Một khi đã đối mặt, Lê Tư Thanh mới cảm thấy, thực ra mọi chuyện cũng không quá khó khăn.

Cùng Cố Bằng giáp mặt với Hà Siêu và Liễu Tình, cảm xúc của Lê Tư Thanh vẫn vô cùng ổn định, tay bắt mặt mừng, giả tạo không thôi. Có lẽ là do đã chuẩn bị tâm lý, cũng có lẽ là do Cố Bằng vẫn luôn nắm tay cậu.

Tay lớn của Cố Bằng bao trọn tay nhỏ của Lê Tư Thanh, đặt trên bàn đến là chói mắt. Thế nhưng Cố Bằng không ngại, Lê Tư Thanh cũng không có lí do gì để rụt lại. Vai cặp đôi yêu nhau hai người bọn họ diễn đến là đạt, rất thật, rất có tính thuyết phục!

Hai tên đàn ông trò chuyện từ cổ phiếu đến thị trường, Lê Tư Thanh lắc đầu, câu được câu không tán gẫu với bọn họ. Đối với Liễu Tình, cậu đơn giản không quan tâm. Tuy đã là quá khứ, nhưng không có nghĩa cậu sẽ cho người phụ nữu này sắc mặt tốt đẹp.

Hà Siêu nhiều lần cố gắng để Lê Tư Thanh và Liễu Tình nói chuyện với nhau, nhưng chỉ có thể đổi lại nụ cười đầy thâm ý của cậu và nụ cười ngượng ngùng của Liễu Tình.

“Em định khi nào về nhà?”

“Em đang ở nhà, về là về đâu chứ?”

“Ý anh là nhà chính…”

Lê Tư Thanh nhanh miệng cắt đứt Hà Siêu:

“Muốn về lúc nào thì về, cũng không xa.”

“Tầm tháng sau nhà anh mở tiệc lớn, nếu em… và Cố Bằng có thể đến tham dự thì tốt quá.”

“Để đến lúc đó tính sau. Hiện tại công việc của em và Cố Bằng đều rất bận rộn.”

Cố Bằng ngồi một bên, đối với mấy vấn đề cá nhân này anh chỉ có thể gật đầu phụ họa. Trong lòng anh còn trù tính, có lẽ nên dần dần tìm hiểu gia đình Lê Tư Thanh sớm một chút…

Một buổi tối cứ như thế kết thúc, Lê Tư Thanh kéo Cố Bằng bỏ chạy. Còn ai thanh toán sao? Đương nhiên ai mời người đấy thanh toán. Vừa nãy cậu toàn gọi món sang, trả một chầu này hẳn không ít. Nhưng không sao, nhà họ Hà cũng không thiếu mấy đồng lẻ này.

Cố Bằng đỗ xe khá xa, Lê Tư Thanh không nghĩ sẽ đứng chờ một mình, liền cùng anh đi bộ. Hai người song song cất bước, Lê Tư Thanh đại khái vẫn còn đang cố tiêu hóa buổi gặp mặt Hà Siêu và Liễu Tình vừa rồi, nên không nói gì. Cố Bằng biết được Lê Tư Thanh có tâm sự, cũng không cách nào khác, chỉ đành giữ yên lặng, cầm tay cậu đi cả một đường.

Chờ bước vào bên trong xe, anh mới hỏi:

“Em ổn không?”

“… Rất ổn.”

Cố Bằng lắc đầu, điều khiển vô lăng bắt đầu di chuyển. Đi được một lúc, Lê Tư Thanh phát hiện đây không phải là đường về nhà, liền quay sang hỏi:

“Anh đưa em đi đâu đấy?”

“Mang em đi bán.”

Đáp lại Cố Bằng chính là mấy cú đấm vào tay, anh không nhịn được cười ha ha vươn một tay xoa đầu cậu.

“Oa… Cảnh sát lái xe bằng một tay! Phải báo cáo lại mới được!”

“Còn sớm, đưa em đi giải sầu một chút.”

“Sầu muộn gì chứ, người ta rất là ổn luôn.”

Chống chế như vậy dĩ nhiên không lừa được Cố Bằng, Lê Tư Thanh để yên cho người ta muốn mang mình đi đâu thì đi. Dù sao cũng là cảnh sát… chắc sẽ không mang mình đi bán thật nhỉ?

Chờ đến khi xe dừng lại, Lê Tư Thanh mới biết được mình bị Cố Bằng đưa đi đâu.

Ra biển!

Đúng vậy, thành phố S đừng nhìn đông đúc như vậy, nhưng kì thật cũng có bờ biển tương đối dài. Đây cũng là nơi được thúc đẩy du lịch, thế nhưng khung cảnh không được thơ mộng hữu tình lắm, nên ít thu hút người dân cả nước hơn. Muốn đi biển thì cứ đi thành phố H, cần gì phải tới thành phố S chứ?

