mai gặp lại.

“Khi nào xong sẽ về ngay”, anh nói, “Bất luận muộn thế nào, cũng sẽ trở lại”.

Tạ Vụ Thanh nhìn cô vui sướng nở nụ cười, trong lòng cũng thoải mái.

Anh muốn nói chuyện mình phải đi trễ một chút, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, chỉ cần vui vẻ thêm một giờ khắc nào cũng đều tốt.

“Ban ngày không có việc gì làm, hay chúng ta ra ngoài phơi nắng đi?” Cô hỏi anh.

‘Đọc sách’ lập tức khẩn trương, lúc Lâm Kiêu rời đi từng dặn dò, nếu có thể không ra khỏi cửa thì không nên ra ngoài làm gì.

“Được”. Tạ Vụ Thanh đồng ý ngay.

“Có điều chú hai còn trong nhà, chỉ có thể đi dạo trong thành một chút. Anh muốn đến chỗ nào?”

“Muốn xem thứ”, anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Chưa từng nhìn thấy”.

Chưa từng nhìn thấy?

Cô nhíu mày: “Anh đến đây hai lần đều mang danh nghĩa khách quý, còn có chỗ nào chưa từng nhìn thấy ư?”

Anh cười: “Muốn xem thử chuyện chân chính mà mấy năm nay cô hai làm”.

“Chuyện chân chính…” Cô nhớ lại, “Để em dẫn anh đi xem một nơi không liên quan đến vận tải đường thuỷ, cũng không dính líu đến chú hai”.

Hà Vị bảo lái xe của Tạ Vụ Thanh trước cứ ra ngoài đã.

Tạ Vụ Thanh không hỏi nhiều, chờ cô tiết lộ.

Vòng ra trước cửa, trước mắt nhìn thấy nào là xe kéo, xe đạp mấy loại, còn có đoàn người dắt lạc đà đi trên phố, kiên nhẫn ngồi chờ trong xe. Chờ một lát, liền nhìn thấy một chiếc xe chạy dọc theo đường ray sắt trên mặt đất.

“Đi theo nó”. Hà Vị nói.

Xe của hai người chậm rãi chạy đi, theo sau chiếc xe đang chật ních khách kia, một chốc sau xe liền dừng lại ven đường, người đứng đợi xe không ngừng bước lên. Nhân viên soát vé mặc áo choàng vải xanh, trên cổ đeo một cái túi vé, cầm trên tay hai cây bút màu đỏ và xanh, kiểm tra từng tấm vé một. “Cái này có cổ phần của em”, cô nói với Tạ Vụ Thanh, “Vừa mở không bao lâu nên chỉ có một tuyến này. Chờ nó vận hành một thời gian trước rồi mới mở thêm tuyến mới. Đến lúc đó cả thành Bắc Kinh đều có tiếng đinh đang đinh đang, mọi người cũng không cần chen chúc như vậy. Chúng ta có thể lên đó, im lặng ngồi xem”.

Công ty xe điện do quan chức hợp tác cùng một số thương nhân.

Vào lúc ban đầu, khi nói muốn mua loại xe này của tô giới Pháp, bọn họ đều rất nhiệt tình.

“Anh đừng cho rằng nó chỉ là một cái xe điện, để có thể vận hành được phải xây một nhà máy điện cho riêng nó đấy”, cô nói chuyện mang theo một bụng đắng ngắt, “Em thật sự không nghĩ đến việc chỉ muốn làm một chiếc xe như vậy, lại cần quan tâm đến vấn đề nguồn phát điện”.

Cô nhận ra Tạ Vụ Thanh nghe rất chăm chú, liền kể rõ ràng tỉ mỉ: “Muốn xây nhà máy điện phải có nước, nhưng Bắc Kinh chỗ này không có nhiều nguồn nước như phương nam, nếu muốn trước hết phải mời chuyên gia đến dò tìm nguồn nước, sau mới phát hiện dù có đào giếng cũng không thể hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của nhà máy điện này, lúc chọn địa điểm cũng có rất nhiều hạn chế, chỉ có thể tìm đến những vùng ven sông”, nói đến việc này thật cay đắng, “Chờ đến lúc chọn xong chỗ xây rồi, đất cũng mua luôn, lại bất ngờ xảy ra chuyện. Thôn dân lân cận không biết gì về nhà máy điện, cũng e sợ thứ này, những vị hương thân phụ lão tưởng chúng em muốn bơm dầu từ nó nên kêu gọi mọi người cùng phản kháng chống lại. Văn phòng Kinh Triệu Doãn [1] chỉ có thể ở giữa giảng hoà, bọn họ khiếu nại, chúng em biện hộ, ồn ào đã nhiều năm nay”.

