Editor: trang bubble ^^

Trúc Hiên.

Bên trong phòng mùi thơm lan tràn, Phó Cẩn Dao từ từ tỉnh lại, giống như có chút mê mang, chỉ là trong giây lát lại như nghĩ tới điều gì.

Hốt hoảng để tay của mình đến nơi bụng, trợn to hai mắt quay đầu.

Vân Lam đang đốt hương ở trong một góc phòng, nghe tiếng vang, vội vàng xoay người lại.

"Chủ tử, ngài đã tỉnh rồi, nô tỳ rót nước cho ngài......"

"Vân...... Vân Lam." Giọng nói Phó Cẩn Dao hơi khàn khàn.

"Chủ tử, ngài cảm thấy như thế nào, nô tỳ đi gọi thái y, hoàng thượng lệnh thái y vẫn chờ đợi ở bên ngoài, nếu như ngài đã tỉnh rồi, trước tiên phải kiểm tra cẩn thận một lần."

Phó Cẩn Dao cũng không nhìn nàng, ánh mắt không có tiêu cự: "Đứa bé của ta, đứa bé của ta vẫn còn, có đúng hay không... "

"Chủ tử, chủ tử, đứa bé sẽ còn có, hoàng thượng thương * ngài, các người sẽ còn có đứa bé khác." Vân Lam khóc....

"A......"

Trúc Hiên truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, cho dù ai cũng hiểu được, đây là Phó Cẩn Dao than khóc sau khi mất đi đứa bé.

"Đứa bé của ta, trả lại đứa bé cho ta, tại sao, tại sao muốn hại ta...." Phó Cẩn Dao khóc rống giống như điên.

Mọi người yên lặng lau nước mắt, Trúc Hiên này ai không biết, Phó quý tần coi trọng đứa bé chưa có ra đời này. Nhưng hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy.

Đứa bé này, cuối cùng là không có giữ được.

"Hoàng thượng giá lâm ——"

Cảnh đế bước nhanh vào cửa, đã thấy Phó Cẩn Dao mắc chứng cuồng loạn, dáng dấp nghẹn ngào khóc rống, không tha ôm nàng vào trong ngực. dieenddafnleequysddoon Mà lúc này trong phòng là một khung cảnh bừa bãi.

"Đừng khóc, đừng khóc......"

"Hoàng thượng, hoàng thượng, tại ta không tốt, là ta không tốt, ta không bảo vệ được đứa bé của chúng ta, thật xin lỗi, ta có lỗi với hắn, ta cũng thật xin lỗi hoàng thượng, đều là lỗi của ta, là ta...."

Vẻ hổ thẹn thê thảm này khiến Cảnh đế trở nên cảm động.

"Không phải, không phải nàng. Dao nhi, trẫm sẽ tìm được hung thủ cho nàng."

Cảnh đế để cằm chống trên trán nàng, dịu dàng khuyên giải: "Không cần kéo chuyện vào trên người mình, trẫm biết, biết nàng đã tự mình rất cố gắng, về sau chúng ta sẽ còn có rất nhiều rất nhiều đứa bé. Trẫm chờ, chờ nàng sinh một tiểu hoàng tử cho trẫm."

Phó Cẩn Dao vẫn không ngừng nức nở như cũ.

Cảnh đế phất phất tay, những người khác trong phòng lui ra, Cảnh đế dán bên tai Phó Cẩn Dao nhẹ nhàng nói nhỏ: "Chờ nàng sinh một hoàng tử cho trẫm, trẫm liền phong hắn làm thái tử."

Phó Cẩn Dao Hoắc trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn Cảnh đế, lại thấy vẻ mặt hắn cũng không có một chút nói giỡn. www.

Khóe miệng ngập ngừng xuống: "Hoàng, hoàng thượng......"

Nàng không biết mình nên nói cái gì.

Cảnh đế để ngón tay lên môi nàng, êm ái mở miệng: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta cũng trẻ tuổi, nhất định thật sự sẽ còn có đứa bé, cho đến lúc này, trẫm sẽ cho hắn sở hữu tất cả tốt đẹp."

Phó Cẩn Dao cảm động chôn vào trong ngực hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.

"Dạ, được, sẽ, chúng ta sẽ có đứa bé, nô tì nhất định sẽ sinh rất nhiều rất nhiều đứa bé cho hoàng thượng..."

Hai người lẳng lặng cùng ôm nhau.

Lúc lâu.

Cảnh đế cúi đầu hỏi: "Lúc ấy là chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là ai ngáng nàng té, hay là nguyên nhân khác?"

Phó Cẩn Dao cau mày ngẫm nghĩ, giọng nói hơi chần chờ: "Lúc ấy Vân Lam đỡ nô tì định rời đi, nô tì bởi vì bị giật mình vốn cảm xúc không yên, lúc đi ra bên ngoài cũng cảm thấy có gì đó đẩy nô tì một cái, nhưng nô tì cũng khó mà nói, người kia rốt cuộc là người nào."

