Cố Bằng là cảnh sát kinh tế, hoạt động trong ngành cũng đã sáu năm, ngày hôm nay bước ra đường đã bị sao quả tạ rọi xuống người.

Buổi sáng rõ ràng là ngày nghỉ mà vừa tỉnh dậy đã bị cấp trên gọi điện thoại triệu hồi lên cơ quan, lúng ta lúng túng chạy vội ra chung cư thì đụng trúng cậu hàng xóm, chưa kịp giải thích đã chạy vội mất vì trễ giờ.

Suốt cả ngày làm nhiệm vụ, bắt được tội phạm là chuyện tốt, bị tội phạm cầm dao chém một đường lên tay lại là chuyện khác. Về tới nhà phát hiện bỏ quên cả chìa khóa lẫn ví tiền ở cơ quan mới là thảm họa thật sự.

Bằng một cách kì quái nào đó, Cố Bằng hiện tại đang đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm của cậu hàng xóm, não bộ vẫn chưa tiêu hóa hết lượng thông tin trong buổi tối ngày hôm nay.

Cậu hàng xóm, lùn hơn anh một cái đầu rưỡi, gầy gò trắng trẻo, tóc đen dài, ngũ quan xinh đẹp, nhìn qua giống con gái, nhưng lại là con trai. Gay, tất nhiên nhìn qua là biết là đồng tính, thế nhưng chẳng sao cả, Cố Bằng không kì thị đồng tính, vì chẳng liên quan gì tới anh cả.

Bộ quần áo mà cậu hàng xóm đưa cho Cố Bằng tưởng sẽ nhỏ mà ai ngờ mặc vào lại vừa, còn có hơi rộng. Cố Bằng bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đúng là không có gì tuyệt hơn vòi nước nóng lạnh hiện đại.

Cậu hàng xóm ngồi ở sofa trong phòng khách, vẫy tay gọi anh tới, trên bàn nước đã để sẵn một bộ đồ nghề sơ cứu.

“Ây da, mau ngồi xuống coi nào. Cánh tay anh còn chảy máu nè ghê quá để tui băng lại cho anh!”

Cố Bằng bị người ta kéo xuống bên cạnh, cánh tay bị bắt lấy săm soi, có chút ngượng ngùng. Cái cậu này! Gần quá rồi!

Đường cắt cũng không có sâu, cũng không có dài, chỉ là một vết thương nhẹ có chảy máu. Ban đầu bị quẹt qua Cố Bằng cũng không cảm thấy đau gì, giờ mới thấy hơi nhói nhói. Cậu hàng xóm miệng vừa nói vừa lấy dụng cụ lau sơ qua vết thương:

“Cái này… Tôi cũng không có rành sơ cứu lắm đâu à! Tôi băng đỡ thôi ngày mai anh phải đi bác sĩ khám lại đó! Mà anh làm cái gì vậy mà lại có vết thương kinh dị như này hử?”

“Ha ha…” Cố Bằng dùng cánh tay lành lặn còn lại gãi đầu. “Đi làm nhiệm vụ bất cẩn bị người ta quẹt trúng mà thôi…”

“Chậc chậc, cảnh sát mấy người thật là… Tỉnh lại đi! Anh không phải mình đồng da sắt đâu mà nói kiểu như vậy, sức khỏe và an toàn bản thân là quan trọng nhất đó có biết không hả?”

Cậu hàng xóm liên tục phàn nàn, Cố Bằng ngồi một bên ngẩn ra, cũng lâu rồi mới có người lải nhảu nói đạo lý bên tai anh như vậy, có chút buồn cười. Cậu hàng xóm nói nhiều quá! Nhưng động tác sơ cứu lại rất nhẹ nhàng, băng lại cũng đẹp, gọn gàng.

Ngồi một lúc bụng lại kêu, Cố Bằng nhìn cậu hàng xóm, chỉ biết cười trừ. Ngày hôm nay chưa kịp ăn gì đàng hoàng cả, buổi sáng chỉ ăn vội cái bánh mì kẹp trứng trong cửa hàng tiện lợi, thật sự rất đói rồi!

“Chưa ăn gì cả sao?”

Đối với câu hỏi của cậu hàng xóm, Cố Bằng nhẹ nhàng lắc đầu. Đổi lại cái nhìn đầy bất đắc dĩ cùng phiền toái của cậu ta.

“Thật sự đó! Cảnh sát mấy người chẳng bao giờ lo cho sức khỏe của mình gì cả! Toàn là bán mạng làm việc đó! Mấy người cứ như vậy bệnh vào thân rồi lấy sức đâu bảo vệ tổ quốc bảo vệ người dân hả?!”

Cậu hàng xóm hậm hực đi về phía gian bếp ở ngay bên hông phòng khách, ngoắt tay với Cố Bằng. Anh ngoan ngoãn đứng dậy đi theo, nghe chỉ thị của chủ nhà ngồi vào bàn ăn lớn tổ bố ngay giữa gian bếp.

