Lê Tư Thanh thực hiện xong mưu đồ, thật là vui sướng mà ngửa đầu lên trời cười ha ha.

Chờ khi cậu bình tĩnh trở lại, mới xem thử số lượng đào tiên mình nhặt được. Đánh hai trăm con khỉ, nhặt được hơn 50 quả đào tiên, Lê Tư Thanh vội vàng nâng mấy thứ nội công mình chưa tu luyện xong, sau đó lên lên của hàng hệ thống mua một cái thẻ người tốt, tẩy màu tên của mình.

Mấy ngày này chơi game, cậu và tên Đại Gia kia giết nhau không ít lần, tên của cả hai đã sớm đỏ, chỉ là Lê Tư Thanh ít khi gây sự hơn, tên chỉ mới hồng hồng. Hôm nay chủ động công kích tên kia, thế là hoàn toàn đỏ tên rồi! Còn nhận được danh hiệu “sát nhân” và “tay đầy máu”!

Từ trước đến giờ cậu không bao giờ bật chế độ PK để đồ sát người khác, tên lúc nào cũng trắng tinh sáng bóng, có khi còn được tuyên dương, tặng danh hiệu “người tốt việc tốt”. Hôm nay là lần đầu tiên trở thành sát nhân, Lê Tư Thanh cảm thấy rất là mới lạ.

Dĩ nhiên sát nhân tên đỏ chẳng có lợi ích gì hết, ngoài biểu thị mình là một tên cuồng đồ sát người khác. Người chơi tên đỏ khi đi ra ngoài thành có thể sẽ bị người chơi khác tấn công, vì mỗi lần tiêu diệt người chơi tên đỏ sẽ nhận được một lượng lớn tu vi. Mà bản thân mấy tên sát nhân này, bị giết không chỉ tụt tuvi, mà xui xẻo còn có thể giáng cấp nội công nữa cơ.

Thẻ người tốt là vật phẩm xa hoa, do cửa hàng hệ thống bán. Thứ này khi dùng có thể xóa đi tên đỏ, trở về làm người tốt. Đương nhiên thứ này giá cực đắt, mỗi tuần lại chỉ có thể dùng một lần. Vì vậy số lượng người chơi tên đỏ trong “Thần Võ” rất ít, trừ khi rất bất đắc dĩ, không ai lại nổi cơn điên đi giết người hàng loạt làm gì.

Trước đây có một trường hợp ngoại lệ, có một kẻ tương đối có tiền, ỷ vào việc mình có thể mua được thẻ người tốt, thế là hắn ta cứ tùy tiện giết người. Về sau kéo được thù hận của toàn thể người chơi, mỗi lần ra đường đều bị kéo hội đến đánh chết. Sự tình nghiêm trọng đến nỗi đoạn thời gian đó nhất cử nhất động của tên này bị theo dõi rất chặt, hắn ta dù có tẩy tên, thì bước ra ngoài vẫn bị hàng loạt người chơi khác chủ động bật PK chém chết.

Bị dồn trong thành chủ mấy ngày liền không thể ra ngoài, tên kia không còn cách nào khác phải bỏ game. Việc hắn ta bỏ thật hay lập acc mới thì chẳng ai biết. Thế nhưng bài học vụ này để lại chính là: Đừng bao giờ chọc tức cả một cộng đồng.

Xích mích thì đương nhiên ở đâu cũng có, thế nhưng thường chỉ là giữa người này với người kia, nhóm này với nhóm nọ, rồi giữa hai bang với nhau,… Chứ sống như thế nào mà để ai cũng ghét mình, thì nên xem lại bản thân trước đã.

Trở lại với tình hình trước mắt, bang chúng “Nữ Nhi Hồng” trước đó còn xua đuổi bang chủ nhà mình, hiện tại nghe được tin tức, lập tức ồn ào đòi giải thích.

Diễm Lệ Trần Gian: Là như thế nào??? Là như thế nào!!! Sao bảo là không phải gian tình, mà lại đi bắt khỉ cùng nhau!!! (╬ಠ益ಠ)

Tao Đẹp Gái Lắm: Đm, không phải hôm nay đến phiên tui được bang chủ kéo đi bắt khỉ sao? Này là theo tình nhân bỏ bang chúng rồi? 凸ಠ益ಠ)凸

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Lúc nãy mấy người xua đuổi tui làm chi (;¬_¬) Tui đi ghép đội ngẫu nhiên gặp được thẳng cha đó á!

Trà Trân Châu: Mỹ nhân anh không thể như vậy! Tin đồn đi càng ngày càng xa rồi kìa! ( ー̀εー́)

Trà Trân Châu gửi cho cậu một đường link, bấm vào thì chuyển tới một bài đăng trong diễn đàn, cùng tác giả với cái bài đăng gian tình mỹ nhân vs đại gia trước đó. Lần này giọng điệu còn chắc chắn hơn, 100% khẳng định Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đại Gia dan díu với nhau rồi!!