Phó Cẩn Dao cũng không có nói là ai, ngược lại là một dáng vẻ chần chờ.

Sau khi Cảnh đế nghe xong gật đầu: "Chuyện này nàng cũng không cần hỏi nhiều, trẫm tự sẽ nói rõ cho nàng."

Phó Cẩn Dao vẫn nước mắt tràn đầy như cũ: "Tạ hoàng thượng. Nô tì chỉ cầu, nô tì chỉ cầu hoàng thượng có thể vì đứa bé của chúng ta đòi một công đạo."

"Trẫm biết, nàng cũng không cần cầu xin, đây cũng là đứa bé của trẫm."

Cho dù hoàng thượng thương tiếc Phó Cẩn Dao, nhưng vẫn không có ở lại Trúc Hiên qua đêm. Hình như cho dù ai, chuyện gì cũng không thể thay đổi thói quen này của hắn.

Thói quen. Không ai biết được nguyên nhân.

Hôm sau.

Cảnh đế thông báohậu cung, Phó quý tần hiền lương thục đức, có thể nói gương mẫu hậu cung, đặc biệt phong làm tòng nhị phẩm chiêu dung, ban thưởng hiệu Huệ.

Phó Cẩn Dao mất đứa bé, cũng lập tức từ tòng tam phẩm quý tần biến thành tòng nhị phẩm còn có phong hào Huệ chiêu dung.

Cho dù là vì nàng mới vừa mất đứa bé, những người khác vẫn là hận đến cắn răng nghiến lợi như cũ. Trong cung này là như thế, mà Phó Cẩn Dao cũng coi là từng bước thuận lợi. Vào cung cũng chẳng qua chưa tới nửa năm, có thể được vinh hạnh đặc biệt này, lên chức vượt xa hơn người khác.

Hoàng thượng đã cho người ta điều tra kỹ chuyện Huệ chiêu dung đẻ non. Mà bản thân nàng ta cũng yên tâm tĩnh dưỡng trong tẩm điện.

Trong phòng yên tĩnh, Vân Lam vén rèm lên vào cửa.

Mấy ngày này Vân Tuyết bị thương, Vân Lam bận rộn lợi hại, đương nhiên Trúc Hiên này cũng có những người khác, nhưng dù như thế nào cũng không trung thành như Vân Tuyết Vân Lam. Phó Cẩn Dao cũng không phải là một người bằng lòng tin tưởng những người khác.

"Chủ tử." Tiếng Vân Lam có chút thấp.

"Vân Tuyết như thế nào?" Mấy ngày này Phó Cẩn Dao khôi phục thật bình thường, thái y nói vẫn còn suy nghĩ quá mức, £@€ mà mỗi ngày hoàng thượng cũng tới tẩm điện của nàng ta ngồi một lát, nhưng cũng không có chuyện chỉ huy điều hành tra kết quả.

Phó Cẩn Dao cũng không hỏi.

Ban thưởng này không ngừng đưa vào giống như nước chảy, Phó Cẩn Dao vẫn nhàn nhạt như cũ.

Hiện trong cung đã mơ hồ có chút lời đồn đãi, nói rằng lúc ấy người xuống tay là Đức Phi.

Không ai biết lời đồn này là truyền ra như thế nào, nhưng tình thế này lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

"Bẩm chủ tử, vết thương của Vân Tuyết khá tốt. Có lẽ nàng ta cũng khôi phục lên."

Phó Cẩn Dao gật đầu: "Dặn dò người bên kia chăm sóc tốt Vân Tuyết."

Cánh tay Vân Tuyết do đâm bị thương, tuy nói cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng không đơn giản. Hôm nay đang nghĩ ngơi.

"Dạ, nô tỳ tất nhiên hiểu được."

"Mấy ngày nay tình thế trong cung như thế nào?" Mặc dù Phó Cẩn Dao suy yếu, nhưng khóe miệng lại có đường cong khả nghi, giống như mỉm cười.

Vân Lam nhỏ giọng: "Giống như chúng ta sắp xếp vậy, hiện dư luận trong cung tất cả đã thẳng đến Đức Phi. Đây chỉ là trước sau cũng không thể coi là chứng cớ gì."

Vân Lam tự có suy tính. Tỉnh táo phân tích.

"Việc này vốn là chuyện không có chứng cớ. Nếu Chu đáp ứng bên kia là nàng ta sắp xếp, nói như vậy nó là một liên hoàn kế, cũng chưa chắc không ai tin. Nàng ta ác độc như thế, sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua nàng ta."

Lúc này vẻ mặt Phó Cẩn Dao lạnh lùng, đã hoàn toàn không thanh nhã giống trước.

"Vì sao Chủ tử không trực tiếp nói với hoàng thượng người nọ là Đức Phi?"

