Tối đó, người của lãnh sự quán Pháp kịp thời tìm đến, là nhờ bút tích của Tạ Vụ Thanh.
Chuyện này làm cô liên tưởng đến chuyện mình 17 tuổi ở tô giới Pháp Thiên Tân, khi ấy cô gọi điện thoại nhờ Tạ Vụ Thanh giúp đỡ, Tạ Vụ Thanh bất chấp nguy hiểm xuất hiện.

Hai người bọn họ bén duyên trong tô giới Pháp.
Từ lúc đó, cô cố tình truyền tin ra ngoài, danh thiếp bái phỏng không dứt.
Cô viện cớ tâm trạng không tốt để khéo léo từ chối, toàn tâm toàn ý đặt lên người Kế Thanh, qua 10 ngày, Khấu Thanh dè dặt nhắc nhở cô đã quen biết Tư Niên nhiều năm, con gái tuổi nhỏ tâm tư nhạy cảm, nếu để con bé phát hiện vì sự xuất hiện của em trai khiến mẹ lạnh nhạt mình, e rằng sẽ đau lòng lắm.
Hà Vị không trả lời, chỉ bảo Khấu Thanh chuẩn bị bàn cơm phong phú, tối nay Triệu Ứng Khác đến nhà.
“Triệu công tử lại tới ạ?” Khấu Thanh kinh ngạc.
“Là ta mời hắn đến”.
Trong lòng Khấu Thanh nghi ngờ, cảm thấy có ẩn khúc gì đó.
Triệu Ứng Khác mang theo quả hải đường yên đài.
Hắn quan sát dáng vẻ mừng rỡ của Hà Vị khi trông thấy quả hải đường yên đài, giống như quay về thời thơ ấu, cô đọc cổ văn trong thư phòng, vừa cắn quả vừa hỏi hắn, từng đến Yên Đài chưa.

Bản thân hắn sinh ra thuộc dòng dõi thư hương, mà môn quốc văn của cô lại rất tệ, lần đầu tiên gặp gỡ, bạn thân Hà Nhữ Tiên bảo cô đừng buông tha nhân tài, phải bái thầy học hỏi.

Cô gái mặc váy dài xanh lục, ban đầu không chịu, đợi khi hắn cùng Hà Nhữ Tiên rời khỏi chính phòng, bóng dáng xanh lục mới đuổi theo, cô đứng dưới hiên nhà, gấp gáp gọi hắn: “Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh.

Triệu Ứng Khác, Triệu Ứng Khác, anh đứng lại”.
Hắn và Hà Nhữ Tiên bước đến chỗ hòn non bộ, nhìn nhau bật cười.

Hai người thanh niên tài giỏi đồng thời quay đầu.
Cô có sự kiên trì của mình, một mực không chịu bước ra ngoài mái hiên nửa bước, nhưng vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Anh tôi bảo anh là tài tử, vậy anh nhất định là đại tài tử.

Nếu anh không chê, thì đến đây dạy tôi học hai ngày, đợi qua khỏi kì thi này là được”.
Triệu Ứng Khác nhìn cô gái chắp hai tay sau lưng, ngượng ngùng mỉm cười, hắn cũng cười đáp: “Được thôi”.
“Đứa em gái này của tôi giỏi yeutruyen.net nhất là khẩu thị tâm phi, thật ra nó đang chột dạ”, Hà Nhữ Tiên nói trước, “Nó chỉ ước có một giáo viên giỏi dạy mình.

Nếu không, làm sao qua được kì thi cuối kì chứ, vậy thì không cách nào theo ta đi Nam Dương”.

Trên bàn ăn, ánh nến phản chiếu cái bóng của thuỷ tinh ngũ sắc.
Triệu Ứng Khác nhìn sắc mặt Hà Vị, hơi an tâm: “Đêm đó tôi về lại Nam Kinh, lo lắng em say rượu sẽ tổn hại thân thể.


Hôm nay gặp lại, xem như yên lòng rồi”.
“Tôi có một chuyện phải làm”, Hà Vị nói, “Cần nhờ Triệu uỷ viên giúp đỡ”.
Triệu Ứng Khác cười: “Giữa hai chúng ta, không cần nói nhờ vả, có việc cứ bảo tôi”.
Hắn sợ vượt quy củ, lại bổ sung: “Nể mặt Nhữ Tiên, nếu giúp được tôi sẽ giúp”.
“Cần mượn xe anh, thay tôi đưa Kế Thanh cùng bác sĩ lên tàu”, cô nhẹ giọng nói, “Sau đó bạn của Tạ Vụ Thanh sẽ đến đón đứa nhỏ.

