Chương 103: Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ

Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng nhau đến kho phủ để lựa vài món quà đáp lễ các phủ. Nam Cung Tĩnh Nữ đặc biệt hào phóng, nàng nói với Tề Nhan rằng: "Ngươi có muốn chọn vài món hay không? Cứ việc chọn đi!"

Tề Nhan cười khẽ: "Không cần, khi thần lập phủ, điện hạ đã ban thưởng rất nhiều, kho ở phò mã phủ sắp không chứa nổi rồi."

Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi: "Ngươi đừng nhốt mình ở trong thư phòng mãi, thỉnh thoảng cũng cần đến thăm người khác~. Đã đến cuối năm, ngươi lấy vài món biếu cho bạn cũ đi."

"Điện hạ có tâm. Thần không có nhiều bằng hữu ở kinh thành, hơn nữa thần đã sớm chuẩn bị lễ vật rồi."

"Là cái gì?" Nam Cung Tĩnh Nữ tò mò hỏi.

Tề Nhan tiến lên một bước, thấp giọng đáp: "Thần viết mấy bức tranh chữ." Nói xong, nàng nghịch ngợm nháy mắt.


Nam Cung Tĩnh Nữ buồn cười: "Ngươi thật đúng là vô lại. Nhưng mà chữ của Mục Dương cư sĩ thiên kim khó cầu, đây cũng là lễ vật không tồi."

Tề Nhan: "Nếu điện hạ cần, thần có thể viết mấy bức, lấy nó đáp lễ thì điện hạ cũng tiết kiệm một chút, như vậy có được không?"

"Ta mới không cần đâu~. Từ khi nào bản cung lưu lạc đến nỗi phải bán chữ của ngươi!? Hơn nữa, sao ta nỡ đưa đồ vật của ngươi cho người khác..." Nam Cung Tĩnh Nữ nói xong thì mới nhận ra: Nàng vô tình nói ra lời trong lòng mình, vì thế mặt nàng đỏ bừng.

Ánh mắt Tề Nhan càng dịu dàng, nàng nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, chúng ta về thôi."

"Được."

Tề Nhan ngủ lại công chúa phủ một đêm. Sáng sớm hôm sau, nàng lại tìm cơ hội dò hỏi Nam Cung Tĩnh Nữ, xem nàng ấy có nghĩ ra cớ vào cung diện thánh hay chưa.


Nam Cung Tĩnh Nữ có vẻ hơi mê man, Tề Nhan cũng không nói gì nàng cả.

Rốt cuộc thì gợi ý của Tề Nhan quá mịt mờ, đối với một người không hề biết gì về chính trị mà nói, thật sự là có chút khó khăn.

Nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng nhau dùng ngọ thiện, lại kiên quyết kéo Nam Cung Tĩnh Nữ chơi một ván cờ. Nàng kéo dài tới lúc quá canh giờ vào cung thì mới cáo từ rời đi.

Sau khi trở về tư trạch, chuyện đầu tiên Tề Nhan làm là viết một bái thiếp hẹn gặp mặt vào ngày mai, lệnh Tiền Nguyên đưa đến Công Dương phủ. Sau đó nàng lấy một bức tranh chữ, chạy nhanh đến phủ đệ của Tạ An.

Khi tới Tạ phủ, Tề Nhan nói vài câu hàn huyên với Tạ An trước mặt hạ nhân, sau đó hai người đi tới thư phòng.

"Viễn Sơn huynh, đã lâu không gặp."

"Hôm nay hiền đệ đến đây, chỉ là vì muốn đưa quà mừng năm mới thôi sao?"


"Cũng không phải, ta có chuyện khẩn cấp, xin Viễn Sơn huynh lập tức đi thông báo cho điện hạ ngay. Đây là việc lớn, không thể tiếp tục để Nhị điện hạ nhanh chân đến trước."

Tạ An lập tức có tinh thần: "Mời hiền đệ nói, ta sẽ tự mình đi làm."

Vì thế, Tề Nhan đã nói cho Tạ An nghe chuyện nông hộ thuê ruộng thực ấp không cung phụng đủ, hiện đang bị giam giữ chờ trị tội. Đồng thời nàng cũng nói: "Bởi vì có thiên tai và chiến tranh nên thu hoạch năm nay rất ít. Người gặp tai hoạ rất nhiều, mà nông hộ bị liên lụy cũng không ít, đây đúng là thời cơ để điện hạ lôi kéo lòng dân!"

