Chương 119: Tiểu nhân oán hận đâm sau lưng

Khi Nam Cung Xu Nữ tỉnh lại, bên cạnh nàng không có một ai cả. Nàng cực kỳ hoảng hốt, phảng phất những gì xảy ra vào đêm qua đều chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng cơn đau bên hông lại chứng tỏ rằng tất cả điên cuồng đêm qua đều là sự thật. Nàng ngơ ngẩn một lúc, vừa nghiêng mặt liền có thể nhìn thấy rõ vài sợi tóc màu nâu nhạt còn vương ở gối đầu bên cạnh...

Dưới chăn gấm chuyên dụng màu vàng sẫm của Quý phi là một thân thể xinh đẹp, thế nhưng lại không có một mảnh vải che thân.

Nam Cung Xu Nữ chống giường Bạt Bộ để ngồi ngay ngắn lại, chăn gấm trượt xuống vòng eo nàng, ngực và phần lưng nàng đều đau đớn.

Đôi mắt Nam Cung Xu Nữ không có tiêu cự, nhưng thân thể nàng lại bất tri bất giác nhớ tới sự điên cuồng ấy. Cát Nhã vừa hành hạ nàng vừa khiến nàng vui sướng.


Mà nàng thì tựa như một con rối gỗ bị đứt dây, vụng về không biết theo ai, mặc cho người khác chiếm giữ...

Thì ra, nữ tử và nữ tử thật sự có thể.

Đối phương là sủng phi của phụ hoàng, là Quý phi vô cùng tôn quý... Tuy không cùng huyết thống nhưng cũng xem như là nửa thứ mẫu của nàng.

Nam Cung Xu Nữ siết chặt chăn bông. Nàng cũng không biết đêm qua bắt đầu như thế nào, hình như là Cát Nhã trêu chọc nàng... Sau đó, sau đó dường như lòng bàn tay của Cát Nhã có thứ ma lực gì đó, dễ dàng nắm giữ tất cả nhược điểm của nàng...

Nam Cung Xu Nữ suy nghĩ đến ngơ người, thậm chí nàng cũng không phát hiện Cát Nhã đã đẩy cửa vào.

Cát Nhã nheo mắt lại: Nam Cung Xu Nữ để trần nửa người, ngơ ngẩn ngồi yên ở trên giường. Dáng người quyến rũ của Nam Cung Xu Nữ bại lộ trong không khí, ba ngàn tóc đen rối tung rũ xuống bả vai, vừa vặn che lấp cảnh đẹp ở trước ngực, nhưng như ẩn như hiện thế này càng có vẻ dụ hoặc.


Cát Nhã không khỏi chép miệng, tựa như đang nhớ lại dư vị đêm qua... Đêm qua cũng là lần đầu tiên nàng cùng nữ nhân.

Đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác với lúc ở cùng nam tử. Cho dù nàng cũng có thể chiếm vị trí "chủ đạo", trở thành nữ vương cao cao tại thượng khi làm với nam tử, nhưng Nam Cung Xu Nữ lại cho nàng một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Sự nhu nhược, bất lực, không biết làm sao, cả lúc khắc chế và không kiềm lòng được của nàng ấy hoàn toàn trêu chọc và kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng Cát Nhã.

Cát Nhã thương tiếc Nam Cung Xu Nữ, nhưng dã tính trong xương cốt người thảo nguyên lại thúc giục nàng "làm trầm trọng thêm". Đặc biệt là khi đôi mắt Nam Cung Xu Nữ ánh lên cảm giác tội lỗi, càng khiến cho Cát Nhã muốn ngừng mà không được.

Mãi đến khi Nam Cung Xu Nữ xin tha, cảm nhận được nàng ấy một lần lại một lần run rẩy, cuối cùng chuyển thành khóc nức nở, Cát Nhã mới chịu dừng lại...


Nghĩ đến đó, ngay cả Cát Nhã cũng không phát hiện ánh mắt bất cần đời của mình chợt trở nên mềm mại.

Tâm địa sắt đá của nàng cũng mềm nhũn.