Phó Cẩn Dao cười lạnh: "Chúng ta vốn là có cạnh tranh, nếu như ta nói thẳng ra, có lẽ mọi người còn có thể cho là ta cố ý mưu hại, mà trong lòng hoàng thượng cũng sẽ có nghi ngờ, ta cứ không nói, sẽ để cho mọi người đi suy đoán lung tung. Như vậy mới càng thêm có lợi với ta. Hơn nữa, bên cạnh Đức Phi lại có một nhị hoàng tử, dù là nàng ta phạm sai lầm thật, trừ phi là đặc biệt không thể tha thứ, nếu không hoàng thượng sẽ mở thoáng một mặt."

Vân Lam cúi đầu thở dài: "Nếu không thể một kích phải trúng nàng ta, tại sao chúng ta phải khổ sở bày bố như vậy? Chủ tử còn đả thương thân thể."

Phó Cẩn Dao nhìn nàng: "Không bỏ được con thì không bắt được sói. Ngược lại cũng khổ Vân Tuyết."

"Nô tỳ không bỏ được thân thể chủ tử, lúc nào thì chủ tử chịu qua loại khổ lớn này......" Vân Lam lau nước mắt.

"Chịu khổ sở?" Phó Cẩn Dao cười, nhưng trong mắt cũng không có nụ cười.

"Cả cái thai này của ta vốn là không bảo đảm, nếu như thế nào cũng kéo không qua nửa tháng, mà bọn họ lại muốn hại ta, vậy dĩ nhiên là ta cho họ cơ hội. Như vậy cũng tốt, Đức Phi có lẽ về sau đứng không vững, mà ta cũng chiếm được thứ mình muốn. Sâu xa bên trong, có lẽ là đứa bé này lại phù hộ ta đi." Phó Cẩn Dao đặt tay trên bụng mình, sắc mặt có chút đau thương.

"Chủ tử......" Vân Lam khổ sở.

"Nhưng mà thái y bên kia dặn dò xong chưa?"

"Chủ tử có thể yên tâm, Phó gia chúng ta vốn là có ân với hắn, hắn nhất định sẽ không nói ra."

Phó Cẩn Dao gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong dáng vẻ có mệt mỏi.

Vân Lam thấy chủ tử như vậy, lặng lẽ lui xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân Vân Lam rời đi, Phó Cẩn Dao khôi phục mở mắt ra.

Cho dù ai cũng không ngờ, ngày hôm trước xảy ra tất cả chính là một tay nàng làm.

Chuyện Chu đáp ứng chính là Đức Phi sắp xếp, mưu đồ, dĩ nhiên là thai này của nàng, mà sau khi nàng biết được tất cả tương kế tựu kế, cũng sớm đã thương lượng qua với hai nha hoàn tâm phúc, thật ra thì chân chính đẩy nàng, là Vân Lam bên cạnh nàng, Vân Tuyết cứu người, Vân Lam xuống tay, tất cả đây đều là họ sắp xếp xong.

Nàng vốn là muốn gán chuyện như vậy đến trên người Đức Phi, thuận tiện còn có thể kéo Tề Chiêu Nghi.

Như vậy, quả thật rất tốt.

Cũng không phải là nàng không muốn đứa bé này, không tiếc mang đứa bé đi tính toán người khác, chỉ là, đứa bé này đã là nỏ mạnh hết đà, thái y đã chắc chắn, thai này của nàng không tới nửa tháng, thế nào cũng xảy thai.

Nếu như không phải như vậy, sao nàng lại có thể tự mình bỏ xuống một đứa bé như hắn, hoàng thượng coi trọng bao nhiêu với hắn, dieenddafnleequysddoon mới bắt đầu mình mang thai lại là lòng tràn đầy chờ đợi như thế nào, Phó Cẩn Dao nhắm lại mắt.

Trong cung này chính là như thế, không phải ngươi tính toán ta, chính là ta tính toán ngươi.

Nếu như không phải các nàng đã không ngừng tính toán chuyện có thai sơ kỳ của nàng, làm sao nàng đau khổ đi tới bước này hôm nay, thì đứa bé của nàng đâu đến nổi này.

Thân thể nàng đã suy yếu không bảo đảm nổi đứa bé này, đứa bé như vậy, ngươi đừng trách mẫu thân.

Nàng chỉ có thể làm cho mình lấy được ích lợi thay đổi lớn.

Không sai, hoàng thượng nói đúng, đứa bé này không có, nàng sẽ còn có những đứa bé khác. Nàng còn trẻ, bọn họ như vậy ân *, hoàng thượng như vậy cưng chiều * nàng, bọn họ sẽ còn có đứa bé.

Lần này vừa có thể thịêt hại nặng Đức Phi, bản thân tăng thêm phần vị, nàng cũng không phải không lấy được gì cả, nếu đứa bé này duyên phận cạn với mình, vậy nàng chỉ có thể tiếp tục từ từ mà tính.

Ngày khác mình đứng vững gót chân, sẽ còn có rất nhiều rất nhiều đứa bé.

Phó Cẩn Dao không ngừng an ủi mình, từ từ tiến vào mộng đẹp......

Làm như trong mơ còn nghĩ những thứ tính kế và tổn thương kia, trên mặt nàng treo nụ cười thấm vào người.