Ngoại ô S thị có mấy chục căn biệt thự, đều là của giới nhà giàu xây lên, để cuối tuần rảnh rỗi đi nghỉ mát gì đó. Trong đó có một căn đặc biệt lớn đặt biệt đẹp, phong cách châu Âu những năm 60.

Chủ nhân căn biệt thự này họ Lê, cũng không thường xuyên xuất hiện. Họ Lê này còn không phải Lê Tư Thanh sao?

Cổng biệt thự sớm mở, siêu xe chầm chậm chạy vào sân. Từ trên xe bước xuống đã nghe thấy hương hoa ngào ngạt. Thì ra trong biệt thự này trồng đầy hoa hồng, đủ màu đủ loại, nhìn ra được chăm sóc rất tốt.

“Bên trong nhiều phòng trống lắm, sau này nếu có thật sự offline bang cũng có thể ở đây. Hai ba đứa một phòng vẫn còn rộng chán.”

Trước cửa chính biệt thự đã có người đứng chờ sẵn, là một ông chú tóc bạc gần hết rồi, trên người là một bộ đồ quản gia giống như trong phim vậy, nhìn đủ nghiêm túc. Bột Lọc Nhỏ nhịn không được, khẽ thì thầm với Hồng Hoa:

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy quản gia ngoài đời đó!”

Hồng Hoa nghiêm túc gật đầu, hai đứa này bước chân vào nơi sang trọng như thế này liền thu liễm, bộ dạng láo nháo thường ngày cũng cất đi.

Lê Tư Thanh nhanh chóng bước tới vỗ vai chú quản gia.

“Chú Lý, lâu rồi không gặp.”

“Chào cậu, thiếu gia.”

“Chú này thật là, sao hôm nay lại mặc bộ đồ này chứ!”

“Thật lâu mới có khách đến chơi, đương nhiên chú phải ăn diện một chút rồi!”

Cả hai nhìn nhau cười hà hà, không có chút dáng vẻ người bề trên bề dưới gì cả. Nhà họ Lê không ai có cái nết hà khắc, chú Lý chăm sóc bọn họ nhiều năm như vậy, Lê Tư Thanh đã sớm coi chú là người nhà.

Lê Tư Thanh vẫy tay với ba người phía sau, gọi họ nhanh chân một chút. Trần Thừa sớm đã quen mặt, không cần giới thiệu. Hồng Hoa và Bột Lọc Nhỏ sau khi được giới thiệu liền lễ phép cuối đầu chào chú Lý.

“Mấy ngày nay nếu mấy đứa có việc gì cần, thì cứ nhờ chú Lý nhé. Một tay chú ấy chăm nom căn biệt thự này, việc gì cũng giải quyết được.”

Lùa cả đám vào bên trong xong, Lê Tư Thanh ở lại dặn dò chú Lý vài chuyện, một chập sau mới theo vào.

Bài trí bên trong biệt thự không sai biệt với mặt ngoài lắm, có chút cổ xưa, sang trọng nhưng vẫn đảm bảo đầy đủ tiện nghi. Hai đứa con gái đã sớm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa phòng khách, không ngừng ngoái đầu chờ Lê Tư Thanh. Tên Trần Thừa ngồi một bên miệng vẫn chưa tắt đi nụ cười, liên tục nhìn Hồng Hoa, có vẻ rất vừa ý.

“Sao thế này? Nghiêm túc như vậy cho ai xem chứ?” Lê Tư Thanh bĩu môi, ngã người xuống ghế của mình, không thèm để ý đến hình tượng. “Chỉ có mấy người với nhau, thoải mái đi.”

Bột Lọc Nhỏ thở một hơi, bắt đầu thả lỏng nằm dài ra sau, xem bộ dạng này chắc hẳn đã giả nghiêm túc cực khổ lắm rồi. Hồng Hoa ngược lại rất quen với mấy thứ lễ nghi, ở nhà được giáo dưỡng rất tốt, hiện tại lại còn có Trần Thừa ngồi một bên, nên vẫn bảo trì tác phong thùy mị nhẹ nhàng của mình.

“Đúng rồi, tiểu Hắc đâu?”

Tiểu Hắc chính là Hắc Lưu Ly cùng bang, cũng ở thành phố này, quen thân với Lê Tư Thanh, thường xuyên qua lại với nhau. Nghe nói hôm nãy đã chạy tới biệt thự này trước, giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả.