Tạ An trầm ngâm một lát, cẩn thận hỏi: "Nhưng mà...nông thu có liên quan đến thuế, việc này có quan hệ với chuyện nền tảng lập quốc, điện hạ thật sự tiện góp lời sao?"

Tề Nhan cong cong khóe miệng, đáp một cách chắc chắn: "Viễn Sơn huynh cứ việc làm, nếu như điện hạ cũng hoài nghi thì xin ngươi chuyển lời cho điện hạ: Lấy tác phong hành sự yêu dân như con của bệ hạ, chắc chắn người sẽ tìm cớ để đặc xá những nông hộ đó. Nếu điện hạ không đi thì Nhị hoàng tử cũng sẽ đi. Cáo từ."
Tề Nhan rời đi, Tạ An đã sớm bội phục tài năng của Tề Nhan sát đất. Dù có nghi ngờ nhưng hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức thay quần áo rồi vội vàng chạy tới phủ đệ của Nam Cung Vọng.

Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Tề Nhan xốc màn che lên, nhìn ra cảnh vật bên ngoài...

Nàng cho Nam Cung Tĩnh Nữ thời gian một đêm, nếu đối phương không nhìn thấu huyền cơ trong chuyện này, Tề Nhan sẽ hạ quyết tâm ngăn không cho Nam Cung Tĩnh Nữ cầu tình giúp bá tánh.

Thật lòng mà nói, chuyện này liên lụy quá nhiều. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ không thể thảo luận gốc rễ vấn đề này với Nam Cung Nhượng thì mâu thuẫn sẽ chuyển dời đến quốc sách của triều đình. Một khi tin này bị truyền đi, nàng ấy sẽ trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ tầng lớp vương quyền.

Chỉ cần chế độ "Giấy khố đổi muối dẫn" còn tồn tại thì chuyện cung phụng không nổi sẽ tái diễn rất nhiều lần. Mỗi một lần như vậy, những tên hoàng tộc đó đều sẽ nhớ tới: À, là vị đích công chúa cao cao tại thượng này động chạm đến lợi ích cốt lõi của bọn họ, khó tránh khỏi có hạng người mất trí làm ra những chuyện xấu xa với nàng ấy.
Ánh mắt Tề Nhan trở nên sắc bén: Mạng của Nam Cung Tĩnh Nữ, ngoại trừ nàng ra...ai cũng đừng hòng đụng tới!

Ba ngày sau, Nam Cung Nhượng hạ chỉ đặc xá cho những bá tánh không cung phụng đủ lần này, lý do là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đồng thời khuyên can, trẫm biết nghe lời phải, vì thế đặc biệt khai ân.

Như thế làm Tề Nhan có chút bất ngờ, nàng còn tưởng rằng Cốc Phong sẽ không ngốc như vậy...

Vì thế Nam Cung Tĩnh Nữ còn cố ý tìm tới Tề Nhan, nói cho nàng nghe "tin tức tốt" này: "Ta biết phụ hoàng nhất định sẽ khai ân mà! Nhưng đây cũng không phải là công lao của ta, khi ta nói cho phụ hoàng nghe chuyện này, phụ hoàng nói là Nhị ca và Tam ca đã khuyên can như thế rồi."

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vừa tiếc nuối vừa vui mừng, Tề Nhan nói: "Hay là điện hạ trả lại số lương thực cần trong năm mới cho những nông hộ đã thuê ruộng của thực ấp công chúa phủ đi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ hất cằm, kiêu ngạo đáp: "Còn cần ngươi nói sao? Ta đã bảo Thu Cúc đi làm rồi!"

---

Giao thừa, năm Cảnh Gia thứ mười.

Niên hiệu đã đến hàng thứ "mười", dựa theo lẽ thường, quy mô cung yến năm nay hẳn là phải lớn chưa từng có, nhưng toàn bộ nội đình lại bị một đám mây đen bao phủ.

Nam Cung Nhượng đã năm mươi hai tuổi, lại lần nữa đổ bệnh. Hơn nữa, lần này hắn ngã xuống ngay lúc thượng triều.

Trong triều hội cuối cùng năm Cảnh Gia thứ chín, Tứ Cửu trình lên một phần tấu chương được dán kín lại.

Sau khi xem xong, khuôn mặt Nam Cung Nhượng nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt trừng lớn. Hắn siết chặt mảnh lụa trong tay, kịch liệt ho khan rồi té xỉu ngay trên long ỷ.