[1] Kinh Triệu Doãn là một cơ quan nhà nước được đặt ra từ thời Tần, giữ nhiệm vụ quản lý về hành chính và trị an ở kinh thành. Ngày nay tương đương với chức Thị trưởng thủ đô.

Cô cười bất lực: “Cuối cùng ai cũng thấy phiền, hỏi em có thể không xây nhà máy điện này không, hay là đổi sang một nơi khác. Em nói nếu đổi đến một nơi không có nguồn nước, nhà máy không thể phát điện, chẳng lẽ dùng để nuôi đại bàng ư?”

Những lão nhân gia kia lúc nào cũng lấy chuyện nuôi đại bàng làm thú vui giải trí, nghe cô nói xong liền cười.

“Em nói tường tận với họ, nếu không có nhà máy phát điện, chúng ta cùng lắm chỉ có thể vận hành được mấy chiếc xe. Mà trong thành Bắc Kinh này có bao nhiêu người chứ?” Cô chỉ vào đuôi xe phía xa, “Anh nhìn xem hiện giờ cũng là vậy, số lượng xe quá ít, người đứng phía ngoài đuôi xe nguy hiểm biết bao. Chờ nhà máy điện xây xong rồi, thì có thể bố trí nhiều tuyến đường hơn, cũng có thêm nhiều xe, giống hệt ở tô giới”.

Những lão nhân gia kia đùa với nhau, bảo cô lúc nào cũng có lý cả.

“Bọn họ cười hỏi em, Hà gia không phải cũng có một nhà máy điện sao? Em nói, nhà máy điện của Hà gia là loại nhỏ, đến cung cấp điện phát đèn còn không đủ. Bọn họ lại nói, hiện tại phí sử dụng điện đắt như thế, cô hai lại chú ý chuyện này, có phải muốn xây thêm nhiều nhà máy, kiếm nhiều tiền không”.

Tạ Vụ Thanh nghe xong thì cười.

Cô cũng phì cười: “Em nói, người khác tôi không biết, nhưng Hà gia làm ăn kinh doanh tất sẽ muốn kiếm tiền, không có tiền làm sao khai thác thị trường lớn hơn được? Em chỉ vào bóng đèn trong Quảng Đức Lâu hỏi bọn họ, các ông biết có nhiêu nhiêu hộ dân ở Bắc Kinh và cả nước có thể lắp bóng đèn điện này không? Lắp bóng đèn không đắt, nhưng chi phí dùng điện lại cao vô cùng, nhà bình dân không kham nổi. Mà sở dĩ tiền điện hiện giờ đắt, còn không phải vì ít nhà máy điện? Phàm là đồ vật thì càng thiếu lại càng quý, số lượng điện cung ứng không đủ, tất nhiên tiền điện phải đắt. Nếu có nhiều nhà máy điện hơn thì có lẽ tiền điện cũng giảm xuống”.

Tóm lại là vô vàn khó khăn: “Cuối cùng, tranh luận thuyết phục ổn thoả. Cũng lãng phí mấy năm trời”.

Cô nói tới đây, nhận ra trong xe tĩnh lặng rất lâu, đến cả lái xe cũng say sưa lắng nghe.

“Bọn họ thật sự quan tâm đến việc này sao?” Cô trầm mặc hỏi Tạ Vụ Thanh.

Tạ Vụ Thanh gật đầu, nhẹ giọng nói với cô: “Em không nói, anh còn không biết, thì ra muốn vận hành xe điện còn phải xây dựng nhà máy phát điện trước”.

Chuyện này giống như việc muốn mở cửa hàng thịt kho, trước tiên phải tự mình xây trại chăn nuôi, nếu muốn bán quần áo, phải trồng được loại bông của riêng mình, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nói đến cùng vẫn do nền tảng yếu, mà công nghiệp phải từng bước phát triển, cần có người tiên phong gia cố nền tảng ấy, không thể gấp gáp được.

Mấy năm nay mỗi khi cô muốn khai thác cái gì đó, đều có thể cảm nhận sâu sắc được sự gian nan của chú hai cùng anh trai lúc xây dựng vận tải đường thuỷ năm ấy.

“Chờ nam bắc thống nhất, cô hai có thể đến phương nam xây nhiều nhà máy điện hơn”, ‘Đọc sách’ nhìn chiếc xe đã khuất xa nói, “Chúng tôi vì cô hai thống nhất hai miền nam bắc, để cô hai xây dựng nhà máy. Chỗ chúng tôi sông ngòi nhiều, nước lại càng nhiều hơn”.

“Được”, cô cười, “Một lời đã định”.

Xe chạy đến đường Yên Đại Tà, Hà Vị bảo lái xe dừng lại.

Lái xe cùng ‘Đọc sách’ ngồi phía trước khẩn trương, lo lắng Tạ Vụ Thanh sẽ xuống xe. 

“Anh trên xe chờ em một chút được không?” Đến những chỗ náo nhiệt, cô ngược lại có chút đề phòng.