Gian bếp này thật sự quá lớn, quá hiện đại so với lối sống của một người đàn ông như Cố Bằng, nên có chút bất ngờ.

Ở góc bếp là một chiếc tủ lạnh cỡ lớn, lúc cậu hàng xóm mở tủ lạnh ra, Cố Bằng liếc trộm vào nhìn thấy bên trong đầy ắp là đồ ăn, rau củ quả chồng chất. Bất giác lại nghĩ tới buổi sáng nay vô tình va vào cậu ấy làm người ta ngã lăn ra đất, liền phì cười, đổi lấy ánh nhìn khó hiểu của cậu hàng xóm.

“Tôi tên là Cố Bằng, còn cậu?”

Cậu hàng xóm nhíu mày nhìn anh, một lát sau mới bĩu môi nhả ra tên:

“Lê Tư Thanh.”

Cậu hàng xóm lấy từ trong tủ lạnh ra mấy hộp nhựa, không nói không rằng bưng về phía bếp gas, bắt đầu mở hộp ra hí hoáy làm gì đó. Không lâu sau Cố Bằng đã ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi. Anh cảm thấy bụng đói cồn cào luôn, không nhịn được nuốt nước miếng.

Lê Tư Thanh giải cứu đúng lúc lắm, lúc Cố Bằng tưởng mình sắp đói chết rồi, cậu nhanh chóng múc từ trong nồi ra một tô súp lớn, đặt xuống trước mặt anh. Tô sứ trắng trẻo bên trong là súp nóng tỏa hương thơm, nhìn sơ qua có thể thấy nấm, tôm, thịt gà xé sợi, cùng vài thứ rau củ Cố Bằng không rõ lắm.

“Anh đang bụng rỗng, ăn trước tô súp này cho đỡ đói đi.” Cậu hàng xóm thở dài, chống cằm nhìn Cố Bằng.

“Cảm ơn cậu.”

Cố Bằng cũng không ngại nổi nữa, cầm thìa lên bắt đâu húp súp.

Ngon! Quá ngon!

Loại súp này mặn ngọt vừa phải, thịt gà và tôm lại non mềm ngon lành. Mùi nấm thơm lừng, còn có cà rốt và khoai tây thái nhỏ, trôi vào bụng cực kì dễ chịu.

Cố Bằng húp sùm sụp, vừa xong nửa tô, mới ý thức mình có bộ dạng ăn uống hơi thô thiển, liền ngại ngùng nhìn cậu hàng xóm, mặt cũng hơi hồng lên. Bộ dạng này của anh đổi lại một nụ cười phì của Lê Tư Thanh. Cậu nhìn anh, hỏi khẽ:

“Sức ăn của anh cũng lớn quá nhỉ? Chắc ăn tô súp thôi không đủ đâu. Để tôi chiên tí cơm nhé, anh ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”

“Không… không cần đâu, tô súp này là đủ rồi.”

Ngại thật, trời tối rồi mà còn cực khổ cậu hàng xóm, Cố Bằng cũng biết ngại chứ bộ!

“Anh cứ ngồi đó đi, chỉ là cơm chiên đơn giản thôi, không tốn công đâu. Cũng đừng làm bộ ngại ngùng gì, ghét ghê.”

Cố Bằng ngượng ngùng gãi đầu, vừa tiếp tục chầm chậm húp súp, vừa len lén nhìn cậu hàng xóm. Cậu ta lấy trong tủ lạnh ra vài củ khoai tây cùng một củ cà rốt, rửa sạch, rồi như có phép thuật vậy, xoay xoay dao trên tay, trong nhánh mắt đã gọt vỏ hai thứ củ này. Sau đó Lê Tư Thanh lại lấy thớt gỗ ra, lộc cộc mà thái thành hạt lựu.

Cậu hàng xóm liên tục xào nấu liên tay, Cố Bằng ăn vừa xong tô súp, thì trước mặt lại xuất hiện một dĩa cơm chiên lớn, bên trên đầy ụ cơm, lẫn lộn với rau củ thái nhỏ, ngoài ra còn có xúc xích cắt thành khoanh. Hạt cơm có lẽ được chiên với trứng, vàng óng ngon miệng, bên trên phủ một quả trứng chiên.

“Nè, anh mau ăn cho nóng. Ngẩn người làm gì vậy?”

Cố Bằng nghe cậu hàng xóm nhắc mới hoàn hồn. Vội vàng cầm thìa, vừa chạm vào quả trứng chiên, lòng đỏ bên trong liền chảy ra, nhìn hấp dẫn đến mê người. Anh múc một ít cơm, một ít rau củ và một lát xúc xích chiên, vội đưa lên miệng. Ngon, thật sự quá ngon! Một ngày nay ăn chỉ có một miếng bánh mì trứng, hiện tại cơm chiên thơm lừng ngon lành như vầy làm Cố Bằng muốn khóc trong hạnh phúc. Cậu hàng xóm này nấu ăn ngon quá đi!