“Chắc nó chạy đi đâu rồi…”

Lê Tư Thanh còn chưa nói xong, ở trên lầu đã vang lên giọng nữ:

“Ở đây! Tiểu Hắc ở đây!”

Nhìn về phía cầu thang, rất nhanh đã có người bước xuống. Lê Tư Thanh nhìn đứa con gái ăn mặt sành điệu, trên tay bê chiếc laptop miệng còn ngậm bánh ngọt, không nói được nên lời.

Hắc Lưu Ly có tên thật là Trương Nghi, vừa tốt nghiệp đại học, nhìn vẻ ngoài chính là kiểu cô nương sành điệu, hot girl mạng trong mắt mọi người. Đừng nhìn cách nói chuyện của nó không đáng tin cậy, kì thực đã sớm xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Trương Nghi là video blogger khá có tiếng, chuyên khám phá các món ăn ngon, các tụ điểm hot, lượt xem mỗi tháng không thấp, thu nhập không tồi.

“Cái con nhỏ này thật là, đã bảo đi chơi mà còn cầm laptop theo để chơi game là sao hả?”

“Còn không phải để hóng biến sao?!” Hắc Lưu Ly vội ngồi xuống, tay vẫn không ngừng quét xuông đọc bình luận. “Anh hay thật đấy, bản thân mình có scandal rồi mà vẫn tỉnh bơ như vậy à!”

“Gì cơ, tai tiếng gì? Ai lại chẳng biết tui chơi nhân yêu?”

“Không phải, là chuyện giữa anh và tên Đại Gia ấy!”

Lê Tư Thanh nhướn mày, đoạt lấy máy tính của tiểu Hắc, xem thử rốt cuộc giữa mình và thằng cha kia có gì. Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Còn chuyện gì nữa chứ?

Trên diễn đàn trò chơi đang mở một bài đăng, đăng hình Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đại Gia đang đứng cùng nhau. Hình chụp này rõ ràng là ngày hôm qua cậu treo máy một chút, thế nào hôm nay lại được đăng lên rồi!

Nội dung bài đăng nghi vấn rốt cuộc Đại Gia và Nhìn Thấy Mỹ Nhân có quan hệ gì. Bình thường chẳng phải như nước với lửa, đi ra đường nhìn thấy nhau sẽ xông vào đánh một trận sao? Lần này gặp lại không đánh, còn đứng cùng nhau ái muội như vậy là lí do gì?

Đại Gia và Nhìn Thấy Mỹ Nhân là hai nhân vật có tiếng tăm nhất định, lập tức một bài đăng này thu hút không ít người đọc. Bên dưới phần bình luận là đủ thứ loại suy đoán.

Có người cho rằng trùng hợp đứng cạnh nhau thôi.

Có người khẳng định hai người có gian tình, chắc chắn là đang chat với nhau rồi!

Còn có người sáng tạo hơn, vẽ ra một hồi drâm tình yêu cấm kị giữa hai bang đối đầu. Bình luận này được rất nhiều yêu thích, bên dưới hồi đáp còn không ngừng có người cầu xin chủ thớt viết tiếp đi!

Lê Tư Thanh nhìn thấy Hắc Lưu Ly thả tim cho cái bình luận này, đen mặt quay sang trừng nó. Hắc Lưu Ly cười hì hì, vội chạy qua ngồi bên cạnh Hồng Hoa.

“Trò quỷ gì đây? Từ khi nào tôi có gian tình với gã kia chứ?” Lại đọc thêm vài bình luận, Lê Tư Thanh chịu hết nổi, trả laptop cho tiểu Hắc. “Không đánh nhau có một ngày mà dân tình đã rần rần lên rồi, thật là rảnh rỗi quá đi.”

“Cơ mà kì lạ thật đấy, hôm qua anh chuyển đội trưởng cho em xong, tên Đại Gia đó cũng thoát game luôn. Hai người cùng lúc xuống mạng như vậy đúng là trùng hợp mà.”

Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lê Tư Thanh liền cảm thấy mệt trong lòng. Vì vậy liền nhanh chóng ra vẻ đừng bàn nữa.

“Ai mà biết chứ, thôi, quên đi.”

Trần Thừa nhìn người trong mộng đủ rồi, hảo tâm giải vây cho Lê Tư Thanh:

“Mọi người hôm nay muốn đi chơi ở đâu? Đi ăn hay đi mua sắm?”

