Nghĩ đến người này, cũng không khỏi nói thầm, mấy ngày trước Tịch Nguyệt còn nói, mình có phần nhớ nhung người thân, cũng nghĩ đến hôn sự của ca ca. Không mấy ngày, liền nghe được từ ngoài cung truyền tin tức tới, tổ mẫu đã coi trọng một gia đình tốt cho ca ca, nghe nói cữu cữu cũng cực kỳ đồng ý.

Lấy vợ nên cưới hiền, nếu như kiếp trước không có mình mù quáng xen vào, có lẽ tổ mẫu và phụ thân cũng chưa chắc sẽ lựa chọn một người như Bạch Tiểu Điệp cho ca ca.

Nghe nói tổ mẫu nhìn trúng nữ nhi của đồng môn với phụ thân, nhị tiểu thư con vợ cả —— Mẫn Vân Ảnh.

Đối với người này, Tịch Nguyệt cũng không có ấn tượng gì. Nghe nói cô gái này đã từng là tú nữ cùng lượt với Tịch Nguyệt, chỉ có điều không được hoàng thượng chọn trúng.

Bởi vì quan hệ kiếp trước, Tịch Nguyệt cũng không biết rõ Mẫn Vân Ảnh. Có lẽ kiếp trước chưa vào cung cũng không gả vào hào môn thế gia.

Nhưng mà nếu cữu cữu cũng đồng ý, vậy thì Tịch Nguyệt vẫn có thể tin được một chút.

Người nhà bọn họ * tiếc danh dự, nhưng lại cũng không có những chuyện cong cong quẹo quẹo kia, tương đối dễ dàng bị che mờ. Ngược lại cữu cữu của nàng là thương nhân nhiều năm, tâm cơ nhiều, đầu óc cũng linh hoạt.

"Cẩm Tâm, ngươi đi kêu Xảo Ninh tới đây. Ta có lời muốn hỏi nàng."

Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Nguyệt vẫn không yên lòng, quyết tâm nên thông qua cữu cữu cẩn thận hỏi thăm Mẫn Vân Ảnh này một chút.

Cẩm Tâm khẽ chào, đứng dậy rời đi.

Cũng không trách Tịch Nguyệt như thế, chuyện của ca ca đã thành một cái gai không rút ra được trong lòng nàng, mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cực kỳ khó chịu.

Bạch Tiểu Điệp chết rồi, nhưng khó dám đảm bảo sẽ không xuất hiện cô gái thứ hai như vậy, cho nên nàng lo lắng, nàng mê mang, đồng thời cũng muốn tra xét rõ ràng trước khi bất cứ chuyện gì xảy ra, để có thể có được kết quả tốt.

Nói yêu cầu của chính mình cho Xảo Ninh, Xảo Ninh đáp ứng rồi rời đi.

Tịch Nguyệt vẫn luôn không hỏi rốt cuộc Xảo Ninh liên lạc với cữu cữu như thế nào, nhưng nàng quan sát, Xảo Ninh là một người cực kỳ cẩn thận. Cũng chính vì vậy, nàng yên tâm rất nhiều, về phần không hỏi, đó là bởi vì nàng tin Xảo Ninh trung thành.

Hơn nữa, nàng tự nhận cũng chưa tìm thấy Xảo Ninh làm chuyện gì không thỏa đáng.

"Nếu như có thể gặp người trong nhà là tốt." Tịch Nguyệt tự lẩm bẩm.

Trong cung này một năm cũng chỉ có một cơ hội gặp mặt mà thôi. Nếu như nàng khẩn cầu hoàng thượng, cũng không biết được hắn sẽ đồng ý với nàng hay không?

"Không bằng chủ tử nói với hoàng thượng đi?" Cẩm Tâm đề nghị.

Tịch Nguyệt rối rắm: "Ta cũng nghĩ vậy. Chỉ sợ hắn không đồng ý. Tại sao phải trọng quy củ như vậy, ô!"

"Không đồng ý cái gì?" Cảnh đế vào cửa, trên người hơi ươn ướt, có lẽ liên quan đến mưa nhỏ bên ngoài. 

Tịch Nguyệt thấy thế vội vàng tiến lên đón: "Nô tì gặp qua hoàng thượng."

Đồng thời phân phó Cẩm Tâm bên cạnh: "Đi lấy bộ quần áo của hoàng thượng trong ngăn kéo tới đây."

Nhìn Tịch Nguyệt chuẩn bị cho mình, bên môi Cảnh đế giấu nụ cười.

Lai Hỉ và Cẩm Tâm liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui xuống.

"Bên ngoài mưa lớn sao?"

"Ừ, cũng được." Thấy nàng bận rộn trước mặt sau lưng, Cảnh đế hôn một cái trên trán nàng.

Không bao lâu sau, hai người chen trên ghế nhỏ, ghế nhỏ này vốn cũng không lớn, mỗi lần Cảnh đế còn muốn chen nhau với Tịch Nguyệt, nhưng thời gian lâu dài, nàng cũng quen. Ngược lại cảm thấy, nhìn như vậy, hai người cũng coi như ấm áp. 