Nhìn đĩa cơm thoáng chốc đã vơi nửa, mà Cố Bằng vẫn còn đang say mê ăn, Lê Tư Thanh mỉm cười, xoay người múc thêm một đĩa nữa, đầy không kém đĩa anh ta đang ăn. Cố Bằng nhìn thấy đĩa cơm tiếp theo đặt trước mặt mình, gãi đầu cười ngượng, nhưng cũng không từ chối. Sức ăn của anh tương đối mạnh, lại thường xuyên hoạt động, ăn nhiều là việc bình thường.

Chỉ là ăn cơm nhà người ta nên hơi ngại, có lẽ ngày mai Cố Bằng phải mua chút quà gì đó tặng lại cậu hàng xóm mới được…

*

Lê Tư Thanh nhìn anh hàng xóm ăn gần hết đĩa cơm thứ hai trong lòng khá là vui đó. Cậu thích nấu ăn, thích nhất là người khác vui vẻ ăn món mình nấu, cảm thấy hài lòng ngon miệng, những lúc như thế Lê Tư Thanh sẽ cảm thấy vô cùng thành tựu và tự hào. Anh hàng xóm ăn như chưa bao giờ được ăn vậy, làm Lê Tư Thanh vui vô cùng luôn.

Mắt thấy anh ta ăn sắp xong, Lê Tư Thanh lại mở tủ lạnh, lấy ra hộp bánh plan mình tự làm, cắt một phần đặt ra đĩa thủy tinh, chờ được hưởng dụng.

“Anh ăn bánh tráng miệng nè, khổ thân, lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!”

Anh hàng xóm nhìn đĩa bánh trước mặt, có hơi méo miệng, Lê Tư Thanh tò mò hỏi:

“Anh không thích đồ ngọt hả?”

“Không… chỉ là… cậu tốt bụng quá, tôi hơi ngại.”

Anh hàng xóm gãi gãi đầu, nhìn ngốc chết đi được! Lê Tư Thanh phì cười vui vẻ, làm bộ làm tịch mà khẳng định:

“Giúp đỡ chiến sĩ công an gặp nạn là trách nhiệm của toàn dân, tôi là thanh niên tốt tất nhiên phải giúp đỡ anh rồi!”

Nói xong lại vui vẻ hỏi gặn tiếp:

“Mà nè, tôi giúp anh như vầy rồi có được trao huy chương người tốt việc tốt không đó?”

“Ha ha ha.” Anh cảnh sát cười lớn, đẹp trai hơn một tí, cũng đùa theo Lê Tư Thanh. “Ngày mai tôi lên cơ quan đề nghị trao huân chương cho cậu, được chứ?”

“Anh hứa là phải làm đó!”

Nhìn người ta ăn Lê Tư Thanh cũng hơi nhộn nhạo, bèn lấy mấy thứ trái cây trong tủ lạnh ra, vài trái táo, cam và quýt. Cậu nhanh nhẹn khéo léo bóc vỏ cam, chuyền qua cho Cố Bằng. Tối trời ăn cam cũng không hợp lí lắm, nhưng một trái chắc cũng không sao. Bản thân thì ăn táo, táo đỏ sáng nay mới mua, đặt trong tủ lạnh mát rượi, mọng nước giòn tan ăn thích miệng.

Chờ hai người chén xong hết, thì đồng hồ cũng chỉ 12 giờ đêm. Lê Tư Thanh nhìn người ta cũng có vẻ mệt mỏi rồi, liền chỉ tay về phía phòng khách trong căn hộ của mình, nói:

“Kia là phòng khách, tối nay anh ngủ trong đó nhé. Tôi dọn dẹp mỗi ngày nên sạch sẽ lắm. Trong phòng có tủ gỗ, anh mở ra là có gối chăn nệm bên trong, đều là mới giặt mấy ngày trước đó.”

“Cảm ơn cậu.”

“Không có gì. Mà nếu anh cảm thấy thiếu thốn gì, hay có vấn đề gì thì phòng tui ngay bên cạnh đó nha, gõ cửa là tui ra giúp liền.”

Lê Tư Thanh nhận được cái gật đầu của anh hàng xóm, liền nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, chén đĩa thì cứ vứt vào máy tự động rửa. Cậu rút lui về phía phòng vệ sinh, ở trước hành lang có cái máy giặt. Đồ của anh hàng xóm cứ vứt vào đó rồi cho nó tự động chạy thôi. Giặt sấy khô gì đó cũng khá là nhanh, sau khi treo đồ của anh ta lên móc quần áo, Lê Tư Thanh mới tắt đèn, rút lui về phòng ngủ của mình.