“Mua sắm? Cậu định theo sau bọn tôi xách đồ hộ sao?”

“Cũng được.” Đối với việc Lê Tư Thanh bắt bẻ mình như vậy, Trần Thừa vẫn rất là vui vẻ mà cười hì hì. “Bưng đồ cho các mỹ nhân là vinh hạnh của tôi.”

Miệng nói “các mỹ nhân”, nhưng ánh mắt Trần Thừa chỉ nhìn về phía Hồng Hoa mà thôi. Lê Tư Thanh nhe răng, ném mấy hạt lạc rang trên bàn nước về phía anh ta.

“Hai cái đồ xấu xa này, trước mặt mọi người lại liếc mắt đưa tình như vậy! Có biết bọn này đều là cẩu độc thân không hả? Cả hai đi ra ngoài mướn phòng đi!”

Trần Thừa cười ha ha bắt mấy hạt lạc lại, Hồng Hoa đã sớm đỏ mặt đánh tay Lê Tư Thanh.

Ghét nhất là mấy đứa yêu nhau đó!

*

Ngồi đùa giỡn một lát đã đến gần buổi trưa, bọn họ vẫn là chọn đi ăn. Năm người ngồi một xe không thoải mái lắm, Lê Tư Thanh chiếm ghế trước, để ba đứa con gái ngồi chung ở phía sau.

S thị chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui Hắc Lưu Ly rành nhất, Lê Tư Thanh đơn giản giao việc lập kế hoạch ăn chơi cho nó, về phần cậu chỉ cần bỏ tiền ra là được.

“Gần trung tâm có một quán mì thịt bò rất nổi tiếng, ngay cạnh đó còn có mây quán đồ ăn vặt, thịt nướng lòng nướng lung tung ăn cũng rất được.”

“Giữa trưa ăn đồ nướng là còn chê trời chưa đủ nóng sao? Đi ăn mì đi. Tối anh dẫn mấy đứa đi ăn đồ nướng, đảm bảo ngon hơn bất cứ chỗ nào.”

“Được! Vậy ăn mì thịt bò trước!”

Trần Thừa theo chỉ thị, lái xe đến quán mì thịt bò Hắc Lưu Ly nói. Lê Tư Thanh nhìn qua cửa sổ, phát hiện đường xá thật là nhiều người. Trưa nắng nóng như vậy mà dân tình vẫn rủ nhau đi ăn đồ nướng, Lê Tư Thanh đột nhiên có chút không nỡ rời máy lạnh trên xe.

Chờ khi bước vào quán mì thịt bò, thấy được dàn máy lạnh đang chạy hết công suất bên trong, Lê Tư Thanh mới thở một hơi.

Nói là quán ăn nhưng chỗ này rất rộng rãi, nếu muốn còn có thể thuê gian phòng riêng. Phòng riêng dựng lên từ mấy tấm vách ngăn, cũng không có cửa, mà che lại bằng một tấm màn trúc mỏng, vừa tao nhã vừa cách biệt.

Bọn họ thuê một gian, lại gọi bốn phần mì thịt bò tiêu chuẩn cùng mấy món rau dưa ăn kèm.

Lê Tư Thanh còn đang chuẩn bị bước vào chỗ đây, nhưng còn chưa kịp nhấc chân đã nghe thấy có người gọi mình:

“Tư Thanh!”

Giọng nam này… Cố Bằng?!

Lê Tư Thanh nhìn qua, quả nhiên là Cố Bằng. Anh ta còn mặc cảnh phục trên người, soái khí bừng bừng vẫy tay với cậu.

Cậu quay sang ra hiệu với mấy đứa đằng sau mình vào ngồi trước đi, bản thân thì đi qua chào hỏi người ta một chút.

“Thật trùng hợp, cậu cũng tới ăn mì sao?”

“Cái quán anh nói chính là nơi này luôn? Trùng hợp quá đi.”

Cố Bằng mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía sau Lê Tư Thanh. Cậu nhướn mày quay đầu xem thử Cố Bằng đang nhìn gì, thì phát hiện một đám ba nữ một nam kia đang vén màn che, trộm nhìn cậu và Cố Bằng nói chuyện với nhau.

“Bạn bè quen trên mạng, hôm nay tụ tập ăn uống một chút.”