Triều hội lập tức rối loạn, văn võ bá quan tranh nhau hộ giá, Tứ Cửu công công lại đứng trước bậc thềm, hắn dang hai tay ra và hét lớn một tiếng: "Tạp gia xem ai dám động!"
Các quan viên vậy mà bị một nội thị hét vào mặt, nhưng bọn họ đều dồn dập quỳ trên mặt đất cáo tội.

Mười mấy vị ngự y được điều tới, sau khi chẩn đoán bệnh, y quan lớn nhất Ngự Y viện không hề nói gì, chỉ sai người dùng long liễn nâng Nam Cung Nhượng về Cam Tuyền cung...

Bệ hạ sau đó như thế nào? Bị bệnh gì? Có bàn giao gì hay không? Không một ai biết cả...

Ngự y đứng đầu Ngự Y viện rất buồn bực: Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến bệ hạ khó thở công tâm ngất đi?

Hắn báo nguyên nhân cho Tứ Cửu, người sau lệnh cho hắn phải ngậm miệng.

Người đứng đầu Ngự Y viện đi sắc thuốc, cũng để lại bốn vị ngự y có y thuật rất cao minh túc trực ở đây suốt mười hai canh giờ. Trong số bốn người này, trẻ nhất là một vị ngự y họ Đinh, tên Dậu.
Quần thần còn đang chờ ở đại điện, ai cũng không dám rời đi.

Tứ Cửu vào nội điện, hắn quỳ bên mép giường Nam Cung Nhượng và gọi vài tiếng "bệ hạ." nhưng Nam Cung Nhượng không hề trả lời.

Hắn để ý Nam Cung Nhượng đang siết chặt thứ gì đó trong tay, một mảnh lụa bị lộ ra...

Sau khi trầm ngâm thật lâu, hắn kéo ngón tay Nam Cung Nhượng, lấy mảnh lụa ra.

Đây là chuyện thiên đại bất kính, dù cho Nam Cung Tĩnh Nữ tới thì nàng cũng chưa chắc dám, nhưng Tứ Cửu thì có thể.

Chỉ bằng cả đời này hắn chỉ đi theo một vị chủ nhân, hơn nữa mảnh lụa này nhất định có liên quan đến việc Nam Cung Nhượng ngất đi. Hắn nghĩ, vạn nhất...

Vạn nhất bệ hạ có mệnh hệ gì, hắn phải biết nguyên nhân rõ ràng, liều mạng cũng phải báo thù cho bệ hạ!

Tứ Cửu mở mảnh lụa nhăm nhúm ấy ra, trên đó là một đoạn chữ nhỏ được khắc bằng dao: Bệ hạ minh giám, thần Mạnh Ngạn Văn liều chết can gián.
Vào tháng mười một năm Cảnh Gia thứ chín, thần phụng chỉ đến Lạc Bắc điều tra, phát hiện bá tánh ở địa phương đang lưu truyền một bài ca dao.

Thần đã đi đến hơn sáu mươi quận và Cửu Châu, bá tánh khắp nơi đều truyền lưu bài ca dao này.

Thần cảm thấy đây là chuyện lớn, vì vậy xin bẩm bài ca dao này cho bệ hạ.

Mặt trời lơ lửng thiên không.

Phương tây rực sáng phương đông não nùng.

Mặt trời độc nhất lạ lùng.

Uy danh chấn động khách tùng bốn phương.

Đây đúng là bài ca dao mà Tam hoàng tử Nam Cung Vọng tự mình sáng tác theo mưu kế của Tề Nhan. Tứ Cửu không đọc nhiều sách, cho nên hắn không nhận ra bài ca dao này ẩn giấu tên húy của Nhị hoàng tử Nam Cung Uy và Tứ hoàng tử Nam Cung Chấn. Nhưng hắn cũng biết, không thể có hai mặt trời trên không trung, quốc càng không thể có hai quân.
Tứ Cửu nhìn mảnh lụa hết lần này đến lần khác, hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán, vuốt phẳng mảnh lụa rồi giấu vào trong tay áo.

Nhưng suy nghĩ một lúc, hắn lại lấy mảnh lụa ra, nhét vào trong lồng ngực.

Hắn dập đầu về phía Nam Cung Nhượng mấy lần: "Bệ hạ, chủ tử, người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. Lão nô nguyện ý cho người toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình..."

Tứ Cửu nhìn mái tóc bạc trắng của Nam Cung Nhượng. Mặc dù là được chăm sóc rất thỏa đáng, nhưng hoàng đế cũng không thể vượt qua thử thách của năm tháng. Mấy năm nay, tóc Nam Cung Nhượng ngày một bạc nhiều hơn.