Việc có người lạ ngủ lại nhà mình như thế này nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút kì cục. Cậu với Cố Bằng cũng không thân quen gì, đơn thuần chỉ là hàng xóm, gặp qua một lần rồi thôi. Tiến triển đến mức ngủ chung một nhà như thế này có hơi nhanh đó…

Nhưng mà người ta là hàng xóm, ở ngay đối diện. Còn phải nói đến anh ta là trai thẳng, cướp sắc chắc chắn không thể xảy ra, mà cậu cũng không phải thiếu nữ yếu đuối gì. Cướp tiền cướp tài sản nghe càng không hợp lý, có tiền đi mua nhà trong cái khu chung cư hạng sang này mà đi ăn cướp thì chắc chỉ có thần kinh.

Tóm lại, Lê Tư Thanh vẫn cảm thấy kì cục, nhưng cũng đã dắt người ta vào nhà mình rồi, chẳng thay đổi được gì cả. Thôi thì ráng qua hôm nay vậy…

*

Sáng hôm sau lúc Lê Tư Thanh tỉnh dậy cũng đã gần 9 giờ sáng. Sức khỏe Lê Tư Thanh không tính là tốt, lâu lâu còn tụt huyết áp, dậy sớm tí là xay xẩm mặt mày. Bình thường cậu ngủ dậy trễ, 9 giờ sáng cũng là bình thường.

Mò mẫm bước ra khỏi phòng ngủ, liền nhớ tới việc ngày hôm qua cậu cho hàng xóm ăn nhờ ngủ nhờ, nhất thời tỉnh táo lại nhìn xung quanh.

Lê Tư Thanh bước tới phòng cho khách, nhẹ nhàng hé cửa nhìn vào, phát hiện giường đã trống không, chăn nệm được xếp gọn gàng trên giường. Có lẽ người ở nhờ đã rời đi từ sớm rồi… Cũng đúng, người ta là cảnh sát, chắc hẳn việc ngủ nghê cũng phải có khoa học, đúng giờ đúng giấc, không có thói ngủ nướng như cậu đâu!

Bước vào gian bếp, Lê Tư Thanh định pha tách café, thì phát hiện trên bàn ăn có đính một mẩu giấy dính. Bên trên là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Bỗng dưng trong lòng Lê Tư Thanh cũng thấy vui vui. Bản thân làm việc tốt là một chuyện, nhưng được người ta cảm ơn sau đó lại cũng rất là vui, ấm lòng lắm luôn. Cái mảnh giấy này có tí xíu, chữ viết cũng không có được đẹp, lời nhắn thì ngắn ngủn, nhưng vẫn đủ để Lê Tư Thanh vui cả tiếng đồng hồ.

Cậu lo vệ sinh rồi ăn uống các kiểu cũng đã đến gần trưa, quyết định lên chơi game một chút. Việc đầu tiên Lê Tư Thanh làm chính là check thử bảng xếp hạng điểm sự kiện mùa hè như thế nào rồi. Vì acc Nhìn Thấy Mỹ Nhân cả đêm qua chỉ chăm chú đứng cày Mã tặc cho bang nên điểm số không có tăng lên, trên bảng xếp hạng bị đẩy xuống vị trí thứ mười lăm. Bất ngờ thay, cái tên Đại Gia kia hình như cũng không có online thì phải? Điểm của gã ta vẫn vậy, xếp ngay dưới Nhìn Thấy Mỹ Nhân một bậc.

Làm nhiệm vụ hàng ngày, tán gẫu với mấy đứa trong bang, chế thuốc, kiếm đồ, kéo phó bản lẻ, làm nhiệm vụ mùa hè, đến bảy giờ tối Nhìn Thấy Mỹ Nhân lại một lần nữa trèo lên hạng nhất bảng điểm hoạt động mùa hè, cách hạng nhì khoảng cách khá xa. Nhiệm vụ cá nhân cậu chọn tuy ít điểm nhưng nếu chọn giao vật phẩm hiếm hay đắt tiền thì con số nhận lại cũng không tệ. Nguyên buổi trưa và chiều tập trung cày điểm, Lê Tư Thanh đã tích đủ để đổi nguyên bộ thời trang hè rực rỡ.

Ngay vừa khi nhấn nút đổi điểm, hệ thống game liền nhảy ra một câu chúc mừng:

 Người chơi Nhìn Thấy Mỹ Nhân là người chơi đầu tiên sưu tập đủ bộ trang phục mùa hè rực rỡ! Thật xinh đẹp! Thật rực rỡ! Thật mùa hè! Thật đáng ngưỡng mộ! Mọi người cũng phải cố gắng lên nhé!