Con tàu này di chuyển bằng đường biển, đến Quảng Châu thì chuyển sang cảng tỉnh, đến Hồng Kông”.
“Đứa bé còn chưa đầy tháng, đã đưa đi như thế…” Triệu Ứng Khác muốn nói lại thôi, “Em đành lòng sao?”
Cô lắc đầu: “Tôi không biết.

Toàn bộ suy nghĩ của tôi đều để vào việc sắp xếp hành trình, không dám nghĩ đến việc chia ly”.
Dưới ánh mắt dòm ngó xung quanh, nuôi nấng một hứa trẻ “không tồn tại” thì sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Cô phải nhanh đưa ra quyết định.
“Khi nào?” Triệu Ứng Khác hỏi.
“Ngay tối nay”.
Triệu Ứng Khác trầm mặc một lát: “Được”.
Triệu Ứng Khác nhấc đũa, gắp thức ăn cho cô: “Cả đêm tâm sự nặng nề, không thấy em ăn gì cả.

Nếu đã quyết định, thì trước tiên cứ lo ăn cơm đã”.

Chiếc đũa trắng ngà tron tay người đàn ông, hắn gắp đồ ăn không ngừng, lần trước cùng nhau ăn tối, chính là cái đêm sinh nhật thứ 18 của cô.
“Anh giúp tôi nhiều quá, không biết cảm ơn thế nào”.

Cô áy náy.
“Không phải vừa nói sao, vì Nhữ Tiên, tôi sẽ cố sức”, hắn đáp, “Không cần nghĩ nhiều”.
Dứt lời, Triệu Ứng Khác mỉm cười nói: “Hơn nữa, ít nhiều gì tôi cũng từng là thầy em mấy ngày, xét trên mối quan hệ này vẫn nên giúp đỡ”.
Như giúp cô đỡ buồn, Triệu Ứng Khác lại bảo: “Huống hồ, lúc trước tôi ở nhà em ba ngày, hại em bị người khác đồn nhảm.

Hiện giờ làm được chút chuyện, xem như bồi thường đi”.
Nhiều năm qua đi, đột nhiên Triệu Ứng Khác nhắc đến chuyện cũ.
Hà Vị định mở miệng, hắn đã nói trước: “Cả đời tôi lo trước lo sau, bị gia tộc trói tay, lại bị lễ nghĩa ép buộc, mấy ngày đó hoàn toàn để mặc bản thân, ở cạnh em mấy ngày mới thôi.

Tuổi trẻ nhiệt huyết sai lầm, không bận tâm thanh danh của một cô gái như em, cũng xem như sám hối.

Vị Vị, vì lỗi lầm này, em đừng nói lời cảm ơn với tôi”.
“Chuyện quá khứ, tôi sớm quên rồi”.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
“Tôi đi bế Kế Thanh”.

Cô rời bàn ăn.
Giường đồng nằm giữa, Kế Thanh được bọc trong chăn nệm đang ngủ say.
Hà Vị không bật đèn, sợ đánh thức con.

Cô bám vào bóng tối, im lặng hôn lên vầng trán nhỏ nhắn của con.

Hương sữa toả ra từ người, thấm vào tận cốt tuỷ cô.

Cô nén nước mắt, vén chăn ôm con trai bé bỏng vào lòng.
Sau này, có một chuyện phong lưu truyền ra ngoài.

Triệu uỷ viên cố ý muốn chấm dứt hội nghị sớm, vó ngựa không ngừng từ Nam Kinh chạy đến biệt thự của cô hai Hà.

Dưới sự giới thiệu của cô hai, hắn cùng khách quý ở lãnh sự quán Pháp kết bạn, ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Giữa đêm, xe cảnh sát mở đường, Triệu uỷ viên đích thân đưa bạn mới quen đến cảng lên tàu.
Kế Thanh đi rồi, cô đứng lặng trên ban công.

Trong phòng vắng ngắt, hoa viên cách vách đang ca múa tưng bừng, giống như hai thế giới đối lập.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên hàng rào, một đôi tay nhỏ bé ôm eo cô: “Vẫn còn một ‘Thanh’ nữa.