Tứ Cửu nâng tay áo lau nước mắt, cầm phất trần đi ra đại điện...

"Bệ hạ có chỉ: Trẫm hôm nay bệnh nhẹ, chư vị công thần hãy tự hồi phủ!"

"Tuân chỉ!"

Có triều thần như trút được gánh nặng, nhưng cũng có người nửa tin nửa ngờ: Thoạt nhìn bệ hạ bị bệnh rất nặng, sao có thể tỉnh nhanh như vậy?
Tứ Cửu rời đi, Trung thư lệnh Hình Kinh Phú lập tức đi theo.

Thái uý Lục Quyền để nắm tay ở bên môi, suy yếu ho khan hai tiếng. Trưởng tử Lục Bá Ngôn nhìn về phía phụ thân, thấy Lục Quyền híp mắt và hất đầu về hướng Tứ Cửu rời đi, người sau lập tức hiểu ý, cũng nhanh chóng đuổi theo...

Hình Kinh Phú: "Tứ Cửu công công xin dừng bước!"

Lục Bá Ngôn kéo vạt áo, đuổi kịp Hình Kinh Phú trước khi Tứ Cửu kịp mở miệng.

Hình Kinh Phú phủi tay áo rồi bước sang một bên, hừ lạnh khinh thường.

Lục Bá Ngôn không thể kiềm chế được. Ngày thường đối phương thường xuyên đối nghịch với thái uý đảng, ngay cả phụ thân hắn cũng đều kiêng kị đối phương ba phần, vì thế hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tứ Cửu vung phất trần, hất cái cằm nhẵn nhụi của mình lên, đôi mắt lão vẩn đục nheo lại một nửa, làn da già nua của hắn đầy nếp nhăn. Ngày thường, hắn luôn cung kính với những đại nhân này, nhưng hôm nay hắn lại bưng lên cái giá của một vị nội thị đứng đầu, hỏi với giọng điệu đầy sắc nhọn: "Long thể bệ hạ có bệnh nhẹ, tạp gia còn phải trở về hầu hạ, hai vị đại nhân có chuyện gì?"
Hình Kinh Phú mỉm cười thân thiết, chắp tay với Tứ Cửu: "Xin hỏi công công, bệ hạ có đặc biệt phân phó gì hay không?"

Tứ Cửu: "Không có!"

Hình Kinh Phú: "Trong lúc bệ hạ tĩnh dưỡng, ai sẽ là người xử lý triều vụ? Nếu như có đại sự cần giải quyết gấp, nên mời ai quyết định?"

Tứ Cửu cân nhắc trong một lát, chắp tay lên trời: "Tuy bệ hạ đột ngột đổ bệnh, nhưng ngự y nói là do mệt nhọc quá độ gây ra, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Hai ngày nữa chính là giao thừa, qua Tết Nguyên Tiêu cũng không có lên triều, bệ hạ vẫn chưa đặc biệt phân phó gì cả."

Hình Kinh Phú nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn chắp tay rời đi.

Tứ Cửu lại liếc nhìn Lục Bá Ngôn, nụ cười của người sau hơi cứng đờ: "Bệ hạ thật sự không sao chứ? Thần có thể..."

"A!" Lục Bá Ngôn bụm mặt hét to một tiếng, không chờ hắn nói xong, Tứ Cửu đã vung tay đập phất trần lên mặt hắn.
"Làm càn! Công tử của thái úy phủ có khác, cũng dám nguyền rủa bệ hạ?!"

Lục Bá Ngôn bị dọa đến nỗi đầu gối mềm nhũn, nhưng sự kiêu ngạo của trưởng tử nhà thái úy phủ không cho phép hắn nằm rạp dưới chân một vị thái giám. Hắn lui về phía sau một bước, bụm mặt che cái mũi đã bị phất trần đánh đỏ.

Lục Bá Ngôn: "Thần tuyệt đối không có ý này. Thần chỉ lo lắng cho bệ hạ, nên muốn cùng công công đi thăm mà thôi. Dù sao gia phụ cũng là huynh đệ kết nghĩa với bệ hạ, hai nhà lại là thông gia, lúc này đã đến cuối năm, về tình về lý cũng nên thăm một lần."

Lục Bá Ngôn cho rằng đối phương sẽ kiêng kỵ phụ thân hắn và mối quan hệ thông gia giữa hai nhà. Dù không cho hắn đi thăm thì Tứ Cửu cũng sẽ nói vài câu khách sáo, mời hắn rời đi mới phải.