Ánh mắt Cố Bằng vẫn không rời Trần Thừa. Lê Tư Thanh không khỏi cảm thấy kì lạ, chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi hai người có biết nhau hay không thì Cố Bằng đã hỏi trước:

“Cái cậu thanh niên kia, ban sáng tôi có thấy hai người ôm nhau. Bạn trai của cậu sao?”

Ban sáng Hồng Hoa sặc ho khù khụ như thế nào, thì hiện tại Lê Tư Thanh y chang như vậy. Cố Bằng dở khóc dở cười vỗ lưng Lê Tư Thanh, vẫn chờ đợi câu trả lời của cậu:

“Anh đùa sao! Tôi thế nào lại hẹn hò với cậu ta chứ!” Lê Tư Thanh trừng mắt nhìn Cố Bằng. “Bố mẹ cậu ta là bạn với bố mẹ tôi, nên có biết nhau từ trươc. Ôm ấp gì đó là kết quả của việc đi du học về vẫn còn chưa bỏ được thói quen chào hỏi như vậy đấy!”

Từ buổi sáng đến giờ Cố Bằng luôn cảm thấy không khỏe trong người, còn không rõ lí do là gì đâu. Nhưng nghe được một câu như thế từ Lê Tư Thanh, bỗng hiên Cố Bằng cảm thấy tốt đẹp hơn hẳn. Anh cười hì hì, chống tay lên tường, hỏi han Lê Tư Thanh một chút xem bạn trên mạng là như thế nào gặp được.

Hai người đứng trò chuyện như vậy, không biết một đám sau lưng đã hóng đến hai mắt tỏa sáng rồi. Chờ khi Lê Tư Thanh vẫy tay tạm biệt Cố Bằng, ngồi vào chỗ của mình, thì lập tức liền bị vô số câu hỏi dội vào mặt.

“Mỹ nhân! Là ai vậy? Nhìn thật là đẹp trai!”

“Đồng phục cảnh sát sao? Nhìn không giống lắm?!”

“Hai người nhìn thân thiết như vậy là quan hệ gì!?”

“Đứng còn thật gần, có gian tình phải không?”

Lê Tư Thanh đỡ trán, xua tay trả lời:

“Bậy. Đừng có rộn lên như vậy, là tên hàng xóm tôi kể với mấy cô lúc trước đó. Hoàn toàn chỉ là quen biết bình thường, không thân mật!”

Hồng Hoa, Bột Lọc Nhỏ, Hắc Lưu Ly híp mắt nhìn nhau, tay đặt dưới bàn đã lấy ra điện thoại không ngừng nhắn tin.

Bộ dạng hai người thân mật như vậy, làm thế nào chỉ là hàng xóm thôi chứ!

Lê Tư Thanh thở dài, giải thích tiếp:

“Thực sự không có quan hệ gì. Thậm chí người ta còn tưởng cậu là bạn trai tôi đấy!”

Thấy Lê Tư Thanh chỉ vào mình nói như vậy, Trần Thừa lập tức sặc nước. May thay anh ta lúc uống nước có quay đi chỗ khác, bằng không cả mấy đứa ngồi đối diện đã bị phun đến ướt nhẹp rồi!

“Cái quỷ gì thế! Sao lại hiểu nhầm như vậy! Tôi không muốn bị ghép với tên dã man nhà cậu đâu! Nếu có bị hiểu nhầm tôi cũng chỉ muốn bị hiểu nhầm với Hồng Hoa thôi!”

Lê Tư Thanh nhào qua đánh Trần Thừa, cái tên miệng tiện này!

“Đều là do cậu cứ không bỏ được cái thói quen ôm ấp chào hỏi đó! Còn bảo là tôi dã man sao? Đánh chết cậu!”

Cả hai loạn thành một đoàn, chọc cho ba cô nương cười đến vui vẻ. Hồng Hoa còn có lương tâm, luôn miệng can ngăn hai người. Lê Tư Thanh trừng con bé, còn tưởng cậu không biết nó đang đau lòng Trần Thừa bị mình đánh sao!

Chờ đến khi mì được đem lên, Lê Tư Thanh mới dừng tay, hậm hực ăn phần của mình.

Một ngày này thật là quá bực mình! Chơi game thì bị hiểu lầm với tên Đại Gia kia! Ngoài đời lại bị hiểu lầm với tên Trần Thừa này!

Ra ngoài ăn còn bị bắt gặp!

Cảm giác bị bắt gian (?) là như thế này sao? Lê Tư Thanh hừ một tiếng, cảm thấy cứ không đúng như thế nào.