Tạ Vụ Thanh tự mở cửa xe, bước xuống.

Anh đến Bắc Kinh ba lần, đầu tiên vội vàng đi đánh giặc, chỉ trông thấy tường thành của Đức Thắng Môn sừng sững giữa đêm khuya, lần thứ hai cũng gấp gáp đi đánh giặc, đành giương mắt nhìn An Định Môn trong bóng tối.

Mà lần thứ ba này, lại phải nhanh chóng quay về đánh giặc… Anh muốn lần cuối có thể cùng cô đi dạo dưới ánh mặt trời trong Tứ Cửu Thành.

Vùng lân cận này đều là “xưởng nhỏ Lưu Ly” trong kinh, khi triều Thanh vừa diệt, những vương công quý tộc kia không có bổng lộc cũng không có tiền đồ, càng không biết kinh doanh buôn bán, đều đến chỗ này bán tranh chữ cổ. Những thái giám trong cung cũng thường trộm bảo vật mang ra đây bán, hình thành văn hoá chơi đồ cổ ở nơi này.

Có điều cô đến là vì muốn đi Tấn Bảo Trai mua hộp thức ăn chú hai thích nhất.

Bên trong hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo có đủ loại chân giò hun khói, khô gà vịt hun lò, còn có mấy món dạ dày bê. Chủ yếu là những văn nhân trước kia, ngoài ra là quan lại đến đãi khách, luôn thích gọi một hộp thức ăn nhắm rượu.

Kinh Thành có rất nhiều loại hộp thức ăn thế này, mỗi chỗ lại có điểm đặc sắc riêng, cô thích chỗ này nhất, muốn Tạ Vụ Thanh nếm thử món ăn mới.

Tấn Bảo Trai nằm gần một cửa hàng bán giấy bút, có không ít thanh niên mặc đồng phục vải xanh của học sinh ra ra vào vào.

Trước lúc Hà Vị đến Tấn Bảo Trai, có hai nam sinh đứng trên bãi đất trống trải trước cửa hàng giấy bút, phát biểu luận văn cứu nước. Chuyện này không hiếm gặp ở Bắc Kinh, những sinh viên tiến bộ thường chạy ngẫu nhiên đến trung tâm thành phố kêu gọi, tuyên truyền tư tưởng chống quân phiệt chống phong kiến, tới khi cảnh sát tuần tra quản lý trật tự đến mới lập tức giải tán, sau đó đi chỗ tiếp theo.

Cô bảo Tạ Vụ Thanh đợi bên ngoài, còn mình vào trong cửa hàng.

Hai nam sinh ấy phát biểu vừa khẳng khái vừa kích động, hoàn toàn không coi những người đi ngang qua là gì, có kẻ đứng lại xem náo nhiệt, cũng có vài nam nữ học sinh tiến bộ vây quanh, lắng nghe họ nói. Tạ Vụ Thanh đứng sau đám người, anh sợ những quan quân đi theo quá đông sẽ làm phiền hai nam sinh tuyên truyền phản quân phiệt, anh bảo những người đi cùng mình, để tham mưu Trịnh gia dẫn người cách xa một chút, giữ lại bốn sĩ quan bên người.

Có một nam sinh nhận ra Tạ Vụ Thanh, giữ chặt người đang nói.

Những học sinh đó vốn dĩ không phân biệt được quân phục ở những nơi khác nhau, Tạ Vụ Thanh tất nhiên bị bọn họ gộp chung với đám quân phiệt.

Nam sinh phát biểu được một nửa, người tụ tập xem rất đông, giờ phút này nếu để những người kia bắt gặp hắn vì một tên tướng lĩnh quân phiệt đến phải co chân bỏ chạy, chẳng phải sẽ bị chê cười sao. Người thiếu niên chỉ dựa vào dũng khí để chống đỡ, nhìn thẳng vào Tạ Vụ Thanh đứng ngoài đám người.

Những kẻ vây xem đều tự giác tránh đường, cho rằng mấy nam sinh này hôm nay nhất định không chạy thoát. Có ba nữ sinh bên cạnh, trên người mặc váy vải xanh lặng lẽ đứng chắn phía trước, muốn bảo vệ những nam sinh yêu nước này thoát thân.

Người xa kẻ gần, giờ khắc này đều yên tĩnh.

Hà Vị tay cầm một cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, bước ra khỏi Tấn Bảo Trai, nghe được giọng nói dõng dạc mang theo dũng khí có chết không lùi của người thiếu niên: “Vị tướng quân này, nếu ông đã nghe thấy, tôi muốn hỏi ông… Hỏi ông nghĩ gì về tình thế hiện tại trong cuộc hoà đàm nam bắc? Ông có cho rằng những kẻ ra bắc đang mơ mộng hão huyền? Liệu họ có thất bại? Bại dưới tay Phụng hệ cùng chính phủ lâm thời ư?”