Ai ngờ Tứ Cửu vậy mà cười lạnh một tiếng, hắn đột nhiên tiến về phía trước, ngón tay của hắn suýt chút nữa đụng vào mũi Lục Bá Ngôn. Tứ Cửu lạnh giọng quát: "Ngươi là thứ chó gì! Lão nô sinh ra ở Nam Cung phủ, đã đi theo bệ hạ từ khi người vẫn còn là công tử. Khi đó còn không biết ngươi đang chạy mấy vòng quanh bắp chân lão nương đây! Đừng nói là ngươi, dù cho thái uý đại nhân tới cũng không dám nói chuyện như vậy với tạp gia. Thăm? Cũng không tiểu một bãi rồi tự soi xem mình có thân phận gì. Bệ hạ bệnh nhẹ, một tên ngoại thần tam phẩm như ngươi có tư cách thăm sao?"
Lục Bá Ngôn lớn đến chừng này nhưng chưa có ai dám ăn nói với hắn như thế, càng đừng nói là một vị thái giám!

Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, muốn làm khó dễ nhưng không hề có chút dũng khí nào. Hắn cứ lẩm bẩm "ngươi" nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tứ Cửu cười như không cười, hắn hừ lạnh một tiếng, vẩy ống tay áo rồi xoay người rời đi.

Nếu như là bình thường, Tứ Cửu cũng sẽ không nhiều lời như vậy. Nhưng chủ nhân hắn trung thành và tận tâm hầu hạ hơn bốn mươi năm đột nhiên ngã xuống, hắn cảm thấy bầu trời của mình cũng sụp theo.

Nhưng mà hắn không thể ngã xuống được, bệ hạ đã từng nói: Hắn chính là người bệ hạ tin cậy nhất.

Câu "Mặt trời lơ lửng thiên không", có phải là đang ám chỉ quốc có hai quân?

Tuy Tứ Cửu không đọc nhiều sách, nhưng hắn có thể nhớ kỹ mỗi một câu chủ nhân nói. Hắn nhớ rõ, Nam Cung Nhượng cực kỳ chán ghét và kiêng kị thái úy phủ, vì thế hắn cũng thuận lý thành chương tưởng tượng "Mặt trời lơ lửng thiên không" thành thái úy Lục Quyền...
Hôm nay, đừng nói là Lục Bá Ngôn tới thử hắn, dù cho Lục Quyền tự mình tới, hắn liều mạng cũng phải chống đỡ cho bệ hạ!

---

Nam Cung Nhượng hôn mê bất tỉnh, Tứ Cửu tựa như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nội thị tới báo: "Nhã phi nương nương giá lâm."

Tứ Cửu suy nghĩ một lúc, mệnh nội thị mời Cát Nhã vào.

"Lão nô tham kiến Nhã phi nương nương."

Cát Nhã mỉm cười xinh đẹp, từ trước đến nay nàng luôn đối đãi Tứ Cửu rất rốt: "Sao lại làm phiền Tứ Cửu công công tự mình tới đón thế này? Ta tự vào là được, hôm qua ta có hẹn dùng ngọ thiện chung với bệ hạ, bệ hạ mãi không thông truyền nên ta tự mình tới đây nhìn xem. Bệ hạ đang phê tấu chương sao?"

Tứ Cửu giơ tay ra hiệu "mời": "Xin Nhã phi nương nương dời bước rồi hẵng nói."

Hai người đi đến một nơi yên lặng, Cát Nhã thấy Tứ Cửu khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lại ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập trong đại điện, trong lòng nàng đã có đáp án.
Tứ Cửu: "Không dối gạt Nhã phi nương nương, bệ hạ đổ bệnh ngay trên triều, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh!"

Tứ Cửu không có nói cho Cát Nhã nghe nguyên nhân Nam Cung Nhượng bị bệnh, tất nhiên cũng sẽ không nhắc tới mảnh lụa. Hắn chỉ nói ngự y chẩn bệnh rằng Nam Cung Nhượng vất vả quá độ, nghỉ ngơi chút thời gian thì có thể khỏi hẳn.

Cát Nhã thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: "Dẫn ta đi nhìn xem."

Tứ Cửu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn tránh đường: "Mời Nhã phi nương nương đến bên này."

Cát Nhã đã nhìn thấy Nam Cung Nhượng, hắn tựa như một ông lão già nua, yếu ớt nằm bất động trên giường. Nếu không phải ngực Nam Cung Nhượng đang phập phồng, nàng còn tưởng rằng hắn đã chết.

