Người Hà gia từ cuối triều Thanh đã thích Hương Sơn.
Lần này làm pháp sự cũng chọn chùa Bích Vân ở Hương Sơn.

Nơi đây cách xa Tứ Cửu Thành, lọt thỏm giữa núi rừng hoang vu, thích hợp che giấu hành tung để chạy thoát đến quan ngoại.
Hà Chí Trăn chủ trương lớn, bao thầu mười mấy chiếc xe ngựa, khôi phục cảnh tượng hưng thịnh nhất khi Hà gia đi ngắm cảnh lá rơi mùa thu vào những năm cuối thời nhà Thanh.

Những người chị em xưa kia giờ đã lớn tuổi, để che đi dấu vết của năm tháng nên mặt trát phấn rất dày.

Trên đầu họ cài đầy trâm ngọc, đong đưa giữa mái tóc đen nhánh.

Mỗi khi xe ngựa xóc nảy tựa như phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Bọn họ ngồi ngay ngắn trong xe, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người dân ven đường.
Hà Vị cố tình đến trễ, sau buổi trưa mới tới nơi.
Cô xuống xe, cùng Khấu Thanh bước lên cầu thang đá.

Chùa Bích Vân hai mặt giáp núi, ở chỗ lối vào có mấy người kéo xe, gã sai vặt cùng nhóm tỳ nữ Hà gia đang tụ lại một chỗ, đưa mắt hiếu kỳ nhìn hai người các cô.
Đàn ông trong dòng tộc đều đứng tụm dưới bóng cây tùng bách trăm năm, thi thoảng vang lên tiếng cười sang sảng.

Chỗ này không có bóng phụ nữ, cho dù hiện tại người nữ nắm quyền cao nhất của phòng lớn là Hà Chí Trăn, có lẽ cũng đang ở phía sau Phật đường, nghỉ ngơi cùng nữ quyến, không tiện lộ diện.
Trên xe bước xuống, tóc dài buông sau gáy, mấy sợi tóc mái lơ thơ chạm vào đầu mày, cô mặc sườn xám ngắn tay màu trắng, dưới chân đi giày lụa cùng màu.

Là người còn sót lại của phòng thứ, cô bình thản hướng về cánh cửa điêu khắc trước thềm đá, hơi gật đầu chào mọi người.


Người lớn, thanh niên đều ở đây, có người xấu hổ, có người im lặng, cũng có người hiếu kỳ, rất nhiều ánh mắt đảo quanh cô.
Bỗng có tiếng gọi.
“Hà Vị à”, một người chú ở phòng ba mở miệng nói, “Mấy năm nay người còn sót lại của phòng thứ quá ít ỏi.

Dù sao đi nữa đều là người nhà họ Hà, cùng máu mủ ruột rà, không thể xa cách mãi”.
Mọi người đồng loạt nói theo.
“Máu mủ một nhà, không thể tách rời”, Hà Vị mỉm cười, “Trước lúc lâm chung chú Hai từng trối lại, dù sao phòng thứ vẫn là một nhánh của Hà gia, các vị chú bác nếu có gì khó xử thì cứ việc lên tiếng, Hà Vị có thể giúp đều sẽ không từ”.
Thế cục Hoa Bắc còn chưa rõ ràng, Hà Vị có quan hệ với Triệu Ứng Khác thuộc chính phủ Nam Kinh, trong tay còn có tuyến đường vận tải, người bà con thân thích thế này tất nhiên không ai muốn đắc tội.

Nhưng lúc trước ngại với cha ruột của Hà Vị, không tiện lấy lòng, hiện giờ Hà Vị tự mình mở lời, tất nhiên bọn họ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nhóm chú bác vô cùng nhiệt tình, không khác gì nước sông chảy xiết, vây Hà Vị ở giữa.

Bọn họ khen cô hỗ trợ vận chuyển vật tư đến quan ngoại, duy trì kháng chiến Trường Thành, sau lại ca ngợi công ty vận tải đường thuỷ không quên trọng trách to lớn với dân tộc.
Hà Vị đáp lại hai ba tiếng, cười nói: “Trước khi dùng bữa phải chào hỏi mẹ đã.