Người đầu tiên đổi nguyên bộ thật quá là oách, được hệ thống chúc mừng trên loa ai ai cũng thấy được. Bình thường hệ thống có thông báo cũng chỉ là kiểu chữ bình thường, nay nhân sự kiện mà dòng chữ chúc mừng liền uốn lượn đẹp mắt, màu sắc rực rỡ, chim bướm bay bổng hoa nở bung xòe các kiểu nhìn qua tạp nham… ờ thì đẹp!

Kênh thế giới nhân dịp lại bàn tán sôi nổi, câu cửa miệng tất nhiên vẫn là “lại là Nhìn Thấy Mỹ Nhân”. Nhìn Thấy Mỹ Nhân lụm được đồ cực phẩm, Nhìn Thấy Mỹ Nhân rao bán thuốc, Nhìn Thấy Mỹ Nhân rao bán ngọc 7, Nhìn Thấy Mỹ Nhân nhân phẩm bạo phát,… Hiện tại Nhìn Thấy Mỹ Nhân là người đầu tiên sở hữu bộ thời trang sự kiện. Thật sự quá là quá đáng! Đại thần thì đại thần, cũng phải chừa cho người khác tỏa sáng chứ nhỉ? Cứ chiếm spotlight kiểu này thì thật là quá đáng!

Lê Tư Thanh vui vẻ trang bị thử bộ thời trang. Bộ này là váy ngắn có cái nơ sau lưng dài xuống tận chân. Màu chủ đạo là vàng, cam, điểm xuyến chút lấp lánh. Quả nhiên là thời trang mùa hè rực rỡ, nhìn rực rỡ quá trời luôn đó! Mặc bộ này đứng yên một chỗ khoảng một phút thì nhân vật sẽ tự động làm ra mấy trò thú vị. Nhìn Thấy Mỹ Nhân trên màn hình đứng giữa quảng trường thành chủ, đứng nhún qua nhún lại, dưới chân là hiệu ứng hoa vàng, đột nhiên nhảy cẫng lên, trên trời nổ pháo hoa đùng đùng vô cùng rực rỡ chói lóa. Lúc này trong game cũng là trời tối, bầu trời đêm có thêm ánh pháo hoa lại càng diễm lệ, lại cộng thêm ánh đèn lồng trong thành chủ, tạo thành một bức tranh đêm mùa hè vô cùng nhộn nhịp.

Có người chơi đứng gần đó vô tình đang mở chế độ quay phim, quay trúng một màn như vậy của Nhìn Thấy Mỹ Nhân, hiệu quả thị giác vô cùng rung động. Liền đăng lên ngay trên diễn đàn, tựa đề rất kêu luôn: “Người đầu tiên sở hữu bộ thời trang sự kiện, thật sự quá rực rỡ mà!”

Bên trong bài viết là vài câu bình luận khen ngợi, cộng với một đoạn clip ngắn ngủi về một màn đôt pháo hoa của Nhìn Thấy Mỹ Nhân. Clip chỉ dài hơn hai phút, nhưng trong chốc lát đã thu hút rất nhiều lượt xem và bình luận, đều là ganh tị cùng xin bí kíp tích điểm…

Nhưng mà hiện tại Lê Tư Thanh còn chưa có biết đâu đó!

Sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bộ thời trang, Lê Tư Thanh hài lòng lắm luôn. Trò truyện với mấy đứa trong bang xong liền xuống game, liên hệ cày thuê tiếp tục treo máy farm mã tặc.

Lê Tư Thanh nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy rưỡi tối, còn sớm chán. Cậu vào bếp, như thường lệ dự định nấu mấy món đơn giản tí để ăn tối. Cơm trắng thì lúc nào cũng có sẵn, nóng hổi ngon mềm. Hôm nay Lê Tư Thanh thèm thịt bò, tức thì liền bắt đầu xào một chảo thịt bò xào cay.

Đang xào giữa chừng thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ. Lê Tư Thanh vội tắt bếp chạy ra, trong lòng tò mò không biết ai gõ cửa giờ này. Dù sao thì cậu cũng đâu có quen thân ai gần đây, mấy đứa trong game thì còn lâu mới tới dịp offline…

Lúc cậu mở cửa ra thì phát hiện chính là anh hàng xóm đối diện. Anh ta vẻ mặt có chút ngài ngại, trên người là đồng phục cảnh sát mà Lê Tư Thanh không quá quen thuộc. Trong tay Cố Bằng là một giỏ gì đó được bao bọc rất cẩn thận và xinh đẹp. Lê Tư Thanh tò mò hỏi:

“Ừm… Có chuyện gì sao? Anh chưa lấy được chìa khóa hả?”

Cố Bằng gãi đầu, cười trừ trả lời:

“Chìa khóa thì tôi lấy được rồi. Chỉ là… cái này…”

Anh ta vươn tay đưa cái giỏ cho Lê Tư Thanh, cậu cầm lấy, lại ỷ lại nên chỉ vươn một tay ra tiếp, kết quá cái giỏ nặng quá đi, xém rớt xuống đất, cũng may tay Cố Bằng vươn ra giữ lại, nắm luôn cái quai lẫn tay Lê Tư Thanh.