Cát Nhã thấy môi Nam Cung Nhượng hơi tái xanh thì cau mày: Chẳng lẽ là trúng độc? Nhưng rất nhanh nàng đã loại trừ suy đoán này. Trước khi dùng bữa, Tứ Cửu đều sẽ thử thức ăn cho Nam Cung Nhượng trước, ngay cả bộ đồ ăn mà Nam Cung Nhượng dùng đều là do Tứ Cửu một tay quản lý...
Cát Nhã: "Bệ hạ đây là..."

Tứ Cửu: "Như nương nương nhìn thấy, người mệt nhọc quá độ, đã ngủ gần hai canh giờ."

Cát Nhã: "Thuốc đâu?"

Mũi Tứ Cửu chua xót, hắn cố nén nước mắt, nói: "Đã đút hai lần nhưng đều không vào!"

Cát Nhã: "Lấy một ống trúc tới, mang thuốc lại đây."

---

Chỉ chớp mắt, Nam Cung Nhượng đã bị bệnh hai ngày. Mặc dù các triều thần đều ăn ý "ngậm miệng", nhưng chung quy tin này vẫn bị truyền ra.

Các hoàng tự không có nhận được ý chỉ tham dự cung yến, vì thế cũng lần lượt vào cung tìm hiểu nguyên do. Tứ Cửu thấy giấu không được nữa, cũng chỉ đành phải nói ra.

Nam Cung Nhượng đã tỉnh vài lần, nhưng trạng thái của hắn vẫn luôn không tốt, chủ yếu là phát âm không rõ.

Lần đầu tiên Nam Cung Nhượng tỉnh lại, dường như hắn muốn nói gì, nhưng hắn chỉ phát ra mấy chữ "a a ngạch ngạch". Hắn mở to hai mắt, vừa sợ hãi vừa không thể tin được. Mặt hắn nghẹn đỏ nhưng cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh, hắn vừa sợ vừa giận, tiếp tục ngất đi...
Tứ Cửu sợ hãi, vội vàng tìm ngự y tới. Đồng thời hắn cũng đuổi hết hạ nhân, đóng cửa lại và quát khẽ: "Ngươi xem bệnh cho bệ hạ kiểu gì vậy? Vừa rồi bệ hạ tỉnh lại, không nói được câu nào thì đã ngất xỉu rồi!"

Ngự y hoảng hốt, quỳ xuống mép giường bắt mạch cho Nam Cung Nhượng. Sau đó, hắn lấy ngân châm ra, châm xuống các huyệt đạo lớn trên đầu Nam Cung Nhượng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời: "Vâng...hiện tại thần, cũng không dám kết luận, nhưng bệnh trạng của bệ hạ có chút giống với chứng đột quỵ mà y thuật có ghi lại."

"Nên trị như thế nào?"

"Thần...thần sẽ sửa phương thuốc cho bệ hạ trước, sau đó châm cứu và tiếp tục theo dõi. Đến khi bệ hạ tỉnh lại, có lẽ sẽ tốt hơn thôi."

Ban đêm, Nam Cung Nhượng lại tỉnh, Tứ Cửu gào khóc ở trước giường Nam Cung Nhượng. Thần sắc Nam Cung Nhượng cũng có chút thê lương, hắn giật giật miệng, nỗ lực kêu: "Tá Cỉu..." Nghe được lời mình nói, Nam Cung Nhượng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng Tứ Cửu lại nghe hiểu, hắn lau nước mắt: "Có nô tài, chủ tử người cứ phân phó."

Nam Cung Nhượng hòa hoãn thật lâu, cuối cùng mới hộc ra hai chữ: "Giáy, búc!"

Tứ Cửu lập tức chạy đi lấy giấy bút đưa cho Nam Cung Nhượng.

Khi cầm lấy bút, bàn tay Nam Cung Nhượng không ngừng run rẩy, nhưng hắn cũng không chịu thua, hắn dùng một tay khác đè lại cổ tay phải, viết một câu: "Truyền Hình Kinh Phú vào cung..."

"Nô tài đi ngay."

Nhưng cuối cùng Nam Cung Nhượng lại giữ lấy Tứ Cửu...

Tứ Cửu: "Bệ hạ còn gì phân phó?"

Nam Cung Nhượng lắc đầu, hắn bôi đen dòng chữ hắn mới viết rồi viết thêm một dòng cong cong vẹo vẹo khác: "Kêu Tĩnh Nữ tới."