Con vẫn ở đây”.
Cô cúi đầu: “Dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Tư Niên kinh ngạc, vui mừng gật đầu.
Từ lúc đến Thượng Hải, cô và Tư Niên ẩn cư trong một toà biệt thự khiêm tốn, đây là lần đầu tiên bước ra khỏi viện.

Con đường nhỏ khuất sau bóng cây ngô đồng xanh biếc, trong căn biệt thự cổ bên cạnh là hậu duệ của trọng thần triều Thanh – Lý Hồng Chương, vào trong, có hậu nhân của Tứ đại môi giới Thiên Tân, bên cạnh là dương lâu của người nhà Viên Thế Khải.

Phố xá yên tĩnh, đường mòn nhỏ hẹp, nhưng người nổi tiếng lại đông.
Tư Niên ngửa đầu, nhìn cây ngô đồng dưới ánh đèn: “Mấy cây này nhìn từ trong nhà khác hẳn với khi đi phía dưới chúng”, cô bé quan sát, “Cây ở phương Nam đều thấp vậy ạ?” So với dương liễu ở phương Bắc, cành lá xanh tươi, thân cây thô ráp, giống như một cây dù xanh chắn nửa bầu trời.
Chiếc Buick đen chạy qua, có vẻ rất gấp.

Hà Vị kéo tay Tư Niên, trốn sang bên cạnh.
Xe dừng trước cổng sắt khép kín, một bóng dáng bước xuống, bước nhanh đến cổng lớn, vội vàng gõ cửa.

Cả đời Tư Niên gặp nhiều chuyện kinh hãi, cô bé tò mò với người thiếu bình tĩnh trong xe, dừng bước nhìn theo.
Cửa vừa mở, một người đàn ông mặc âu phục thở hổn hển nói nhỏ: “Quan ngoại xảy ra chuyện rồi, mau vào đây”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Cổng lớn lại đóng chặt, hốt hoảng đến mức quên khoá cửa, để chừa một khe hở, có thể thấy người vừa vào trong đã gấp gáp chạy đi.
Đây là cảm giác khi màn đêm ngày 18 tháng Chín yeutruyen.net buông xuống ở Thượng Hải.
Buổi tối, thống soái quân Đông Bắc đang ở Bắc Bình mời đại sứ nước Anh xem Mai tiên sinh diễn, sau khi đọc xong điện báo thì vội vàng rời đi, sau đó không xuất hiện nữa.

Một mệnh lệnh không cho phép chống cự được hạ xuống, quân Đông Bắc rút về quan nội.
Năm đó đi đường vòng qua Tế Nam, hiện giờ ba tỉnh Đông Bắc không chống cự, sức lực yếu ớt như nhất mạch tương thừa [1]
[1] Ý chỉ cha truyền con nối, cùng một huyết thống, đi theo một quy luật đã định sẵn.
“Không ai nguyện chiến đấu vì nước sao ạ?” Tư Niên đột nhiên hỏi.
Cô đưa tờ báo đang đọc cho Tư Niên, trên đó có một bài viết về công cuộc kháng chiến chống Nhật ở Đông Bắc.
Sau khi mệnh lệnh không cho phép chống cự được ban hành, rạng sáng ngày tiếp theo, có tướng lĩnh quân Đông Bắc kháng lệnh: “Quân địch xâm chiếm lãnh thổ nước ta, tấn công doanh trại của ta, nếu nhẫn nhục vì lòng riêng, thì tư cách với quốc gia không còn nữa, hơn hết, hiện tại toàn quân oán thán, tất cả đều nguyện ý sống chết với Bắc đại doanh”.
Đây là phát súng đầu tiên cho cuộc kháng chiến chống Nhật Bản.
Có tướng lĩnh thoát ly khỏi quân đội, cố thủ quê hương.

Còn có người dân vì bảo vệ quê nhà không màng cầm súng chống giặc, và những người cộng sản từng bị chính phủ Nam Kinh vây bắt, tổ chức quân đội du kích ở ba tỉnh Đông Bắc để chống quân Nhật xâm lược.
Có người rút lui, thì sẽ có người ở lại.

Người Trung Quốc không ngừng lên phía Bắc chi viện.
Bình – Tân giáp với Đông Bắc, nằm ở rìa chiến trường, tình thế xoay chuyển khó lường.
Ngoại trừ tin tức của Tạ Vụ Thanh và Kế Thanh, điều khiến cô lo lắng nhất lúc này là văn phòng ở Bình Tân.