Trước đó hệ thống vì mọi người yêu cầu quá nhiều, trực tiếp đăng lên một video cảnh Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đại Gia diệt 200 con khỉ trong 10 phút. Vị này kéo video qua bài đăng của mình, bảo rằng hai người phối hợp tốt như thế này, chắc chắn là đã đi chung với nhau nhiều lần!

Phân tích cả một buổi, chủ bài đăng lại mắt ngấn lệ, cảm động mà nói: Đại Gia thuộc bang Tiềm Phong, Nhìn Thấy Mỹ Nhân lại ở bang Nữ Nhi Hồng. Hai bang này không phải trước đó cãi nhau một trận sao? Nữ Nhi Hồng lại chơi rất thân với Bắc Nam, Linh Lung Khí Giới – hai bang hội đối thủ của Tiềm Phong. Bọn họ bí mật có gian tình với nhau như vậy, chẳng lẽ là do bị người nhà mẹ đẻ cấm cản?

Như vậy không phải là Romeo và Juliet phiên bản “Thần Võ” sao?

Một chiếc kết luận điêu như vậy, lại được đông đảo bà con tán thành, cùng nhau khóc thương cho chuyện tình bị chia cắt của bọn họ. Mấy vị có tài viết lách bên dưới đã bắt đầu chia sẻ mấy mẩu truyện ngắn về CP Đại Gia x Mỹ Nhân, thu được rất nhiều lượt thả tim.

Có người cảm thấy không đúng lắm, hỏi lại, vậy tại sao Nhìn Thấy Mỹ Nhân sau đó lại giết luôn Đại Gia?

Hỏi như vậy liền bị dân hóng dưa vào đuổi đi, cái này là tình thú! Là tình thú! Có thấy Đại Gia lợi hại như vậy nhưng đứng yên cho Nhìn Thấy Mỹ Nhân giết không?! Đó gọi là sủng nịch! Tùy em giận dỗi!

Lê Tư Thanh đỡ trán, cậu cố gắng bình tĩnh đọc mấy bình luận nổi bật, cuối cùng bị mấy cái fanfic làm cho muốn nôn mửa.

Cậu và cái tên Đại Gia kia? Một cặp? Má ơi, nói heo mẹ leo cây còn đáng tin hơn á!

Bạch phú mỹ như cậu, Lê Tư Thanh, mà phải đi có gian tình với cái tên vừa thô lỗ vừa ngu ngốc kia?

Quên đi quên đi! Vừa nghĩ đến là muốn tái mặt rồi!

Mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền, Lê Tư Thanh trực tiếp ngó lơ bất cứ thứ gì nhắc tới hai chữ “gian tình”, chuyển sang kéo mấy đứa trong bang đi hoạt động hàng ngày.

Bang chúng Nữ Nhi Hồng trêu chọc một hồi, sau đó bị Nhìn Thấy Mỹ Nhân ngó lơ không thèm trả lời bọn họ, lại kéo mấy người im lặng đi hoạt động. Mỹ nhân nổi bão gì đó rất là đáng sợ, ai nấy dù có thắc mắc trong lòng, vẫn lựa chọn im miệng.

Lê Tư Thanh làm xong hoạt động hàng ngày, quay qua quay lại đã gần đến buổi trưa rồi. Bọn Tiểu Hồng ở nhà bà ngoại đến sáng mai mới có thể tiếp tục tụ tập. Rảnh rỗi như thế này, cậu muốn về căn hộ chung cư của mình một chút, ở biệt thự tiện nghi hơn, nhưng một không gian rộng như thế này lại có một mình mình, Lê Tư Thanh vẫn không thích lắm.

Về đến nhà, lại phát hiện tủ lạnh đã trống không. Nghĩ đến việc mấy ngày này mình toàn đi ăn bên ngoài, liền cảm thấy không ổn lắm. Lê Tư Thanh quyết định đi siêu thị, mua đồ ăn chất bên trong, đủ ăn mấy ngày. Cuối tuần không phải còn hứa hẹn nấu cho Cố Bằng một bữa sao? Đến lúc đó lại phải đi siêu thị mua đồ. Quá là mệt mỏi mà!

Đừng nhìn Lê Tư Thanh khi đi dạo phố cổ có bộ dạng gà giò như vậy, kỳ thật khi dạo siêu thị cậu rất là hăng hái!

Một phần là Lê Tư Thanh có hứng thú với đồ ăn hơn, một phần là do trong siêu thị có máy lạnh, lại còn có xe đẩy, không lo bị nóng hay mệt. Bẫng qua một hồi, khi Lê Tư Thanh đến quầy thanh toán thì đã chiều luôn rồi!