Tứ Cửu: "Vâng, nô tài đi làm ngay."

Hôm nay là giao thừa, lý ra Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan sẽ ngủ chung với nhau. Nhưng canh ba đã qua, hai người đều không có đi ngủ.
Từ khi Nam Cung Nhượng bị bệnh, không có khi nào là Nam Cung Tĩnh Nữ không rơi nước mắt. Tề Nhan vẫn luôn ở bên cạnh an ủi nàng, nhưng hiệu quả thì không có bao nhiêu.

Sau khi tham dự lễ tang của Đại hoàng tử Nam Cung Bình, Nam Cung Tĩnh Nữ dường như đã trưởng thành trong một đêm. Nàng đã tận mắt chứng kiến sự yếu ớt của mạng người, sự vô thường của nhân sinh, vì thế nàng càng quý trọng những người bên cạnh.

Đặc biệt là phụ hoàng của nàng đã qua tuổi năm mươi. Nàng nhớ lúc trước nàng luôn giận dỗi phụ hoàng, mỗi lần như vậy nàng đều kiếm cớ không đi thỉnh an đến mấy ngày, chờ phụ hoàng tới dỗ.

Sau này Nhã phi vào cung, nàng càng cảm thấy phụ hoàng "phản bội" mẫu hậu, vì thế rất ít khi vào cung. Lần này Nam Cung Nhượng đổ bệnh, Nam Cung Tĩnh Nữ lại nhớ tới những ký ức "bất hiếu" đó.
Nàng rất sợ hãi, sợ hãi mất đi chí thân. Dù Tề Nhan có ôm lấy nàng, dỗ nàng, thậm chí là hôn môi nàng, nỗi sợ ấy vẫn không thể xua tan.

"Điện hạ!" Giọng nói của Thu Cúc vang lên từ ngoài điện.

Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác tim mình như ngừng đập. Một ngày nay nàng không hề ăn uống gì cả, nghe vậy nàng liền đứng dậy đi đến cửa đại điện, nhưng suýt nữa thì lại ngã quỵ.

Cũng may Tề Nhan một tay ôm nàng vào lòng. Tề Nhan cúi đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi mắt đỏ hoe của đối phương mà nàng đau đớn vô cùng.

"Điện hạ ngồi xuống đi, để thần đi xem."

Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, tuy ngồi xuống giường Bạt Bộ nhưng đôi mắt nàng vẫn dõi theo bóng lưng Tề Nhan.

Tề Nhan kéo cửa điện ra, hỏi: "Chuyện gì?"

Thu Cúc hành lễ vạn phúc: "Trong cung cử người tới, bệ hạ có chỉ mời điện hạ vào cung ngay lập tức."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì chạy ngay tới, không màng bản thân còn đang choáng váng: "Ta tới ngay!"

Tề Nhan lại bắt lấy cánh tay của nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc: "Thần đi cùng điện hạ."

"Được."

Ngồi ở trên kiệu liễn, Nam Cung Tĩnh Nữ thúc giục vài lần, kiệu liễn cũng vô cùng xóc nảy. Tề Nhan lập tức ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng mình.

Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nôn, nhưng lại không thể nôn ra bất cứ thứ gì.

Tới cửa Cam Tuyền cung, hai người lại phải đứng chờ ở ngoài điện. Tứ Cửu chặn đường, hắn cầm phất trần phe phẩy trước mặt Tề Nhan: "Bệ hạ có chỉ, chỉ mời Trăn Trăn điện hạ đi vào."

Nam Cung Tĩnh Nữ áy náy nhìn Tề Nhan, nàng chưa kịp nói gì thì Tề Nhan đã bảo: "Thần ở chỗ này chờ người."

Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn không yên tâm, vì thế khẩn cầu dò hỏi Tứ Cửu: "Công công, thân thể phò mã yếu ớt, đêm dài rét lạnh, có thể để hắn đi vào chờ hay không? Đứng ở cửa cũng được..."
Tề Nhan nghe những lời này, trong lòng không nói nên lời: "Điện hạ..."

Tứ Cửu nhìn Tề Nhan, lại nhìn về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, cuối cùng hắn vẫn buông phất trần trong tay xuống: "Được rồi."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc vạt áo chạy vào nội điện. Mặc dù trên đường tới đây, Tề Nhan đã dặn dò rất kỹ rằng: Hôm nay là giao thừa mà bệ hạ lại đổ bệnh, nhìn thấy bệ hạ thì không được khóc...