Cát Nhã không bị tư tưởng Nho gia "trói buộc". Ở thảo nguyên, nếu như xảy ra chiến tranh, người giành chiến thắng cũng có thể xem hài tử của bộ lạc phe địch như con đẻ của mình. Mà hầu hết nữ nhân bộ lạc đều cam tâm tình nguyện ủy thân cho cường giả. Phụ hãn chết trận, tân hãn sẽ cưới thứ mẫu, quả tẩu gả cho tiểu thúc cũng là chuyện hiển nhiên, ai ai cũng đều có thể chấp nhận.

Cho nên, mặc dù Cát Nhã gả cho một người hơn nửa trăm như Nam Cung Nhượng, nàng cũng sẽ không cảm thấy mình "thấp" hơn bất cứ ai.

Nàng vẫn là hòn ngọc quý cao cao tại thượng của thảo nguyên, là công chúa tôn quý mỹ lệ nhất.

Người thảo nguyên vì lý do nào đó mà bại dưới tay người Vị Quốc, nhưng bọn họ chỉ vờ thuận theo mà thôi. Có rất nhiều người ở Đồ Ba bộ vẫn xem thường người Vị Quốc, bao gồm cả Cát Nhã.
Cho nên nàng có thể gả cho Nam Cung Nhượng, đồng thời quyến rũ Nam Cung Vọng, lại vì mục đích của mình mà ngủ cùng Nam Cung Xu Nữ. Ở trong mắt của nàng, đây cũng chỉ là một trò chơi có mục đích mà thôi.

Thật sự thì ngay từ đầu, người nàng lựa chọn chính là Nam Cung Tĩnh Nữ. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của Cát Nhã, người đêm qua ngủ cùng nàng sẽ là Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nhưng nàng có làm sao cũng không ngờ được: Khất Nhan A Cổ Lạp - vương tử cao quý Xanh Lê bộ ngày xưa, sẽ trở thành phò mã của vị công chúa này...

Tuy Xanh Lê bộ đã diệt vong, nhưng Đồ Ba bộ chưa bao giờ thật sự chiến thắng Xanh Lê bộ, cho nên Cát Nhã vẫn có một sự tôn trọng nhất định đối với Khất Nhan A Cổ Lạp. Nàng lui mà cầu, sau đó lựa chọn Nam Cung Xu Nữ. Sự điên cuồng đêm qua cũng chỉ để nàng giải quyết nhu cầu sinh lý và là một nước cờ giúp nàng thực hiện kế hoạch của mình thôi.
Giờ này khắc này, hai chân Cát Nhã lại giống như mọc rễ, hô hấp đều bất giác thả chậm, nàng sợ rằng bản thân sẽ kinh động đến nữ tử đang trầm tư kia.

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Xu Nữ mới định thần lại. Nhìn thấy Cát Nhã đột nhiên xuất hiện, nàng kinh hô rồi quay người đi.

Phần lưng trắng nõn của nàng còn có dấu móng tay và mấy ấn ký màu đỏ sậm...

Cát Nhã điều chỉnh lại thần sắc của mình, nàng đi tới mép giường, đặt tay nải trong lồng ngực lên đùi Nam Cung Xu Nữ: "Đây là xiêm y ta bảo nha hoàn bên cạnh ngươi...nàng tên là Bách Hợp, hồi công chúa phủ mang tới cho ngươi, áo trong hay áo ngoài cũng đều có. Ngươi nằm nghỉ thêm một lúc đi, nước tắm sẽ có trong chốc lát, tắm rồi hẵng đổi."

Nam Cung Xu Nữ không hề nói, cũng không có xoay người. Từ đầu đến cuối, thân thể nàng vẫn luôn căng chặt.
Cát Nhã đi ra ngoài, Nam Cung Xu Nữ nghe tiếng đóng cửa thì mới thả lỏng lại. Nàng đặt tay nải lên gối đầu, buông màn che rồi nằm xuống. Nàng không muốn, cũng không thể để cung tì nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Cửa tẩm điện lại lần nữa bị đẩy ra, vang lên tiếng "kẽo kẹt".

Tiếng bước chân đứt quãng và tiếng nước ấm nhộn nhạo vang lên, cung tì vòng ra sau bình phong rồi đổ nước vào thùng gỗ, sau đó lại nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Nam Cung Xu Nữ cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao cung tì lại không thỉnh an nàng? Chẳng lẽ cung tì cung điện này cũng "không theo khuôn mẫu" giống như chủ nhân nó sao?

