Cố Bằng trở lại, cùng Lê Tư Thanh bước vào nhà hàng. Tổng thể nơi này khá được, sang trọng nhưng ấm cúng. Bọn họ được nhân viên dẫn lên tầng thứ ba, ngồi cạnh cửa sổ gió mát lồng lộng.

“Nhìn có vẻ rất được nhỉ?”

“Nghe nói bỏ rất nhiều vốn, cũng không đến nỗi nào.”

Lê Tư Thanh chống cằm nhìn ra cửa sổ, lọn tóc mai bị thổi bay. Cố Bằng ngồi đối diện nhìn không được vươn tay vén ra sau tai giúp cậu. Một màn như vậy làm Lê Tư Thanh ngẩn người, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng, nhân viên phục vụ đã tới.

Nơi này cũng không phải nhà hàng nước ngoài cực kì sang trọng gì đó, hơn nữa Cố Bằng đã sớm dựa vào quan hệ, dặn dò làm trước mấy món ăn.

Cầm lên ly rượu vang của mình, Lê Tư Thanh khẽ nhướn mày. Chỗ này được chứ, còn có phục vụ loại rượu ngon này…

Xem ra Cố Bằng cũng không phải cảnh sát tầm phào, thu nhập chắc chắn rất khả quan.

“Em uống được rượu không? Ở đây còn có thể gọi mấy thứ nước ngọt nước cam gì đó nữa đấy.”

“Không sao.”

Lê Tư Thanh mỉm cười, nhấp một ngụm rượu. Sinh ra trong nhà giàu có, đương nhiên cậu biết mấy thứ kiểu cách như này. Nhưng mà so ra, Lê Tư Thanh thích uống nước ngọt, nước cam nước chanh gì đó hơn. Rượu vang sang trọng so ra lại không bằng sinh tố ngọt ngào mình xay buổi sáng, vừa ngon ngọt vừa tốt cho sức khỏe.

“Thực ra nơi này cũng không tính là nhà hàng sang trọng. Hôm nay dẫn em đến đây ăn thử ủng hộ bạn anh. Chờ dịp khác anh lại dẫn em đi nhà hàng Y.”

“Nhà hàng Y? Chính là cái nơi đắt nhất thành phố sao? Ngay trên tầng 60 tòa nhà trung tâm?”

“Đúng là nó rồi. Nghe đâu vô cùng sang trọng, một đĩa bít tết tốn hơn nửa tháng lương đấy.”

Mấy nơi hào nhoáng như vậy đi làm gì chứ? Khung cảnh đẹp hơn một chút, lãng mạn hơn một chút cũng chẳng để làm gì… Dù sao bọn họ cũng không phải tình nhân, đi mấy nơi như vậy không có ý nghĩa.

Đương nhiên một câu trên cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu Lê Tư Thanh. Được mời đi ăn thì cậu sẽ vô cùng thành thật mà ngậm miệng lại cười duyên. Trên đời này đồ ngon nhất chính là đồ chùa!

“Hè này em có định đi đâu chơi không? Cứ nhốt mình trong nhà mãi không tốt đâu.”

“Biết làm sao được đây…” Lê Tư Thanh thở dài, vuốt ve cánh tay trắng trẻo của mình. “… Mùa hè vừa nắng vừa nóng, ban ngày ra đường không phải sẽ thiêu thành thịt cháy sao?”

Nói rồi, Lê Tư Thanh lại ngước đầu lên nhìn Cố Bằng, đá mị nhãn:

“Da dẻ như thế này dưỡng thành cũng tốn không ít công sức đâu đấy.”

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, chỉ một ánh nhìn cũng có thể dùng bốn chữ “phong tình vạn chủng” để miêu tả. Có điều vị mỹ nhân này đá mị nhãn cũng thật tự nhiên, còn không cho đó là hành động khiêu khích. Chỉ có Cố Bằng ngồi đối diện, chỉ mới uống một ngụm rượu đã cảm thấy muốn say rồi!

“Không phải sắp tới ở khu phố cổ sẽ có lễ hội đèn lồng sao? Buổi tối rất mát, anh đưa em đi nhé?”

“Được không đấy? hông phải anh rất bận sao?”

“Không bận, không bận. Buổi tối rất rảnh, còn không phải trực đêm.”

“Nơi đó vừa đông vừa rộng, chen chúc như vậy rất mệt…”

“Đừng lo, đến lúc đó em không đi nổi anh cõng em!”