Vì vậy, biển đêm rất là vắng vẻ. Như hiện tại chỉ có Lê Tư Thanh cùng Cố Bằng.

“Chỗ này thì có cái gì để mà giải sầu chứ? Xấu chết được.”

Lê Tư Thanh bị Cố Bằng kéo tay ra bãi biển, không nhịn được than thở một câu. Cố Bằng vẫn là bộ dáng thần thần bí bí như vậy. Chờ đến khi đã đến nơi rồi, anh mới tháo giày ra, đạp lên lớp cát biển ẩm ướt, hướng về phía biển mà hô to:

“Lê Tư Thanh là đồ ngốc!”

“Này!”

“Lê Tư Thanh ngốc nghếch, có tâm sự cũng không dám nói với ai!”

Mặc cho Lê Tư Thanh đuổi theo không ngừng đánh mình, Cố Bằng vẫn cười hì hì hô tiếp:

“Giữ tâm sự như vậy sẽ biến thành đồ ngốc!”

Cố Bằng ôm lấy Lê Tư Thanh đang thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mình vào lòng, để cậu hướng về phía biển đêm tăm tối.

“Hét to lên một chút! Giải tỏa rất tốt đấy!”

“Cái tên ngốc này…”

“Em nói gì?”

“Thả ra!”

“Gì cơ?!”

Lê Tư Thanh chịu hết nổi, hét toáng lên:

“Cố Bằng anh là cái tên rảnh rỗi sinh nông nổi! Đồ đại ngốc!”

Cố Bằng cười ha ha, lúc này mới thả Lê Tư Thanh ra. Cậu quay lại oán hận nhìn anh. Quần dài đã bị sóng đánh vào làm ướt đến tận đầu gối.

“Cái anh này thật là! Bộ quần áo này đắt tiền lắm đấy!”

“Về anh giặt cho em là được!”

Cố Bằng tiếp tục lôi kéo Lê Tư Thanh, muốn cậu trút hết nỗi lòng với biển cả. Lê Tư Thanh cảm thấy cái trò này thật phô trương thật trẻ con, nhưng cũng phải làm theo.

Sóng đập vào chân, cát chảy qua từng ngón, gió biển mang theo chút mùi mặn phà vào mặt, biển đêm lạnh lẽo làm Lê Tư Thanh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Hà Siêu, anh là tên khốn nạn!”

“Liễu Tình, tôi mãi mãi sẽ không ưa cô!”

“Đôi cẩu nam nữ các người ở với nhau đến thiên trường địa cửu đi! Đừng có buông ra rồi gây hại nhân gian!”

“Cái tên Cố Bằng này! Lớn rồi mà còn như con nít! Thật là đáng xấu hổ!!”

“Em nói gì đấy hả?”

Lê Tư Thanh bị Cố Bằng xông vào chọc lét, không thể nhịn được cười đến chảy nước mắt.

Hai người đùa giỡn cả một hồi lâu, thi nhau hướng về biển lớn trút hết nỗi lòng, còn không ngừng châm chọc lẫn nhau, gọi đồ ngốc này đồ ngốc nọ.

Chờ đến khi Lê Tư Thanh mệt lả rồi, Cố Bằng mới kéo cậu, để cậu ngồi lên chỗ cát khô ráo bên cạnh mình.

“Anh đúng là… Làm như phim truyền hình buổi tối vậy. Thật phô trương quá đi.”

“Nhưng không phải giải tỏa rất tốt sao?” Cố Bằng cười cười, vươn tay nhéo mũi Lê Tư Thanh làm cậu phải la oai oái. “Tích tụ trong lòng sớm muộn cũng thành đồ ngốc phản xã hội.”

Lê Tư Thanh đánh Cố Bằng thật mạnh, rốt cuộc vẫn là mình bị đau tay, liền làm bộ giận dỗi không để ý đến anh nữa.

“Giữa em và hai người kia là chuyện gì? Có thể kể cho anh không?”

“Không được.”

“Kể một chút thôi cũng được mà!”

“Có gì mà kể chứ, đơn thuần là vài xích mích trong quá khứ thôi. Đều đã quên sạch.”

Không phải Lê Tư Thanh muốn nói dối Cố Bằng, chỉ là nếu chuyện đã ở quá khứ, thì hãy cứ để nó ngủ yên ở đó thôi. Hiện tại cậu rất ổn, có nhắc lại cũng chẳng lợi ích gì.

Có thể to tiếng mắng chửi Hà Siêu và Liễu Tình, Lê Tư Thanh đã cảm thấy rất tốt rồi.

Lê Tư Thanh không muốn kể, Cố Bằng cũng không ép cậu.