Nam Cung Xu Nữ vô cùng tò mò, nàng xoay người, nhìn ra bên ngoài qua màn che...

Một lát sau, chỉ thấy Cát Nhã kéo tay áo cầm theo một thùng nước trở về. Nam Cung Xu Nữ vô cùng bất ngờ, nàng ngồi dậy ngay lập tức.
Nàng cắn môi, cố gắng không hé răng.

Từ khi gả đến Vị Quốc đến nay, Cát Nhã vẫn luôn mặc trang phục người thảo nguyên, cho nên nàng có thể làm mấy việc vặt này một cách nhanh chóng.

Cát Nhã đi tổng cộng bảy vòng, sau đó nàng đi tới trước giường rồi nói: "Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi. Ta có lấy thêm một thùng cho ngươi, ngươi ngâm mình một lúc đi, lạnh thì múc thêm vào."

"...Đa tạ Quý phi nương nương."

Cát Nhã mỉm cười rạng rỡ: "Ngươi đi tắm trước đi, ta ở thiên điện chờ ngươi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

"...Vâng."

Sau khi dùng ngọ thiện, Nam Cung Xu Nữ hồi cung, Cát Nhã cũng không có giữ nàng lại.

Cát Nhã đứng ở trước cửa sổ. Hiện tại đã là tháng chạp giá rét nhưng nàng vẫn mở cửa sổ...cũng không biết nàng nhìn cảnh sắc nơi nào mà xuất thần. Khóe miệng nàng hơi cong, ngón tay nàng gõ nhịp nhàng vào cửa sổ, phát ra tiếng vang "cộc cộc cộc".
"Ngươi cũng đừng trách ta."

"Ngươi" trong miệng Cát Nhã là ai? Lại trách cái gì...

Nam Cung Xu Nữ ngồi trên xe ngựa hồi phủ, tâm tình hỗn loạn của nàng dần bình tĩnh, nhưng câu nói cuối cùng của Cát Nhã vẫn không ngừng vang lên bên tai nàng...

Lúc dùng ngọ thiện, Cát Nhã cho lui hết hạ nhân xuống. Mới đầu hai người còn an tĩnh ăn cơm, nhưng không biết vì sao Cát Nhã lại hờ hững nói: "Bệ hạ đã khỏe, vì sao không nắm giữ triều chính mà lại muốn buông rèm chấp chính?"

Nam Cung Xu Nữ cũng không hiểu, Cát Nhã tiếp tục nói: "Ngũ hoàng tử không phải là Thái Tử, bệ hạ càng không phải là Thái Thượng Hoàng, ngươi không cảm thấy buông rèm chấp chính có chút phiền phức sao?"

Nam Cung Xu Nữ nhìn Cát Nhã, ánh mắt nàng hơi sáng lên.

Đúng là có chút kỳ quái...

Nam Cung Xu Nữ: "Có lẽ là phụ hoàng chưa hoàn toàn khỏe lại, cho nên cần Ngũ ca chia sẻ với người một ít."
Cát Nhã khẽ cười một tiếng, nàng cắn đũa rồi nhìn Nam Cung Xu Nữ, ánh mắt toát ra một chút bất đắc dĩ.

Nam Cung Xu Nữ: "Nương nương nhìn ta làm gì..."

Cát Nhã buông đũa xuống, hai tay nàng chống lên bàn, thần bí nói: "Ngươi có nghe nói gì không?"

Nam Cung Xu Nữ: "Cái gì?"

Cát Nhã: "Phò mã của Trăn Trăn công chúa mang một nữ hài mồ côi từ Tấn Châu về, còn nuôi ở tư trạch đấy."

---

Nam Cung Xu Nữ buông màn xe xuống, nàng giơ tay trước bếp lò để sưởi ấm, bắt đầu cân nhắc lời nói của Cát Nhã.

Nàng cũng nghi ngờ rằng Cát Nhã đang nói dối, nhưng nghĩ đến tính cách và mục đích của nàng ta thì...nàng ta cũng không cần phải làm vậy.

Tuy nàng không biết vì sao Cát Nhã biết được, nhưng rốt cuộc chữ "nuôi" này có ý gì?

Là Tề Nhan cảm thấy nữ hài mồ côi này cũng xuất thân Tấn Châu giống hắn, cho nên thương hại và an bài nàng đến tư trạch làm nô tì?
Hay là...nạp làm thiếp?