Lê Tư Thanh phì cười, rốt cuộc cũng không thể từ chối được Cố Bằng. Người đàn ông này có một loại khí thế, có vẻ rất đáng tin cậy. Ở gần Cố Bằng, có cảm giác hết thảy mọi việc đều sẽ an toàn thuận lợi.

Hai người vừa trò chuyện, vừa thưởng thức mấy món ăn vừa được đem lên. Đồ ăn nơi này thực sự không tệ, Lê Tư Thanh cảm thấy tôm hùm ăn khá được, về nhà có thể tự làm một lần xem thử.

Một bàn ăn như thế này Lê Tư Thanh vẫn ăn vừa đủ no, phần lớn vào bụng Cố Bằng. Nếu Lê Tư Thanh ăn không hết món nào, đều có thể tự nhiên chuyển qua cho Cố Bằng xử lý phần còn lại. Một người là cảm thấy đồ ăn bỏ đi rất lãng phí, người còn lại đã bị mỹ nhân làm mụ mị đầu óc, không cảm thấy hành động “anh ăn giúp em” này có gì mờ ám cả.

“Em cảm thấy như thế nào? Có vừa miệng không?”

“Đồ ăn rất ổn, không thua kém nhà hàng hạng sang đâu.”

“Vậy là tốt rồi… Kỳ thực anh cảm thấy vẫn thua đồ em nấu. Nhưng không sao!”

Đối với tâng bốc của Cố Bằng dành cho tài năng nấu nướng của mình, Lê Tư Thanh đã sớm miễn nhiễm, hiện tại chỉ có thể liếc mắt một cái tỏ vẻ mình không quan tâm lời nịnh hót đâu.

Một lát sau, hai người bọn họ quyết định có thể về được rồi.

Cảm giác ăn uống no say, về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy lên giường ngủ một giấc tới sáng… Cuộc sống vô âu vô lo như vậy thật là thích ý quá đi.

Đúng lúc Lê Tư Thanh cảm thấy đắc ý nhất, thì cuộc sống lại đào hố ngay trước chân cậu.

Cố Bằng hộ tống mỹ nhân xuống lầu, còn chưa kịp bước ra cửa đã nghe một giọng nam gọi lại:

“Tư Thanh?”

Lê Tư Thanh giật mình, chửi thầm trong lòng, mẹ nó còn có thể trùng hợp như vậy nữa hả? Là nghiệt duyên đúng không?

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Hà Siêu đang bước ra từ nhà vệ sinh. Bộ dạng vẫn như vậy, đẹp trai sáng láng, cao ráo tri thức, tây trang sang trọng, tinh anh xã hội.

Dư vị món tráng miệng ngọt ngào trong miệng đột ngột trở nên đắng ngắt. Lê Tư Thanh cố gắng nở nụ cười chào lại:

“Hà Siêu? Thật là trùng hợp!”

Đương lúc Lê Tư Thanh cảm thấy mình sắp chết rồi, thì cánh tay Cố Bằng vòng qua sau lưng ôm lấy eo cậu. Lê Tư Thanh ngước đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh. Tức thì cả thân thể đều thả lỏng, đầu óc cũng bình tĩnh lại.

“Xem kìa, mấy đứa yêu nhau cứ tình tứ như vậy thật là đáng ghét mà!”

Lê Tư Thanh ngã ngớn tựa vào người Cố Bằng, rất đỗi khiêu khích mà trả lời:

“Xì! Cẩu độc thân ghen tỵ sao? Còn không mau tìm người yêu đi?”

Ánh mắt của Cố Bằng dành cho Lê Tư Thanh quá đỗi sủng nịch, người đối diện không thể nào không nhận ra. Hà Siêu nhìn cậu em hàng xóm năm nào đã trưởng thành, có người yêu thân mật bên cạnh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Thế nào? Mấy ngày nay anh hẹn đều từ chối, đều bận đi với người yêu sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Ba người đứng nói chuyện với nhau một lúc. Chủ yếu là Cố Bằng cùng Hà Siêu trò chuyện, Lê Tư Thanh đóng giả gà con, hưởng thụ ôm ấp của “người yêu”. Hai người này trò chuyện gì mà toàn kinh tế với pháp luật, nghe đau đầu gần chết. Ánh mắt hai tên này nhìn nhau sắc như dao găm, ẩn ẩn còn nghe được mùi thuốc súng.