“Ầy, sao đột nhiên lại đói bụng quá đi…”

“Đói bụng??” Lê Tư Thanh không thể tin được quay qua nhìn Cố Bằng. “Vừa nãy không phải anh ăn nhiều nhất sao?”

“Nào có nhiều như vậy… Một bàn bốn người chứ có phải bàn hai người đâu.”

“Anh ăn cho lắm vào, sau này nhất định sẽ thành ông chú bụng bia!”

“Đẹp trai như anh mà bụng bia chắc không ảnh hưởng mấy đâu nhỉ?”

“Đúng là không biết xấu hổ mà…”

Lê Tư Thanh liếc xéo Cố Bằng, không kiên nhẫn đứng dậy, muốn trở lại xe. Cố Bằng vội vã chạy theo sau, vừa kéo tay năn nỉ các kiểu, rủ cậu đi ăn thịt nướng với mình.

Trình độ dây dưa của Cố Bằng chỉ có thể nói là đạt đến mức thượng thừa rồi. Sau một hồi năn nỉ xen lẫn đe dọa, Lê Tư Thanh không cách nào khác, đồng ý cùng đi ăn thịt nướng. Cố Bằng vui đến muốn nhảy cẫng lên, kéo tay Lê Tư Thanh chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to thịt nướng thịt nướng.

Bị kéo tay phía sau, Lê Tư Thanh không nhịn được, trên mặt treo một nụ cười vui vẻ.

*

Chờ đến khi Cố Bằng ăn uống no say rồi, Lê Tư Thanh mới được về đến nhà, mệt mỏi ngã người lên sofa.

Đúng là quá mệt! Phải giả vờ tự nhiên trước mặt hai người kia, còn bị Cố Bằng hành một trận! Bãi biễn rồi hét to gì đó… đúng là trẻ con mà!

Mười một giờ tối, Lê Tư Thanh có chút buồn ngủ, nhưng vừa nghĩ đến một màn vừa nãy, liền nhịn không được đăng nhập vào trò chơi.

Nếu cậu nhớ không lầm, gần tân thủ thôn chạy đi qua mấy cái bản đồ, thì có thể đến được một bờ biển.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân đi xuyên qua đồng cỏ, xuyên qua rừng rậm, xuyên qua bãi đá, rốt cuộc đến được bờ biển “Thần Võ”. Nơi này tương đối vắng vẻ, không có bao nhiêu người qua lại, không có quái thú cũng chẳng có nguyên liệu gì để thu thập. Đây đơn thuần là một bờ biển, phong cảnh tương đối đẹp, buổi tối vừa có ánh trăng vừa có sao trời, mặt nước lấp la lấp lánh, so với cảnh biển đen nghịt ban nãy đẹp hơn nhiều lắm.

Nghĩ đến Cố Bằng, Lê Tư Thanh ôm mặt không ngừng lắc đầu.

Vì cái gì cậu lại nghe lời anh ta, làm ra mấy chuyện trẻ con như vậy chứ? Đúng là quá xấu hổ mà!

Lê Tư Thanh vẫn còn đỏ mặt, điều khiển Nhìn Thấy Mỹ Nhân tạo dáng, chụp mấy phô ảnh cảnh biển đêm.

Chờ khi xong xuôi cả rồi, cậu mới nhận ra có người đứng bên cạnh mình từ bao giờ!

Chính là cái tên Đại Gia kia!

Cái gì chứ? Đêm tối ở biển âm thầm tiếp cận mỹ nhân là muốn làm gì? Cướp? Giết? Hiếp?

Kết quả không phải cướp, không giết cũng chẳng phải hiếp. Đại Gia gửi qua cho Lê Tư Thanh một dòng:

 Đại Gia: Đánh một trận?

 Nhìn Thấy Mỹ Nhân: …Ok? Σ(・Д・)!?

Vừa lúc Lê Tư Thanh cũng muốn thử xem cây roi mới của mình chất lượng như thế nào. Trước đó Đại Gia có cái giáp truyền thuyết, cậu đánh không lại, thì hôm naycả hai đều có đồ truyền thuyết! Có thể thử một chút!

Năm phút sau, trước bãi biển nhiều thêm hai cái xác.

Thành viên Nhìn Thấy Mỹ Nhân đã bị người chơi Đại Gia hạ gục ở tọa độ XY.

Thành viên Nhìn Thấy Mỹ Nhân đã hạ gục người chơi Đại Gia ở tọa độ XY.

Hồng Hoa: …

Hắc Lưu Ly: …ఠ_ఠ

Bột Lọc Nhỏ: …( ゜Д゜;)!?

Lê Tư Thanh nhìn thấy hai cái xác trên bãi biển, thầm mắng thật khó coi. Cậu nhanh chóng hồi sinh về thành rồi tắt game.

Đúng là đồ truyền thuyết có khác, đánh thật là đã tay!