Sau đó chúng ta nói tiếp”.
Vừa vào cửa sơn son điêu khắc, một sư phụ khoác áo vàng dẫn cô đến chính điện.
Bên trong, Hà Chí Trăn sai người dọn bàn ghế, nhóm nữ quyến ngồi tụm lại một chỗ, ăn bánh uống trà với lão phu nhân Hà gia.

Điểm tâm chay không dầu mỡ, trắng trắng hồng hồng chất đầy đĩa.
“Ngày xưa thường có mấy buổi thưởng hoa”, một người cô nói, “Ngắm mẫu đơn ở chùa Sùng Hiệu, nhìn thược dược ở chùa Thiên Ninh, ngửi đinh hương ở chùa Pháp Nguyên, còn có… cái gì ấy nhỉ?”
Một người cô họ khác trông thấy Hà Vị đến, khuôn mặt tươi cười: “Vị Vị đến rồi, hỏi Vị Vị đi, cô ấy hiểu biết rộng rãi”.
Cả phòng đàn bà phụ nữ lúc này mới chú ý đến Hà Vị.
“Còn có hoa hải hường”, Hà Vị tiếp lời, “Hải đường ở chùa Hoa Chi”.
“Đúng rồi, chính là chùa Hoa Chi”.
Cô đến trước mặt mẹ ruột: “Mẹ”.
Từ lúc chồng qua đời, lão phu nhân giống như bị rút hết toàn bộ linh khí, hai tròng mắt bà vẩn đục nhìn Hà Vị, không đáp một lời.

Không lâu sau, bàn tay già nua nhấc ống thuốc phiện đặt qua một bên.

Hà Vị quẹt que diêm thắp đèn đốt, giúp mẹ châm thuốc: “Bệnh phong thấp của ta nặng quá rồi, không thể trị được”.

Bà nói với Hà Vị, ngầm giải thích cho việc sử dụng thuốc phiện.
“Ngồi đi”.

Hà Chí Trăn bày ra bộ dáng trưởng nữ của phòng lớn.
Có người mang thêm ghế đến cho Hà Vị, cô cùng Hà Chí Trăn lần lượt ngồi 2 bên trái – phải hầu hạ mẹ.
Nhóm cô họ nói từ việc ngắm hoa đến trà lâu, rồi nhắc đến bữa cơm chay tối nay.
Hà Chí Trăn thỉnh thoảng thất thần nhìn đèn đốt, tâm thần không yên.
Hà Vị nhận tách trà từ tỳ nữ, khẽ mở nắp, một giọt nước ngưng đọng trong suốt rơi xuống váy cô.
“Thiếu gia cùng tiểu thư thức dậy chưa?” Hà Chí Trăn hỏi tỳ nữ bên cạnh.
“Vừa tỉnh ạ”.
Hà Chí Trăn “ừm” một tiếng.
“Cha con…” Mẹ Hà Vị tay cầm ống thuốc đen nhánh, miệng thuốc phiếm vàng, bụi bẩn có thể chà lau nhưng dấu vết hút thuốc phiện thì làm sao cũng không thể xoá nhoà, “Lúc ông ấy mất, con không xuất hiện, cũng không canh giữ linh cữu ông ấy, thật bất hiếu”.
Hà Vị không nói chuyện, chỉ nhìn mẹ mình.
“Pháp hội hôm nay tổ chức như vậy cũng xem như chịu bỏ công sức.

Lát nữa quỳ trước bài vị của cha con một đêm đi, xem như tận hiếu một lần”, mẹ than thở, “Sau này để ta bàn bạc với nhóm chú bác, trả lại bài vị của Nhữ Tiên.