"Vừa mới nói cái gì đó, ngươi vẫn chưa trả lời trẫm." Nắm tay nhỏ bé đầy thịt của nàng, Cảnh đế cũng không quên đề tài nghe được lúc vừa mới vào phòng.

Tịch Nguyệt chần chừ một chút, nhưng mà cũng chỉ là suy tư một chút: "Chuyện đó, chuyện đó, hoàng thượng, thật ra thì, à, ta muốn, ta muốn gặp mặt người nhà." Nói xong nàng chỉ len lén quan sát vẻ mặt của hắn.

Thấy nàng như thế, vẻ mặt Cảnh đế không có thay đổi gì, nhưng ngoài miệng lại nói: "Trẫm là một người cực kỳ trọng quy củ, nếu đồng ý, sợ rằng không tốt sao?"

Rất nghiêm trang.

Nghe nói như thế, Tịch Nguyệt còn có gì không hiểu, người này nghe được lời nói của nàng, cố ý dùng lời này chèn ép nàng nữa, nhưng nghĩ đến hắn nói như vậy, gián tiếp cũng nói rõ, chuyện như vậy có cửa chứ?

Nàng cười hì hì chôn đầu trên bộ ngực hắn, lời ngon tiếng ngọt nói: "Hoàng thượng đối xử với Tịch Nguyệt rất tốt. Nguyệt Nhi thật sự rất muốn gặp người nhà. Ta cũng biết rõ, hiện giờ không phải ngày gia quyến vào cung yết kiến, nhưng, ca ca sắp thành thân, ta cũng không biết tẩu tẩu của mình là bộ dạng gì, cũng không biết được nàng là người thế nào. Nếu như không nghe chính miệng tổ mẫu nói với ta, ta đâu thể yên tâm được."

Cảnh đế hừ một tiếng: "Ban nãy, còn nói trẫm cực kỳ trọng quy củ sau lưng trẫm."

"Hoàng thượng vốn chính là cực kỳ trọng quy củ, đây là ưu điểm, cũng không phải là khuyết điểm. Hoàng thượng, thật sao? Để cho ta gặp người nhà có được hay không?" Nàng ngửa đầu khẽ chạm khóe miệng hắn, giống như động vật nhỏ mè nheo.

Cảnh đế thấy nàng như thế, bật cười, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Ngày mai trẫm hạ chiếu, vài ngày nữa để cho tổ mẫu ngươi vào cung gặp ngươi."

Tịch Nguyệt vui mừng cười: "Đa tạ hoàng thượng, ta biết ngay mà, hoàng thượng là hoàng đế nhân từ, ngươi đối xử với ta thật tốt."

"Miệng ngươi thật ngọt, trẫm thấy ngươi chỉ dụ dỗ trẫm mà thôi. Có điều tình cảm của Nguyệt Nhi và huynh trưởng ngược lại không tệ."

Nàng nghe không ra ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng vẫn nói thật: "Đó là tự nhiên. Tình cảm của ba người huynh muội chúng ta đều rất tốt. Ca ca lớn tuổi, luôn che chở chúng ta khắp nơi."

"Trẫm nhớ ngươi nói, tổ mẫu ngươi rất che chở các ngươi. Kế mẫu cũng không nhằm vào ngươi."

Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không phải những chuyện này, Thẩm gia chúng ta, cũng không phải là chỉ có phòng lớn chúng ta, nhiều đứa nhỏ nữa, khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn nhỏ. Tổ mẫu cũng không phải là chuyện gì cũng có thể trông nom, mặc dù che chở chúng ta, nhưng cũng không thể quá mức. Ngươi cũng hiểu được, ta còn có thẩm thẩm, tổ mẫu chỉ có thể cân nhắc xử lý sự việc công bằng."

Nghe nàng nói xong, Cảnh đế cũng gật đầu: "Đã nhìn trúng ca ca ngươi như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng đều không nói tới với trẫm?"

Ý tứ kín đáo chính là tại sao không năn nỉ hắn dìu dắt.

Tịch Nguyệt cười hì hì dắt tay hắn, đan chéo nhau với hắn.

"Ta sẽ không làm ngươi khó xử. Ca ca của ta, ta biết rõ. Ca ca là người tốt, lại không có tâm cơ gì, không phải một người sẽ xu nịnh người khác. Cho dù ta cầu xin ngươi ân điển gì cho hắn, không nói đến hắn có thể làm được hay không, với tính tình của ca ca, không đắc tội người ta cũng không tệ rồi. Thân càng ở vị trí tương đối cao, càng dễ trêu chọc thị phi. Ta không cầu người nhà của ta hiển hách cỡ nào, chỉ cầu bọn họ an toàn."

Lời nói này của Tịch Nguyệt xuất phát từ chân tâm, bất kể Cảnh đế tin hay không, nàng thật sự nghĩ như vậy.