Lê Tư Thanh tay xách nách mang, vừa về đến cổng chung cư đã bị đụng một phát, không bị té, nhưng tối tăm mặt mũi, mấy quả cà chua trong túi cũng lăn ra khắp nơi.

“Lê Tư Thanh, cậu có sao không vậy?”

Người đụng phải cậu còn không phải Cố Bằng sao? Anh vội vã đỡ Lê Tư Thanh, để cậu ngồi trên băng ghế dựa gần đó, bản thân mình thì vội nhặt đồ rơi lên.

Tình huống này có vẻ rất quen… Khoan đã, chẳng phải trước đó có đụng một lần sao?! Cùng một người luôn?!

“Tôi xin lỗi, là do tôi vội quá. Cậu như thế nào rồi? Tay chân có trầy xước không?”

“Cũng không có té ngã gì, không sao?” Lê Tư Thanh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Cố Bằng. “Mà sao lần nào bị đụng trúng cũng là gặp anh vậy chứ!”

Cố Bằng gãi đầu, rõ ràng mình ở ngoài đường đi đứng rất cẩn trọng, về đến căn chung cư này lại đụng trúng cậu hàng xóm đến hai lần! Bản thân anh cũng cảm thấy rất là khó hiểu đây…

“Anh tan làm rồi sao? Về nhà mà còn vội như thế à?”

“Vội về chuẩn bị một chút, đến tối còn phải đến cơ quan. Hôm nay tôi trực đêm.”

Nói rồi bụng Cố Bằng kêu òn ọt, chủ nhân không khỏi đỏ mặt xấu hổ. Lê Tư Thanh ngồi ngay trước mặt anh, đương nhiên cũng nghe được. Cậu thở dài:

“Vội lắm sao? Có kịp ăn gì không?”

“Chờ đến cơ quan thì gọi cơm hộp bên ngoài vậy…”

Lê Tư Thanh lắc đầu, với sự hỗ trợ của Cố Bằng, được anh xách giúp mấy giỏ đồ lên đến phòng mình một cách an toàn.

Cố Bằng vội vã chạy vào phòng mình, muốn nhanh chóng tắm rửa chuẩn bị một chút. Nửa tiếng sau anh chạy ra ngoài, vậy mà thấy được Lê Tư Thanh đứng chờ sẵn, trên tay là một túi lớn.

“Đừng gọi cơm hộp làm gì. Hôm nay tôi rảnh, làm cơm cho anh mang đi nè.”

Cậu hàng xóm nhét túi vào tay Cố Bằng, mở ra thì thấy mấy chiếc hộp giữ nhiệt xếp chồng lên nhau. Còn chưa kịp hỏi han gì Lê Tư Thanh, thì đã bị cậu xua đuổi:

“Nhanh đi đi, không phải anh rất vội sao?”

Cố Bằng hoàn hồn trở lại, vội chay đi về phái thang máy. Anh quay đầu vẫy tay:

“Cảm ơn cậu! Tôi sẽ ăn hết!”

“Nhớ giữ lại hộp trả tôi đấy!”

“Biết rồi! Tạm biệt!”

Đứng trong thang máy, tim Cố Bằng vẫn còn đập thình thịch, không biết là do chạy vội, hay là do mãi nhìn cậu hàng xóm. Anh lại ngắm nghía túi đồ trong tay, cảm thấy như thế này rất tốt, rất giống với bố mẹ mình trước kia. Lúc anh còn nhỏ, thường thấy mẹ chuẩn bị cơm hộp cho bố, hai người thân thân mật mật, hạnh phcú biết bao nhiêu.

Phải chi anh cũng…

Cố Bằng vội vỗ má, lại nghĩ cái gì linh tinh rồi!

*

Mãi đến tối muộn Cố Bằng mới giải quyết xong công việc của mình. Về đến bàn làm việc, anh mới nhớ tới túi đồ Lê Tư Thanh giao cho mình.

Đem đến phòng ăn mở ra, Cố Bằng ngây ngẩn cả người. Trong hộp giữ ấm không phải cơm bình thường, mà là cơm chiên anh rất thích ăn.

Một hộp cơm chiên, một hộp tôm chiên bột giòn tan, một hộp canh cải, rồi một hộp thịt xào chua ngọt.

Cố Bằng gãi đầu, tự hỏi làm sao cậu hàng xóm có thể làm nhiều món như vậy trong nửa tiếng đồng hồ chứ? Có phép thuật hay sao?

“Đội trưởng, hôm nay đem cơm hộp sao?”

Tiểu Lý đồng nghiệp trên tay là hộp cơm mua bên ngoài, vừa thấy Cố Bằng bày đồ ra liền chạy tới hóng chuyện. Đội trưởng mỗi lần trực đêm không phải đều thuộc trường phái ăn cơm hộp như bọn họ sao? Hôm nay như thế nào mang hộp giữ nhiệt!