Hà Vị nhìn về phía Tạ Vụ Thanh.

Trong ánh mặt trời, toàn bộ tuyết đọng đều bị quét dạt dưới chân tường của hai bên cửa hàng, con đường chính giữa thông thoáng người qua kẻ lại không một hạt tuyết, chỉ có bùn đất lầy lội hoà cùng băng tan. Giày của mọi người đều bẩn, mà dưới ủng quân đội của Tạ Vụ Thanh cũng dính đầy bùn đất.

Anh là khách phương xa, vượt ngàn dặm đường xá xa xôi đến nơi này, lần đầu tiên bị người khác hỏi thẳng, các người có thất bại không?

Tạ Vụ Thanh từ tốn đưa hai tay sau lưng, cố tình để đám học sinh nhìn thấy anh không có ý định rút súng, giảm bớt nỗi sợ trong lòng họ.

“Người ra bắc đã thất bại”, Tạ Vụ Thanh nói sự thật, “Hoàn toàn thất bại”.

Đám người càng yên lặng hơn.

Tạ Vụ Thanh tiếp lời: “Nhưng chỉ khi hoàn toàn thất bại, bọn họ, thậm chí là những người có chí trên dưới quốc gia mới nhận ra, nhìn rõ, không một quân phiệt nào đáng tin cả. Chuyện này chưa hẳn đã xấu”.

Nam sinh chất vấn Tạ Vụ Thanh kinh ngạc, chậm chạp phản ứng lại, vị tướng quân cao gầy này đứng dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, quân trang thẳng tắp, giống tư thế của một thầy giáo, hẳn là người ra bắc đàm phán…

Nam sinh không kìm lòng đặng muốn tiến lên một bước, nhưng lập tức bị hai sĩ quan ngăn lại. Tham mưu Trịnh gia đứng phía xa cho rằng người ta gây khó dễ cho Tạ Vụ Thanh, một tay cầm súng, vừa định gọi người liền bị Tạ Vụ Thanh giơ tay từ chối.

“Tướng quân là người ra bắc sao? Đến đây vì hoà đàm?” Nam sinh kia nhìn anh chằm chằm, trong con mắt đen như mực sáng rực trước nay chưa từng có, thậm chí còn có ánh nước, “Cho dù các ông thất bại, chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ các ông…”

Nam sinh dứt lời, chủ động lùi về sau hai bước, như thấy không đủ, lại lùi thêm ba bước nữa.

Cậu nói bằng giọng run rẩy: “Tướng quân yên tâm, tôi không phải người muốn ám sát ông, tôi không uy hiếp ông. Tuyệt đối sẽ không”.

Nam sinh hận nhất là quân phiệt, người thân trong nhà cậu đều bị quân phiệt bắt đi lính, đưa đến chiến trường, sau đó bị máy bay chiến đấu của Phụng hệ ném bom nổ chết tại Sơn Hải Quan. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu cam tâm tình nguyện giang rộng hai tay, hướng về một vị tướng lĩnh mặc quân trang, ý nói mình hoàn toàn vô hại, trong tay cậu không hề giấu vũ khí, dù cho bên người vị tướng quân ấy có đến hàng chục khẩu súng đang lăm le chĩa vào cầu.

Tạ Vụ Thanh đứng cách cậu hơn mười bước chân, nhìn người thiếu niên, còn có những học sinh khác là bạn bè của cậu, ngay cả những nữ sinh vì cậu muốn che chắn bảo vệ từ trước. Đây chính là những mầm non thế hệ mới, không hề yếu đuối so với đám người Tạ Vụ Thanh năm đó.

“Tôi không sợ một học sinh yêu nước”, anh mở miệng, “Tránh xa tôi một chút, cậu sẽ an toàn hơn”.

Dù sao thì súng đạn không có mắt, nếu thật sự có kẻ muốn ám sát anh, người đứng bên cạnh đều đối mặt với nguy hiểm vô vàn.

Lời nói ấy vừa bình thản vừa đau lòng như thế.

Hà Vị từ trong đám người chen tới, một tay đè chặt chiếc mũ rộng vành của mình, tay kia xách hộp thức ăn, trước mắt bao người đi đến cạnh Tạ Vụ Thanh. Bàn tay nắm mũ buông xuống, nhẹ duỗi ra đan vào khuỷu tay Tạ Vụ Thanh, ôm chặt anh nói: “Em mua xong rồi, chúng ta về nhà thôi”. Cô nhỏ giọng thì thầm.

Dù cho hiểm nguy lớn ra sao, cũng có người luôn đứng bên cạnh anh, hơn nữa không chỉ một mình em, vĩnh viễn không chỉ riêng mình em.

— HẾT CHƯƠNG 33 —