Vào tháng 10, cô nhận được bức điện tín từ Bắc Bình: Nhà họ Hà tố cáo Hồ Thịnh Thu lén lút liên lạc với hồng khu, khiến văn phòng ở Bắc Bình bị niêm phong.
Hôm sau, một bức điện tín gửi từ Thiên Tân nói: Chú chín bệnh nặng, không thể quán xuyến, văn phòng ở Thiên Tân cũng bị niêm phong.
Văn phòng Bình – Tân, cảng Hải Hà ở Thiên Tân đóng vai trò trung tâm của tuyến đường hàng hải phía Bắc của Hà gia.

Cũng là tâm huyết nhiều năm của chú hai.
Cô ngồi mãi trong phòng ngủ, đến rạng sáng hôm sau, cô đến sảnh giao dịch của Cục Điện báo Thượng Hải.
Trước cửa Cục Điện báo Thượng Hải nằm trong khách sạn Hoà Bình, cô bước xuống xe hơi, được một đứa bé trông cửa dẫn vào cổng xoay.

Trong sảnh giao dịch ở tầng một, có hàng trăm điện tín viên, họ nói tiếng phổ thông, có người dùng tiếng địa phương, vừa tiếp nhận, phân luồng người dân đến hỏi thăm, vừa báo cáo công tác.

Tầng hai là toà soạn báo quốc tế và tô giới, cô men theo cầu thang lót thảm vàng kim, đi thẳng lên lầu.
Đứng trước quầy giao dịch, cô cởi chiếc mũ rộng vành, báo tên địa chỉ, phát đến lãnh sự quán Pháp ở Quảng Châu.
“Gửi điện tín này thì đến lãnh sự quán Pháp ở tô giới sẽ nhanh hơn”.
“Hôm nay ở đó nhiều người quá”.

Cô nói khẽ.
Ở đây có hàng trăm điện tín viên, mỗi giây mỗi phút đều thu nhận phát ra vô số điện báo, chính là nơi an toàn nhất.

Đối phương thấy cô là một tiểu thư phú quý, không hề nghi ngờ, liền ghi nhận nội dung điện báo của Hà Vị.
Bên trong điện báo viết ngắn gọn: Hành trình xuôi Nam gặp biến, phải trở về Bắc.

Em gái.
Vừa gửi xong điện báo, cô quay về nhà thu dọn hành lý.
Khấu Thanh sốt ruột lo lắng, mấy lần muốn khuyên cô nhưng ngẫm nghĩ nếu tiểu thư nhà mình đã hạ quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển, càng không nhiều lời.

Chỉ là thật đáng tiếc, chuyến đi xuôi Nam lần này đã đến được Thượng Hải, chờ thêm một chút, có lẽ sẽ lên tàu đến Hồng Kông.

Lúc này quay về Bắc, nỗ lực hơn nửa năm đều công cốc, nếu lại muốn đi, chỉ e càng khó.
Điều an ủi duy nhất là Kế Thanh đã đến nhà họ Hà ở Hồng Kông, được Liên Phòng đang ở văn phòng thường trú Hồng Kông chăm sóc, không phải lo lắng nhiều.
Vé tàu từ Thượng Hải đến Nam Kinh đã bán hết.
Khi cô đặt vé thì Triệu Ứng Khác hay tin, lập tức gọi điện đến biệt thự hỏi rõ lý do, nghe xong Hà Vị giải thích, hắn trầm tư một lúc lâu: “Để anh cử xe đến Nam Kinh đón em.

Trực tiếp qua sông, xuất phát từ Phổ Khẩu”.

Cơn mưa đầu mùa đông đến bất chợt, gột rửa hai hàng cây ngô đồng Pháp, bọn họ đội mưa, bước lên hai chiếc xe.
Kim Lăng hiện giờ là thủ đô, trong lúc hỗn loạn thường xuyên tiến hành tra xét.
Triệu Ứng Khác đích thân đến cổng thành Kim Lăng, chờ đón cô vào thành.

Sau khi thấy bóng xe, thư ký của Triệu Ứng Khác lập tức giương ô, mở cửa xe giúp hắn, cả người hắn mang theo hơi nước, ngồi vào hàng ghế sau.

Hắn thầm hỏi: “Thiếu tướng quân biết không?”
“Đã gửi điện báo cho anh ấy”.