Tâm Nam Cung Xu Nữ rất loạn, nàng cũng không biết có nên nói tin này cho tiểu muội nhà mình hay không.

Chuyện Tề Nhan thu lưu nữ hài mồ côi cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều quan viên đều thấy được. Nhưng Nam Cung Vọng đã hạ lệnh phong khẩu, lại tốt đẹp hóa chuyện này, khiến cho chuyện này hoàn toàn chìm xuống.

Nhưng người nói cho Cát Nhã nghe không phải ai khác mà đúng là Nam Cung Vọng. Cho nên Cát Nhã đã nghe được một phiên bản càng chân thật, nghĩ đến thân phận thật sự của Tề Nhan, nàng cũng đã cách chân tướng không xa.

Mặc dù là "cố nhân" đạt thành nhận thức chung, nhưng một khi sự tình phát triển bất lợi cho Cát Nhã, nàng vẫn sẽ động thủ không chút lưu tình.

Miệng Cát Nhã phả ra một làn khói trắng, nàng đóng cửa sổ tẩm điện lại.

"Ngươi trách ta cũng không sao."
---

Thiên hạ này không có tường nào mà gió không lọt ra được, chuyện Trăn Trăn phò mã nuôi nữ nhân ở tư trạch vẫn bị truyền đi...

Đi cứu tế cùng với Nam Cung Vọng còn có đích trưởng tử Lục Bá Ngôn của thái úy phủ. Vào năm Cảnh Gia thứ tám, Lục Bá Ngôn từng thu nhận một tên phụ tá, đó là Giải Nguyên ở Sát Châu, cũng là người đứng hạng tám mươi sáu ở kỳ thi đình: Lưu Dật Mỹ.

Lưu Dật Mỹ từng có mâu thuẫn với Tề Nhan ở phủ đệ của Tạ An, lại xô xát với nàng ở chính điện đêm trước Quỳnh Lâm yến. Ngoài ra hắn còn nói: "Tên dị mục, chúng ta chờ xem."

Khi hắn vô tình biết được tin này từ miệng Lục Bá Ngôn, hắn cho rằng cơ hội báo thù đã tới.

Mặc kệ tin này thật hay là giả, lan truyền thì chỉ có lợi chứ không có hại cho hắn.

Theo lý: Lưu Dật Mỹ và Tề Nhan cũng không có thâm cừu đại hận. Nếu đổi lại là Tề Nhan thì nàng đã sớm cho qua việc này.
Người xưa có câu: "Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân". Bởi vì nói không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ bị tiểu nhân chạy ra thọc một đao.

Lưu Dật Mỹ bỏ ra mấy lượng bạc để vài tên ăn xin bên đường lan truyền chuyện này. Không đến mấy ngày, toàn bộ kinh thành đều đã biết.

Tai mắt Nam Cung Nhượng xếp vào dân gian cũng trình cho thiên tử nghe...

Nam Cung Nhượng nghe vậy thì giận vô cùng. Hắn đập vỡ chén thuốc, mệnh Tứ Cửu chọn một đội thị vệ tâm phúc đến tư trạch lục soát người, cũng truyền Tề Nhan vào cung hỏi chuyện.

Chuyện xảy ra đến tận đây, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không biết gì...

May mắn thay, Tề Nhan đang ở tư trạch khi chuyện này xảy ra. Tiền Nguyên nghe gia đinh nói: Có một đội thị vệ đang hùng hổ tìm hiểu vị trí tư trạch, hắn liền cảm thấy việc lớn không tốt.
Tiền Nguyên mệnh gia đinh đóng cửa trước và cửa sau lại, sau đó chạy như bay đến tiểu viện.

Lúc này Tề Nhan đang ăn cơm với Tiểu Điệp, đây là lần đâu tiên Tiền Nguyên vọt vào mà không màng phép tắc: "Lão gia! Việc lớn không tốt!"

Tề Nhan vỗ đũa lên bàn, phát ra một tiếng "cạch", mặt nàng lộ vẻ không vui.

Tiền Nguyên vội vàng quỳ xuống đất, bẩm báo: "Gia đinh nói có một đội Ngự tiền thị vệ đang hùng hổ tìm hiểu vị trí tư trạch, e rằng sẽ lập tức tìm đến đây!"