Bị người ta nắm phải tay, Lê Tư Thanh theo bản năng vội rút tay lại. Nhìn ngại chết được. Một lúc sau mới lần nữa tiếp lấy cái giỏ, hỏi Cố Bằng

“Này là cái gì vậy?”

“Trái cây. Cái này… Cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp đỡ. Đây là quà cảm ơn của tôi.”

Lê Tư Thanh vội vén lớp bao bì lên, phát hiện bên trong là trái cây các loại, ngắm sơ sơ qua thì thấy toàn mấy thứ đắt tiền. Kiwi nè, dâu tây nè, nho gì mà to lắm luôn, hai ba chùm nhìn là thấy thích rồi đó! Lại còn có một hộp nhựa bên trong là năm sáu múi sầu riêng to bự vàng tươi thật thích mắt!

Cậu cười rộ lên, hai mắt mở to lấp lánh nhìn Cố Bằng, khẽ nói:

“Cũng đâu cần phải làm như vầy chứ. Tôi chỉ đơn thuần giúp chiến sĩ công an thôi mà…”

Cố Bằng nhìn Lê Tư Thanh cười, có chút ngẩn ra, sau đó mới vội hoàn hồn định tạm biệt ra về. Nhưng mà không biết cơn gió chết tiệt nào đó từ đâu thổi qua, cuốn theo mùi thịt bò xào sả ớt của cậu hàng xóm tới luôn, làm Cố Bằng không kiểm sót được bụng kêu ột ột. Cậu hàng xóm nghe xong liền bật cười vui vẻ. Cố Bằng ngại ngùng gãi đầu, vội vẫy tay chào rồi rút lui định về phòng úp mì gói.

“Nè!”

Vừa định vào phòng, Cố Bằng đã bị gọi lại. Lê Tư Thanh ôm cái giỏ hoa quả, đứng trước cửa hỏi qua:

“Anh chưa ăn gì cả sao?”

Cố Bằng vội lắc đầu, bụng lại kêu rõ to. Lê Tư Thanh có chút suy tư, sau đó mới mím môi, ngại ngùng nói:

“Tôi đang nấu ăn nè, nếu anh chưa ăn gì thì tôi mời.” Lê Tư Thanh nghĩ đến cái gì, liền bưng giỏ hoa quả được tặng lên. “Mấy thứ này mắc quá, nhận không tôi cảm thấy không có thoải mái đâu! Nên… tôi mời anh ăn tối đó!”

Cố Bằng định từ chối, nhưng nghĩ đến dĩa cơm chiên và tô súp ngày hôm qua được cho ăn, anh lại hơi chần chừ. Cậu hàng xóm nấu ăn quả thật vô cùng ngon, nhà hàng cao cấp có khi cũng còn thua kém tay nghề của cậu ấy! Với cả, mùi hương ban nãy thật là hấp dẫn… Cuối cùng anh ra quyết định, ăn chực của cậu hàng xóm thêm một lần nữa vậy!

“Được rồi, cảm ơn cậu.”

“Anh thay đồ tắm rửa rồi qua nhé!”

Lê Tư Thanh nhận được sự đồng ý liền vui vẻ cười rộ lên, hai má hồng hồng, hai mắt lấp lánh. Còn chưa để Cố Bằng định thần lại, thì đã xoay người vào nhà tiếp tục nấu nướng rồi.

*

Mời người khác ăn cơm tất nhiên cũng không thể chỉ nấu một món. Bò xào cay không thôi thì cũng không được! Lê Tư Thanh suy nghĩ một chút, rồi lại mở tủ lạnh kiểm tra. Sau đó quyết định nấu thêm hai món một canh một xào nữa cho đủ bàn. Với cả anh hàng xóm sức ăn hơi bị bự, coi bộ phải làm nhiều một chút mới đủ!

Hiện tại trong tủ có vài loại rau củ, nhưng hầm lên thì cũng hơi lâu. Lê Tư Thanh tặc lưỡi, quyết định làm canh cà chua trứng là nhanh nhất. Dù cái món canh này hơi đơn giản, nhưng thôi, ngon là được rồi.

Vừa luôn tay trông nồi canh, Lê Tư Thanh vừa rửa rau cải, làm một chảo cải xào dầu, giản dị nhưng mùi vị không chê vào đâu được. Mắt thấy bàn cơm có vẻ thiếu thịt, thiếu cá, liền lấy mấy con cá ra chiên lên. Cá chiên trong chảo dầu bốc lên mùi thơm lừng, Lê Tư Thanh đã ướp gia vị từ trước, hiện tại chiên lên vừa thơm vừa giòn, hai mặt cá vàng óng như phủ mật.