Không tính toán, càng không muốn so đo với các người…”

“Tính tình mẹ rộng lượng, lúc nào cũng xem cô như con gái ruột của mình”, Hà Chí Trăn nói, “Dù cô chưa bao giờ làm tròn đạo hiếu”.
Nhóm đàn bà phụ nữ không ai dám lên tiếng, đây không phải chuyện riêng họ nên xen vào.
Từ lúc biết Hà Vị muốn đến chùa làm pháp hội, hơn nữa còn bỏ ra một nửa tiền thuê xe ngựa cho mọi người, các phòng đều dặn dò kỹ lưỡng nhóm nữ quyến, cần phải khách sáo với Hà Vị, tuyệt đối không thể đắc tội vị quý nhân giàu có này.
Hà Vị giống như đoán trước sự khó xử của mẹ, chỉ mỉm cười, buông tách trà xuống: “Từ lâu con đã được Hà gia ở Hồng Kông nhận làm con thừa tự theo di nguyện của cha quá cố, nếu tuỳ tiện quỳ canh giữ linh cữu ở đây thì thật khó lòng giải thích với bên kia”.
“Dù sao cô cũng là con gái ruột của cha mẹ, không lẽ đến tận giờ phút này cũng không chịu báo hiếu sao?” Hà Chí Trăn không vui nhìn cô.
“Cái danh bất hiếu này, đã theo tôi từ lúc mười mấy tuổi đến giờ, quen rồi”, Hà Vị vẫn duy trì nụ cười, đôi mắt long lanh nước, dù sao vẫn quyến luyến mẹ mình, không thể phủ nhận sự thật cô đích thực do mẹ sinh ra, “Nhưng hai chữ trung – hiếu từ xưa đã khó toàn vẹn”.
Mọi người không hiểu vì sao Hà Vị lại nhắc đến chữ “trung”.
Ngón tay mẹ nắm ống thuốc phiện khẽ run rẩy.

Hà Chí Trăng cũng sửng sốt.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Chính điện im ắng giống như chốn không người.
Lư hương khói bốc nghi ngút, toả ra mùi thơm của đàn hương.

Trên bệ lư hương có thể nhìn thấy lớp rỉ sắt loang lổ, là dấu vết năm này qua tháng nọ.

Một kiệt tác nhuốm màu thời gian, giống ngôi chùa mấy trăm năm tuổi này đây, cũng giống như thành trì ba ngàn năm tuổi.
Hà Vị khẽ nói: “Cuộc đời này, tôi chỉ làm tròn đạo hiếu với một người.

Vì con trai, đỉnh thiên lập địa, vì cha mình, từ thiện chính trực, vì quốc gia, cúc cung tận tuỵ, vì dân tộc, không màng tư tâm”.
Cô nói tiếp: “Trước kia cha tôi Hà Tri Hành từng than tiếc về thế cục hiện tại, ông ấy đã viết một lá thư để lại cho con gái, là một câu nói của người xưa.

Chị Chí Trăn và tôi từ nhỏ đã học thuộc lòng câu nói đó, lúc ấy chị 7 tuổi còn tôi 5 tuổi, tiên sinh dạy học cứ đọc đi đọc lại nhiều lần, chị còn chê tiên sinh dong dài, nói mình đã nhớ rõ từ lâu.

Bây giờ, chị có đoán được là câu gì không?”
Cô quan sát khuôn mặt bối rối của Hà Chí Trăn: “Đãn bi bất kiến cửu châu đồng, gia tế vô vong cáo nãi ông”[1].
[1] Trích từ bài thơ “Thị nhi” của nhà thơ Lục Du thời nhà Tống.

Nguyên văn 4 câu thơ trong bài là “Tử khứ nguyên tri vạn sự không/Đãn bi bất kiến cửu châu đồng/Vương sư bắc định Trung Nguyên nhật/Gia tế vô vong cáo nãi ông”.

Bài yeutruyen.net thơ diễn tả cảnh trước khi Lục Du qua đời vẫn còn tiếc nuối vì Trung Quyên chưa thống nhất.