Còn sống an toàn, làm người phú quý an nhàn, không phải rất tốt sao?

Nàng cũng biết ca ca có khát vọng, nhưng, nàng biết rõ tính tình của ca ca.

Cảnh đế cũng không nói gì, ngược lại trực tiếp để tay đan chéo với Tịch Nguyệt bên môi mình.

Lật người đè nàng phía dưới, nụ hôn vụn vặt của Cảnh đế rơi trên gáy nàng.

Tay hắn nhanh nhẹn chui vào làn váy của nàng, thâm nhập cao thấp một hồi, chọc cho sắc mặt nàng hồng hồng.

Chỉ một lát công phu, bên trong phòng truyền đến một hồi tiếng thở dốc trầm thấp.

Cẩm Tâm cúi đầu đứng ở cửa, nghe âm thanh có chút đè nén bên trong phòng, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Hai ngày nay chủ tử lo lắng chuyện này, cuối cùng hôm nay đạt được ước muốn. Trong cung, chuyện như vậy nói lớn không lớn, cũng không thể tính là chuyện gì, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Hoàng thượng ban thưởng luôn biểu hiện thương yêu cưng chiều đối với chủ tử.

......

Sau một hồi mây mưa, Tịch Nguyệt chống người phục vụ Cảnh đế mặc quần áo, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.

Thường ngày lúc vô cùng mệt mỏi, Tịch Nguyệt thường thường làm ổ trên giường không chịu đứng dậy, mặc cho Cảnh đế gọi Lai Hỉ vào cửa. Hôm nay hình như nàng rất phối hợp, vẫn vui vui mừng mừng mặc quần áo cho hắn như cũ, Cảnh đế nhìn dáng vẻ nàng vui mừng nhướng mày mà có chút ghen ghét.

"Ngươi thật hiểu chuyện. Vừa mới cầu xin ân điển của trẫm, bây giờ lập tức khác biệt với thường ngày."

Lời này không phải khen thưởng, cũng là ám chỉ thường ngày Tịch Nguyệt thỉnh thoảng lười biếng.

Tịch Nguyệt le lưỡi một cái, xinh đẹp liếc hắn một cái, cười hì hì nói: "Sao có khác biệt chứ? Hoàng thượng lại chê cười ta. Chỉ cần nô tì có thể làm được, nhất định sẽ làm tất cả cho hoàng thượng."

Cảnh đế bật cười, trêu ghẹo mới nói: "Nhưng, trẫm có chuyện gì sẽ phiền toái đến tiểu nữ tử ngươi đấy."

Tịch Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dẩu môi: "Không thể như vậy sao? Hình như ta thật sự không có gì có thể trợ giúp ngươi."

Thấy nàng hơi mất mát, Cảnh đế cười ha ha.

Trước khi ra cửa, Cảnh đế hôn trộm một cái bên môi Tịch Nguyệt.

Hắn dặn dò: "Ngươi không cần làm gì vì trẫm. Có thể phục vụ trẫm tốt chính là việc ngươi nên làm."

Tịch Nguyệt khẽ chào, cung tiễn Cảnh đế rời đi.

Đợi Cảnh đế rời đi, Tịch Nguyệt tươi cười rạng rỡ.

Đạt được ước muốn luôn vui mừng. Không cần biết hoàng thượng đại nhân nghĩ như thế nào, dù sao nàng sắp được gặp mặt người thân rồi. Hình như chỉ có khi dính đến người thân của nàng, nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt vui vẻ thực sự.

"Cẩm Tâm, đi làm một ít đồ ăn cho ta, ta hơi đói bụng."

"Vâng....."

Tịch Nguyệt ngồi bên gương, bởi vì vừa mới tắm xong, tóc cũng vừa vặn khô, Hạnh Nhi đang búi tóc đơn giản cho nàng.

"Chủ tử thật đẹp." Hạnh Nhi xúc động nói.

Tịch Nguyệt bật cười, nhạo báng: "Cho dù ta đẹp, cũng không bằng Lệ tần, Huệ phi chứ?"

Hạnh Nhi lắc đầu: "Người vốn đẹp khác với các nàng. Nếu quả thật là họ đẹp hơn, tại sao hoàng thượng thích người chứ?"

Hoàng thượng thương yêu chủ tử thì mọi người đều thấy được.

"Chuyện thích như vậy thì làm sao có thể kể ra? Hơn nữa, đừng nói kiểu lời nói này trước mặt người khác."

Hạnh Nhi cười dí dỏm: "Nô tỳ lại không ngốc, dĩ nhiên không biết. Đây không phải là nói với chủ tử người ư?"

Tịch Nguyệt cũng cười: "Ngươi nha, chính là dụ dỗ ta đi? Chẳng qua tâm tình ta tốt, không tính toán với ngươi."

"Nô tỳ nào dám."

Hôm nay Thính Vũ Các lại có tiếng nói tiếng cười đầy phòng.