Ăn cá chiên không đương nhiên không được, Lê Tư Thanh nhân tiện làm chút sốt me cay. Sau khi bày cá ra đĩa lớn, liền múc một muỗng sốt me cay đổ lên cá, nhìn mê người cực kì.

Nấu xong hết cả, dọn ra bàn cả rồi nhưng vẫn chưa thấy anh hàng xóm qua. Lê Tư Thanh không để mình rảnh rỗi, chuẩn bị sẵn vài thứ để tráng miệng. Tất nhiên, trái cây là đơn giản nhất, chỉ cần gọt vỏ là xong rồi. Trong cái giỏ trái cây mà Cố Bằng tặng cậu có mấy chùm nho lớn, Lê Tư Thanh cứ lấy hai chùm ra rửa sạch rồi bày lên đĩa. Thế là xong một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, đa dạng lại còn ngon lành.

Lê Tư Thanh đối với khả năng nấu nướng của mình có chút tự hào đó nha!

Đúng thời gian, ngoài cửa đã nghe tiếng gõ. Lê Tư Thanh chạy ra mở, không ngoài dự đoán chính là anh hàng xóm. Anh ta tắm rửa xong, đầu còn hơi ướt, mặc trên người quần lửng áo thun, hơi thùng thình, nhưng không che được thân hình cao lớn cơ bắp của mình.

Lê Tư Thanh không nghĩ, cũng không dám nghĩ gì thêm, chỉ mời anh ta vào gian bếp. Bầu không khí có chút kì dị, nhưng cũng không quá mức. Khi cả hai người an tọa vào bàn ăn rồi, Cố Bằng mới gãi đầu, khen:

“Thơm quá.”

Cười lấy lệ một cái, Lê Tư Thanh mới nói:

“Được rồi, thơm thì mau ăn đi.”

Lê Tư Thanh ăn cơm thường ăn một mình, do không sống cùng người thân nên cũng không tạo nên thói quen tám chuyện khi đang ăn. Cậu chỉ lẳng lặng, từ tốn thưởng thức đồ ăn, trừ khi người khác bắt chuyện mới trả lời lại.

Nhưng mà trong cái tình cảnh này… thật sự không nói không được!

Cậu nhìn cái gã đàn ông to xác đang ngồi đối diện mình, ăn cơm mà cũng ngại ngùng lắm luôn, anh ta còn chẳng dám gắp lấy mấy món ở xa mình, trời đất, cái bàn ăn có tí xíu, vươn tay một tí chẳng phải là tới rồi sao? Đàn ông đàn ang gì mà ăn cơm cũng ngại ngùng chán hết sức, chẳng bù cho mấy đứa em gái kết nghĩa của Lê Tư Thanh, phải chi tụi nó mà được một nửa cái đức ngại ngùng của Cố Bằng thì tốt rồi.

“Đừng mãi ăn rau như vậy, ăn thêm mấy món này đi này!”

Lê Tư Thanh nói xong liền vươn tay gắp một đống thịt thả vào cái bát cơm của Cố Bằng. Xong lại bắt đầu thay đổi sắp xếp mấy món trên bàn một chút, thịt cá đẩy đến gần anh ta, lại đem mấy thứ rau củ xào dời tới gần mình.

“Anh cứ ăn đi, đừng ngại. Tôi bình thường không ăn nhiều thịt, cá, lần này nấu ra là để anh ăn đó, anh không ăn hết thì đổ bỏ uổng lắm.”

Nói như vậy cũng làm anh hàng xóm thoải mái hẳn ra, anh ta bắt đầu múa đũa, bằng một tốc độ kinh ngạc hốc cơm vào người. Lê Tư Thanh nhìn đồ ăn trên bàn bắt đầu vơi bớt, cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Anh hàng xóm ăn ngon lành như thế, Lê Tư Thanh cũng có chút khẩu vị, hôm nay phá lệ ăn thêm chút thịt cá. Bình thường cậu không ăn nhiều thịt cá các loại, một buổi chỉ một hai miếng là được rồi, chủ yếu là rau củ quả các loại và các đậu phụ. Cũng không phải là Lê Tư Thanh ăn chay, mà là cảm thấy mình hợp với mấy loại đồ ăn thanh đạm. Thịt thì cũng có ăn, nhưng nếu chỉ nấu cho bản thân, thì bình thường Lê Tư Thanh sẽ băm nhỏ, nấu súp, hoặc chỉ cắt vài miếng xào chung với rau củ. Sống một mình cũng không cần phải nấu ăn nhiều, cũng thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài.

Bò xào sả ớt dễ ăn, được chén xong trước tiên. Hai con cá Lê Tư Thanh chỉ ăn một chút, còn lại đều là Cố Bằng xử hết. Rau cải xào thanh đạm ngon miệng, cũng bị hai người thay nhau vơ đũa, nhanh chóng sạch cả đĩa.

“Cậu nấu ăn ngon quá!”