Vì vậy ông trối lại với con cháu, khi nào “cửu châu” quy về một mối thì nhớ thắp hương nói cho ông biết
Hà Chí Trăng hoảng sợ vô cùng, cảm thấy có lẽ bản thân chọn loại đàn hương mùi nồng quá nên đốt lên khiến huyệt Thái Dương của cô nhảy thình thịch.
“Vị Vị à…” Mẹ lo sợ, cố gắng can ngăn, “Cần gì phải nói lời đó”.
“Vừa nãy nhắc đến chuyện làm trọn đạo hiếu nên mới nhớ đến”.

Hà Vị đáp.
Cô lần nữa nhấc tách trà lên, nhấp ngụm nhỏ, thích thú thưởng thức.
Khí chất bao năm cô rèn giũa trên thương trường “người lừa ta gạt” không phải là điều mà những đàn bà phụ nữ ngồi trong chính điện này có thể trấn áp.

Mọi người nhác thấy cô uống trà, cảm thấy không khí thoải mái tươi mới, nên rần rần cầm tách trà của mình lên học theo cô nhấp một ngụm.
Tuy Hà Chí Trăn đã mở lại tiền trang nhưng chỉ dám âm thầm hoạt động, phải nhờ đến sự trợ giúp của chồng sau nên không đủ khí độ.

Chưa đợi Hà Vị nhấp ngụm trà thứ hai, cô ấy nhanh chóng gọi tỳ nữ dặn dò cho con trai cùng con gái nhỏ của mình dùng bữa trước.
“Hình như chị chưa từng đến Hà nhị phủ”, Hà Vị bất ngờ nói, “Chi bằng đêm nay chị dẫn theo bọn trẻ đến ở đó một đêm, chị em chúng ta cũng tiện ôn chuyện cũ, chị thấy thế nào?”
Hà Chí Trăn ngẩn người, chợt cười nói: “Tiếc quá, đêm nay ta ở lại chùa”.
Cô đáp: “Linh tính trẻ con rất nhạy, ở lâu trong núi chỉ e không ổn, vẫn nên quay về thành sẽ tốt hơn”.
Chỉ bằng quan hệ chị em ruột thịt, Hà Chí Trăn nhìn được chuyện gì đó từ ánh mắt của Hà Vị.

Theo bản năng Hà Chí Trăn đứng dậy khỏi ghế, cô sợ hành động gấp gáp nên đành phải cố trấn an nỗi sợ lan tràn dưới đáy lòng.
“Lần trước vội vã lướt qua anh rể, cũng không kịp chào hỏi”, Hà Vị giống như trò chuyện, nhớ lại lúc trước, “Hình như trước lúc Sơn Hải Quan bị tập kích, phải không?”
“Đúng”, Hà Chí Trăn chống cự, khẽ nói, “Trí nhớ cô thật tốt.

Hiện tại hắn đã rời đi… cởi bỏ quân phục làm người kinh doanh buôn bán, không bàn chuyện chiến trường”.
“Mặc dù có lỗi với công ơn bồi dưỡng của Trịnh lão tướng quân dành cho hắn nhưng mỗi người mỗi chí hướng, không thể cưỡng cầu”, Hà Vị nhìn vào mắt Hà Chí Trăn, “Chung quy vẫn tốt hơn đám súc sinh cầm đầu địch ở quan ngoại.

Máu tươi nhuộm đỏ Trường Thành, rồi sẽ có một ngày dùng để tế sống đám Hán gian”.
Nhóm đàn bà phụ nữ đồng thanh, chỉ cần nhắc đến quân bán nước thì họ cùng chung kẻ thù.
Những cô gái trẻ nghe Hà Vị nhắc đến Trường Thành, chủ động kể lúc kháng chiến, họ cũng đi tìm kiếm thi thể của các tướng sĩ, khiêng người bệnh vào thành Bắc Bình.
Có cô gái lớn mật nói với Hà Vị: “Cô Hà Vị ơi , chúng ta thật lòng rất ngưỡng mộ cô, có thể giúp vận chuyển vật tư ra ngoài”.
Hà Vị cười cười.
“Hà gia nhiều đời làm ăn, hưởng phú quý vinh hoa mà người bình thường không có được, những lúc cần góp sức thì không thể tránh né”, Cô cười nói với đứa trẻ ấy, “Nếu cháu có tâm thì tới công ty vận tải đường thuỷ của cô làm việc, cô sẽ sắp xếp ổn thoả”.
Cô gái ấy vui sướng đồng ý.
Điếu thuốc trên tay mẹ đã sớm tắt nhưng chẳng ai để ý, bà ngồi giữa 2 cô con gái do mình sinh ra, nhưng một chữ đều không thốt nên lời.