Nhưng khi Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy phụ hoàng luôn luôn yêu thương nàng yếu ớt dựa vào long sàng, nước mắt nàng lập tức tràn ra như vỡ đê.

Nàng chạy vài bước, bổ nhào ở trước long sàng, khóc lóc kêu một tiếng: "Phụ hoàng!"

Môi Nam Cung Nhượng run run, hốc mắt đỏ lên, hắn giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Nam Cung Tĩnh Nữ. Đây là kiểu tóc dành cho nữ tử đã thành gia, ba ngàn tóc đen đều được búi lên đỉnh đầu.
Nam Cung Nhượng vô cùng hoảng hốt: Năm tháng quả thực không buông tha cho bất cứ ai, nữ nhi mà hắn che chở đã xuất giá hai năm...

Nam Cung Tĩnh Nữ hai mắt đẫm lệ: "Phụ hoàng, người sao rồi? Nhi thần rất lo cho người, ngự y có nói nguyên nhân bệnh hay không? Khi nào người mới có thể khỏe lại?"

Lúc này Nam Cung Nhượng mới nâng tay lên, dường như hắn đã sớm đoán được Nam Cung Tĩnh Nữ muốn hỏi cái gì, vì thế hắn lấy một chồng giấy Tuyên Thành từ bên gối. Khi mở ra, trang đầu tiên là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Trẫm không sao, con ta không cần lo lắng. Ngự y đã châm cứu cho trẫm, mấy ngày nay không thể mở miệng nói chuyện.

Nam Cung Tĩnh Nữ sụt sịt, ngửa đầu nhìn phụ thân của mình: "Thật sao?"

Nam Cung Nhượng nỗ lực cong khóe miệng, hắn gật đầu, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xuống long sàng, Nam Cung Nhượng lấy tờ giấy Tuyên Thành thứ nhất xuống, chỉ thấy tờ giấy Tuyên Thành thứ hai có viết: Phò mã đối đãi ngươi như thế nào?

Nam Cung Tĩnh Nữ mới vừa ngừng khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại như vỡ đê. Nàng luôn cảm thấy dường như là phụ hoàng đang dặn dò lần cuối. Nàng không muốn như vậy.

Nhưng nàng vẫn nói: "Phụ hoàng yên tâm, Tề Nhan đối đãi nhi thần rất tốt. Người nọ luôn ngoan ngoãn nghe theo nhi thần, vạn phần sủng ái. Mỗi ngày ở bên cạnh Tề Nhan, nhi thần đều cảm thấy thực vui vẻ. Cảm ơn phụ hoàng vì đã ban cho nhi thần mối lương duyên này."

Nam Cung Nhượng than nhẹ một tiếng, sự áy náy trong mắt hắn dần tan đi. Hắn đẩy tờ giấy Tuyên Thành này ra, để lộ tờ thứ ba: Trẫm đã hạ chỉ, tăng thực ấp của con ta lên một vạn hộ, cho phép thừa kế võng thế.
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hãi: "Phụ hoàng? Này trăm triệu không thể!" Thực ấp của công chúa chỉ có thể truyền nhiều nhất ba đời, thừa kế võng thế là phạm vào lễ chế.

Nam Cung Nhượng kiên định lắc đầu, hắn giũ tờ giấy Tuyên Thành thứ tư ra, chỉ thấy trên đó viết: Có lẽ trẫm phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, theo con ta thấy, vị hoàng huynh nào có đủ khả năng giám quốc?

Nam Cung Tĩnh Nữ đứng dậy chuẩn bị quỳ xuống, Nam Cung Nhượng lại đè lấy cánh tay nàng. Hắn ho khan vài tiếng, cố sức chỉ tay vào dòng chữ trên giấy.

Nam Cung Nhượng không có đích tử, hắn có rất nhiều hoàng tử nhưng ai hắn cũng đều không hài lòng. Nếu có thể chọn ra một người xuất sắc thì hắn đã sớm lập, hà tất chờ đến hôm nay?

Hắn đã suy nghĩ rất lâu trước khi Nam Cung Tĩnh Nữ tới, cuối cùng quyết định nghe ý kiến của đích nữ.
Ít nhất cũng có thể nhìn ra nữ nhi có quan hệ tốt với vị hoàng huynh nào. Nếu ngày đó của hắn thực sự đến, hắn hy vọng vị hoàng huynh mà nàng đề cử sẽ không quên ân xưa, thay hắn bảo vệ ái nữ một đời chu toàn.