Cố Bằng ăn xong ngồi ngả ra phía sau, tay đặt lên bụng, lúc này nhìn mới thả lỏng và thoải mái. Lê Tư Thanh bĩu môi, trả lời:

“Cũng không có gì đặc biệt, tôi bình thường cũng không nấu nhiều như vậy.”

Vừa nói Lê Tư Thanh vừa đứng dậy, thu dọn chén đĩa đã ăn xong, thấy Cố Bằng có ý giúp đỡ liền phẩy tay bảo không cần. Nhà có máy rửa chén, không cần phải động tay chân làm gì, cứ thảy vào bấm nút là xong.

“Xung quanh khu chung cư này toàn là mấy hàng ăn uống nổi tiếng, nếu anh rảnh thì đi xem qua một chút.”

“Mấy ngày trước tôi có ăn bánh bao cửa hàng bên dưới, không ấn tượng lắm.”

“Đúng rồi, bọn họ bán bánh bao chay giả thịt, người như anh ăn sẽ cảm thấy không hợp.”

“Cái gì, là bánh bao chay sao? Thảo nào tôi cứ nghĩ sao bánh bao này nó cứ kì cục chỗ nào ấy!”

“Không nhận ra có phải không?” Lê Tư Thanh lấy hộp nhựa trống ra, bỏ mấy thứ vào bên trong, vừa vươn tay vén tóc mai rớt xuống trán. “Bánh bao hàng này nổi tiếng lắm đó, đậu hủ giả thịt mà làm như thật. Lần sau anh có thời gian thì vào trong ngồi, bọn họ còn bán mì chay, hoành thánh chay, nước súp hầm với nấm đặc biệt thơm đó.”

Cố Bằng ngồi nhìn Lê Tư Thanh tới thất thần, cũng không để ý tới lời cậu nói. Bộ dạng Lê Tư Thanh vuốt tóc đặc biệt xinh đẹp, lại không phải vuốt tóc làm điệu, mà chỉ đơn thuần là cảm thấy vướng víu nên vén lên mà thôi. Nhưng mà hiệu quả thị giác cũng có hơi mạnh rồi đó.

Chờ khi Lê Tư Thanh đẩy hộp nhựa tới trước mặt mình, Cố Bằng mới thóat khỏi cơn u mê. Anh nhìn cái hộp xinh xắn được bao bọc chặt chẽ, hỏi:

“Cái gì thế?”

“Bò khô.”

Lê Tư Thanh vươn tay mở nắp hộp, để lộ bên trong là từng miếng bò khô được xé ngay ngắn, màu sắc đỏ nâu ngon miệng lại còn có mùi thơm hấp dẫn.

“Đặc sản phía Nam đó, hương vị so với mấy chỗ khác ngon hơn nhiều. Thịt vừa dai vừa ngon, ăn vặt hay dùng với cơm đều rất hợp.”

“… Là cho tôi sao? Không cần phải làm vậy đâu, cậu cứ giữ lại mà dùng.”

“Người khác tặng tôi một lọ đầy, còn trữ trong ngăn tủ ăn không hết đâu.” Lê Tư Thanh lắc đầu cười. “Này mới là một nửa thôi, anh cứ lấy về đi, để ở bên này sớm muộn cũng hỏng.”

Đã nói đến như vậy, Cố Bằng cũng không ngại ngùng nữa. Anh vội nhón một mẩu khô bò, mùi vị nồng đậm nhanh chóng lan tỏa ra khắp khoang miệng.

“Cái này ngon quá!”

“Có phải rất thơm không? Mà khô bò này anh phải vắt ít chanh nữa mới ngon chuẩn vị nhé. Mà nhà anh có chanh không? Tôi có dư nhiều chanh lắm nè, để lấy cho anh mấy trái.”

Lê Tư Thanh vội lục tủ, không để ý Cố Bằng nhìn mình rất lạ.

Tối trời, hai người ăn uống xong xuôi, ngồi tán gẫu một chút rồi Cố Bằng cũng phải về. Dù sao ngày mai anh ta cũng phải làm việc, ngủ nghỉ sớm một chút mới là tốt nhất.

Lê Tư Thanh đóng cửa lại, trong lòng thoải mái quá đi. Hàng xóm mới kì thực không phải là người xấu, anh ta cũng không có kì thị. Xem ra lúc đầu là do cậu đã quá nhạy cảm rồi!

Ở khu chung cư này Lê Tư Thanh một mình chiếm hữu một tầng duy nhất, hàng xóm cũng không có. Hiện tại có một người tính tình không tệ tới, có vẻ thú vị lắm đây.

Dù trị an khu này rất tốt, nhưng có cảnh sát làm hàng xóm không phải sẽ rất an tâm sao?

Đêm đó Lê Tư Thanh ngủ rất tốt, mộng rất đẹp, cuộc đời coi bộ chưa từng thư thái đến vậy đó!