Cô khẽ đáp.
Xe băng qua cổng Chính Dương Môn, cô ngẩng đầu nhìn cổng thành chìm trong màn mưa Kim Lăng: “Cửa này tên gì?” Người bình thường không quá để tâm thứ này, nhưng cô từ nhỏ đã thích tường thành, chính là những thứ tương tự cổng thành.
Triệu Ứng Khác nhìn xuyên qua cửa sổ đầy dấu mưa, nhìn ra ngoài: “Chính Dương Môn”.
Thì ra Kim Lăng cũng có một thứ gọi là Chính Dương Môn.
Quốc gia rộng lớn, hàng ngàn năm lịch sử, thủ đô di chuyển vô số.

Mà đến tột cùng có bao nhiêu Chính Dương Môn, cũng chưa ai thật sự đếm qua.
“Nam Kinh muốn cách chức thống lĩnh quân Đông Bắc, các tướng quân phía Bắc đều phản đối, chỉ e không thực hiện được”, Triệu Ứng Khác tóm tắt thế cục ở kinh thành cho cô nghe, “Sau khi em về Bắc Bình, quân Đông Bắc hẳn vẫn còn đó.

Nhưng Trịnh gia không xuất hiện, sau khi bọn họ ra mệnh lệnh không cho phép chống cự, thì Trịnh gia cũng thoát ly khỏi đại doanh, kiên quyết ở lại Đông Bắc kháng Nhật”.
Cũng đúng.

Cô ba Trịnh gia vừa nhìn liền biết là người như thế.
“Nam Kinh vẫn một mực vây bắt hồng khu, tạm tha ba tỉnh Đông Bắc”, Triệu Ứng Khác lại nói tiếp, “Bên Tạ Vụ Thanh, chỉ sợ nhất thời không thể lo cho em.

Hôm nay em về Hoa Bắc, đừng nói là hắn, ngay cả anh cũng chưa chắc đã lo được.

Nếu em vẫn ở Thượng Hải, gần Kim Lăng, ít ra anh vẫn có biện pháp xử lý.

Một khi em về Bắc, chỉ có thể dựa vào quan hệ của chính mình cùng kế sách lâu dài”.
Hắn thấy Hà Vị không mở miệng, lo lắng nói: “Mấy ngày nay, tất cả nhóm cựu quân phiệt ở Bình – Tân, ngoài ra còn có các lão chính khách đến cầu xin anh sắp xếp cho họ xuôi Nam, ngược lại chỉ có em là muốn ra Bắc”.
“Tôi cũng không ngờ, đi nửa đường lại phải quay về Bắc”.
Cũng giống như, chưa bao giờ có ai dự đoán được, một ngày quân Nhật xâm chiếm Trung Hoa, khiến đất nước chôn vùi.
“Anh tôi năm đó từng nói”, Hà Vị nhìn Chính Dương Môn của Kim Lắng phía xa xa, “Nhìn những người thời đại của chú hai, tuy rằng đối mặt với liên quân tám nước nhưng trước mắt ít nhất không có xâm lăng…” Cô nói nhỏ, “Lúc anh ấy nói lời này, nhất định không ngờ được thế cục đất nước sau khi mình ra đi lại ngày càng tệ hại như thế”.
Thế hệ của chú hai, bất lực chịu cảnh liên quân tám nước là nỗi nhục của lịch sử nước nhà.

Đến đời anh trai cô mà nói, chính là tô giới mọc lên khắp nơi.
Nhưng đến thời của cô, chưa bao giờ nghĩ có một ngày ba tỉnh Đông Bắc phải rơi vào tay giặc.
“Thiếu tướng quân còn ở phương Nam, lúc này em lại ra Bắc…” Triệu Ứng Khác muốn nói lại thôi.
Lần này bỏ qua cơ hội tiếp tục xuôi Nam.

Chỉ e ngày hai người gặp lại càng thêm khó.
“Cũng không hẳn vì vận tải đường thuỷ.

Từ ba tỉnh Đông Bắc đi xuống một chút chính là Trường Thành”, nửa khuôn mặt của cô bị vành nón rộng che khuất, nhìn không rõ hai mắt, “Bên trong Trường Thành chính là Bắc Bình.

Mà Bắc Bình là quê hương tôi.

Anh ấy sẽ hiểu vì sao tôi quyết định quay về”.
Cũng giống như những người lựa chọn ở lại sau khi mệnh lệnh không chống cự được ban hành, chỉ vì họ muốn bảo vệ quân dân ba tỉnh Đông Bắc.
Quê hương khó bỏ.

Mà nay quê hương đang gặp nạn, càng không thể rời đi..