Lê Tư Thanh thầm than thở, con mẹ nó mà! Mình vừa cảm thán cuộc đời này quá mức thuận lợi, thì lập tức nhảy xuống hố! Đây là cái kiểu vận khí gì? Hắp thành phố này có biết bao nhiêu người, làm thế nào có thể gặp một lần ở cửa hàng tiện lợi, rồi hôm nay chạy qua đây đi nhà hàng cũng gặp được?

Nghiệt duyên! Tuyệt đối là nghiệt duyên!

Nếu phải hỏi trên đời này Lê Tư Thanh không muốn gặp ai nhất. Thì đáp án duy nhất chính là Hà Siêu đang đứng trước mặt.

Gặp lại Hà Siêu, bao nhiêu ký ức lập tức như sóng dữ đổ xô vào đầu Lê Tư Thanh. Quãng thời gian cậu muốn quên đi nhất lại cứ như thế tái hiện trước mắt, tâm trạng không khỏi chùn xuống.

Thời gian đích thực đã chữa lành nhiều vết thương. Nhưng tốt nhất là đừng gặp lại.

Đáng tiếc, sóng não của Hà Siêu và Lê Tư Thanh hoàn toàn khác nhau. Co nhiều chuyện trong quá khứ chỉ mình Lê Tư Thanh biết. Người này vẫn an lành sống tiếp đến ngày hôm nay, hoàn toàn không có chút nhận thức gì cả… Đúng là ông trời trêu ngươi.

“Tư Thanh? Em cảm thấy như thế nào?”

“Hả…? Cảm thấy gì cơ?”

Lê Tư Thanh nghe Cố Bằng gọi mình, liền hoàn hồn lại. Hai người đàn ông một trước mặt, một đang ôm eo, đều nhìn mình chằm chằm.

“Gì chứ? Nãy giờ em lạc đến đâu vậy? Hoàn toàn không nghe anh và Cố Bằng nói luôn?”

“Toàn là kinh tế với pháp luật, có quỷ mới nghe.”

Cố Bằng lắc đầu, đối với bộ dạng lè lưỡi của Lê Tư Thanh lại cảm thấy quá sức đáng yêu.

“Hà Siêu mời chúng ta ăn cơm.”

“…Hả?!”

“Anh đồng ý rồi. Là ngày mai.”

“…”

Lê Tư Thanh phiền muộn vô cùng mà nhìn Cố Bằng. Cái gã này, như thế nào lại đồng ý như vậy chứ!

“Lê Tư Thanh, bộ mặt đó là sao hả? Đi ăn với anh khổ sở lắm sao?”

“Còn phải hỏi sao? Anh là người buồn chán nhất đó! Khác gì đi ăn với giáo sư đại học chứ?”

Hà Siêu cười ha ha, lại nói thêm mấy câu rồi tạm biệt hai người. Chờ khi Lê Tư Thanh và Cố Bằng ra khỏi nhà hàng rồi, cậu mới thúc vào hông Cố Bằng, có chút giận dỗi:

“Sao anh lại đồng ý cơ chứ!”

Càng nghĩ tới càng cảm thấy nóng ruột, Cố Bằng đứng một bên lại mỉm cười nhìn cậu. Lê Tư Thanh không nhịn được bắt đầu vươn tay đánh người, đương nhiên hoàn toàn không có lực.

Cố Bằng bị đánh còn thật hưởng thụ, cảm thấy không khác mèo con dỗi hờn cào người gì đó lắm, cũng không có móng nhọn. Đánh thì không đau, nhưng tâm can ngứa ngáy nóng ran.

Vì vậy anh bắt lấy tay Lê Tư Thanh, nắm thật chặc, lại mở miệng giải thích:

“Bộ dạng tên Hà Siêu kia không mời được em và anh một bữa chắc chắn sẽ còn đeo bám. Chi bằng cứ đồng ý không hay hơn sao? Dù thế nào cũng chỉ là một bữa ăn, nếu em không có tâm trạng thì chỉ cần ngồi yên là được. Để anh ứng phó!”

“Không phải như vậy…”

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Lê Tư Thanh hiện tại cũng đã lớn rồi. Đương nhiên một bữa cơm cũng không thành vấn đề… chỉ là, lại kéo Cố Bằng vào trong mớ hỗn độn của cuộc đời mình.

Chờ khi được kéo vào trong xe, Lê Tư Thanh mới nhỏ giọng nói:

“Em không nên kéo anh vào chuyện của mình như vậy. Ngay từ ban đầu đã không nên nói dối về quan hệ của chúng ta.”

Cố Bằng thở dài, vươn một tay qua nắm lấy tay Lê Tư Thanh.

“Là anh tình nguyện.”