Bất kể đối với con gái lớn được yêu thương chiều chuộng muôn phần hay con gái nhỏ từ lâu đã đưa cho người khác nhận nuôi… bà đều không thể quản thúc.
Cửa chính điện bị đẩy ra, tỳ nữ của Hà Chí Trăn đi vào nhỏ giọng: ‘Thiếu gia và tiểu thư đã dùng xong bữa rồi ạ”.
Hà Chí Trăn vẫn còn hoảng hốt, khẽ đáp: “Biết rồi”.
“Tuy tôi không nhiều con như chị nhưng từ khi có Tư Niên thì cũng hiểu tâm tình của người làm mẹ”, cô nhìn Hà Chí Trăn, “Tư Niên thường hỏi tôi, khi nào mới có người ra quan ngoại đánh Nhật, khi yeutruyen.net nào thì giặc xâm lăng mới bị đuổi về.

Con bé tuy còn nhỏ nhưng có nhận thức rõ ràng về trách nhiệm của bản thân và trọng trách với đất nước, còn bọn trẻ nhà chị, nghĩ thế nào về việc chống Nhật?”
“Chúng nó…” Hà Chí Trăn né tránh ánh mắt cô, “Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện như Tư Niên”.
Hà Vị hơi thở dài, nói: “Đám Tư Niên cũng xem như tốt số, sinh ra ở Hà gia Bắc Bình, tuy trong nhà không có công trạng nhưng ít nhất đều dốc sức duy trì kháng chiến chống Nhật.

Những đứa trẻ trong nhà đám Hán gian thật đáng thương làm sao khi có cha mẹ nhu nhược.

Nhưng trẻ con sinh ra trên đời làm sao có thể tự chọn cha mẹ cho mình chứ? Một khi cha chú phản quốc, con đường sau này biết đi thế nào? Thân là một người mẹ, đúng là đau lòng, tội nghiệp cho bọn trẻ”.
Lúc nãy Hà Chí Trăn còn ôm tâm lý ăn may trước lời nói của Hà Vị, nhưng sau khi nghe xong câu này, giống như châm dầu vào lửa… Cô ta bất giác nhìn lại, đáy mắt gợn sóng khó che giấu.
Ngược lại Hà Vị hướng mắt ra ngoài chính điện, nhìn màn đêm dần buông.
“Trời sắp tối, người lớn ở lại trong núi thì không sao”, Hà Vị nói, “Nhân lúc trời còn sáng đưa bọn trẻ vào thành, cũng là tốt với chúng”.
Trên mặt cắt không còn giọt máu.
Hà Vị nhỏ giọng khuyên nhủ đầy thiện ý: “Tôi là người thân của chúng, chị giao chúng cho tôi, có thể yên tâm”.
Lục phủ ngũ tạng Hà Chí Trăn như bị thiêu đốt.

Làn da nóng hổi, khuôn mặt đỏ như máu.

Cô ta khó khăn hít thở, giống như đang giãy giụa…
“Nếu chị vẫn không yên tâm, có thể cùng tôi quay về”, Hà Vị nói tiếp, “Đành vậy, bọn nhỏ cũng không muốn rời khỏi mẹ chúng”.
Cuối cùng cô bảo: “Nếu chẳng may mệt mỏi, không nhìn thấy mẹ bên cạnh, nhất định sẽ sợ hãi”..