“Cái gì đây, đồ ăn này… Anh nấu sao?”

Cố Bằng vội ăn một miếng thịt, vị chua ngọt tràn trong miệng. Thịt vừa mềm vừa ngon, ăn với cơm thì đúng là không gì ngon bằng. Anh vừa nhai vừa nhìn sang tiểu Lý, nhướn mày:

“Cậu nói xem?”

Tiểu Lý bĩu môi, xin xỏ một miếng thịt, vừa ăn xong đã trợn mắt:

“Không thể nào! Ngon như vậy là làm sao!?”

Nói rồi lại muốn thó thêm một miếng nữa, lập tức bị đôi đũa của Cố Bằng đánh vào tay. Tiểu Lý ồn ào nói muốn ăn một con tôm, Cố Bằng không cách nào khác lại phải cho cậu ta một con.

“Đội trưởng Cố, anh đâu biết nấu ăn. Mấy thứ này là bạn gái làm cho phải không? Cơm hộp tình yêu trong truyền thuyết?!?”

Cố Bằng đẩy tiểu Lý ra, tiếp tục ăn cơm của mình.

Cơm chiên vẫn như trước, có trứng có xúc xích cắt nhỏ, còn có mấy hạt đậu xanh xanh không rõ tên. Ngon lành vừa miệng, còn ngon hơn trong trí nhớ nữa!

Tôm chiên bột vàng óng giòn tan, nhai trong miệng nghe rộp rộp. Tôm này khá là to, thịt vừa ngọt vừa tươi. Ngay cả hộp canh chỉ là canh rau thông thường, ăn cũng nghe ra hương vị tuyệt đỉnh.

Ăn xong cả rồi, Cố Bằng mới phát hiện trong túi còn một hộp nhỏ nữa. Đem mở ra thì thấy bên trong chia thành hai ngăn, một bên là bánh flan trứng phủ caramel, một bên là mấy miếng táo cắt nhỏ, dùng để tráng miệng sau bữa.

Cố Bằng ăn bánh flan, vừa ăn vừa nghĩ đến Lê Tư Thanh đã tốn công sức làm cho mình phần ăn này, trên miệng không giấu được nụ cười hạnh phúc. Bánh flan vốn ngọt ngào, hiện tại càng giống như được đổ mật ong lên vậy, thế nhưng Cố Bằng ăn rất vui vẻ.

Tiểu Lý ngồi bên cạnh, thấy được vẻ mặt mà trước đây cậu ta chưa từng thấy, lại càng khẳng định: Đội trưởng Cố thật sự có bạn gái rồi!

Về phần Cố Bằng, anh ăn xong, lại lấy ra điện thoại của mình, nhắn cho cậu hàng xóm một tin nhắn.

Cố Bằng: Đồ ăn rất ngon, cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi ăn hết không chừa một hạt cơm nào!

Lê Tư Thanh: Phô trương quá đi! Anh thích là được rồi.

Cố Bằng: Đồng nghiệp tôi cứ đòi ăn chực, khen tôm chiên giòn của cậu không dứt.

Lê Tư Thanh: Chỉ là tôm chiên bột thôi, nếu thích như vậy thì khi nào rảnh tôi làm một mớ, anh đem chia cho mọi người.

Lê Tư Thanh: Đương nhiên anh phải trả tiền công rồi!

Cố Bằng: Vậy sao, đồ ngon như vậy tôi muốn ăn một mình, không chia cho bọn họ đâu.

Lê Tư Thanh: (ノ*゜▽゜*)

Nhìn mặt cười Lê Tư Thanh gửi qua, Cố Bằng cười thành tiếng. Tiểu Lý bên cạnh nghe được liền xanh mặt.

Đội trưởng Cố, hòn đá Bắc Cực, lạnh ngắt lạnh ngơ, thế mà thật sự có bạn gái rồi?!

“Đội trưởng! Anh thật sự có bạn gái rồi sao!? Có xinh không? Nấu ăn ngon như vậy nhất định là rất xinh!!!”

Cố Bằng xoay đầu ngoáy tai, thu dọn hộp trống của mình… của Lê Tư Thanh. Cuối cùng cảm thấy tiểu Lý quá phiền, liền quay sang nói một câu:

“Rất đẹp, đẹp hơn cả minh tinh. Được chưa?”

Nói rồi liền vui vẻ đi rửa hộp, miệng còn vang lên vài tiếng hít sáo. Bộ dạng đắc ý này là sao đây chứ?

Tiểu Lý không phải là người thường, cậu ta còn là cái loa phát thanh chuyên tán chuyện với mọi người trong cơ quan. Chỉ nửa tiếng sau, ai nấy trong đội đều đã nghe tin.

Đội trưởng Cố thật sự có người yêu rồi!