Chuyển ngữ: Lê
Beta: Thủy Tiên
Sau khi Lương Hi trở về từ bệnh viện, có rất nhiều các ông các bà túm tụm trước cổng đồn cảnh sát hóng chuyện.

Vụ án giết người, tin tức ở đây không nhanh nhạy, người ở đây hiếm khi gặp được chuyện gì chấn động, thế nên tin đồn như cơn gió cuốn mà lướt qua khắp cả con phố.

Đồn cảnh sát không thể làm gì khác hơn là đóng cánh cổng rỉ sét loang lổ lại, để tránh người không liên quan tới quấy rối việc thẩm vấn.

Nói là thẩm vấn chứ tình hình khá là hỗn loạn.

Dường như người của hai bên đều rất sợ hãi, cứ nói năng lộn xộn, không vội vã rũ sạch quan hệ thì cũng là công kích, chửi mắng lẫn nhau.

Vất vả lắm Lương Hi và lão Phương mới chắp vá lại quá trình xảy ra sự việc từ đầu đến cuối từ lời mọi người nói.

Toàn bộ sự việc gần giống như Chí Quốc từng nói, Vu Lại Tử công kích bằng lời trước, cũng do gã ta lấy dao ra trước.

Dao đâm vào người Vu Lại Tử cũng vì Vu Lại Tử đột nhiên đánh Tần Dương, Tần Dương chỉ có thể giành lấy dao, còn chuyện sao lại đâm vào Vu Lại Tử thì ít nhất, theo những gì bọn họ nhìn thấy, có vẻ là chuyện ngoài ý muốn.

Ghi lại lời khai của đám người đó, lão Phương tống cổ bọn họ về.

Cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, Tần Dương đã ở trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, Tào Quốc An đích thân thẩm vấn cậu ta.

Không biết Tần Dương sẽ nói gì với Tào Quốc An, che giấu suy nghĩ thực sự trong lòng hay nói rõ sự thật?
Lương Hi nghĩ đến lời mình nói với Tần Dương, bỗng thấy bứt rứt không yên, không phải cô muốn giúp Tần Dương thoát tội, nếu chuyện này bị Tào Quốc An biết thì e là vụ việc sẽ càng thêm nghiêm trọng.

“Tôi thấy vụ án này cũng xác định được kha khá rồi, không ngờ tên lưu manh Vu Lại Tử hoành hành thôn xóm nơi này bao nhiêu năm như thế lại kết thúc cuộc đời bằng cách này.” Lão Phương vừa sắp xếp lại lời khai vừa cảm thán.

Lương Hi ngừng bút trong tay, nhìn qua lão Phương, cô mở miệng, muốn nói lại thôi.

“Cô muốn nói gì?” Lão Phương nhìn thấu suy nghĩ của Lương Hi.


Lương Hi nghĩ một lát rồi hỏi: “Chú cũng cảm thấy Vu Lại Tử đáng chết sao?”
Lão Phương cười gượng: “Đâu phải tôi chưa từng nghe tới chuyện của gã, tên này đúng là đã làm rất nhiều chuyện không cần mặt mũi, tám mươi phần trăm Lâm Tiểu Hà từng chịu thiệt thòi ở chỗ gã, dù sao, có đáng chết hay không thì bây giờ gã cũng đã chết rồi, chỉ tiếc cho Tần Dương thôi, vì loại người đó mà ném mất mười mấy năm.”
“Tôi cũng thấy đáng tiếc.” Lương Hi rất hy vọng Tần Dương sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng, như thế thì mới có cơ hội được sống tiếp.

Thời gian trôi qua, từng giây, từng phút một, hơn nửa tiếng sau, Tào Quốc An và Lâm Sinh Nguyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, trên mặt họ đều có vẻ ung dung không nói rõ được, nhưng mơ hồ có cảm xúc như trút được gánh nặng.

“Tần Dương nói thế nào?” Lão Phương hỏi câu Lương Hi muốn hỏi.

“Nói là Vu Lại Tử ra tay trước, cậu ta không cố ý, cũng không biết tại sao dao lại đâm vào người Vu Lại Tử.” Lâm Sinh Nguyên trả lời lão Phương.

“Cũng không khác mấy so với chỗ chúng tôi hỏi.” Lão Phương gật đầu đáp lời: “Đồn trưởng Tào, tiếp theo nên thu xếp thế nào?”
Tào Quốc An nhíu mày trở lại chỗ ngồi, nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Mọi người tới nhà ăn ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì sắp xếp lại tài liệu, mau chóng đưa cậu ta lên huyện.”
Cuối cùng, nỗi lo lắng trong lòng Lương Hi cũng rơi xuống.

Lúc đi ra khỏi đồn, trời sắp tối rồi, đám người vây xem đã giải tán từ lâu, Lương Hi tin rằng bọn họ đều biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người cho lời khai trong đồn sẽ lan truyền hết những gì họ biết ra ngoài.

Tào Quốc An nói, mặc dù chuyện này ầm ĩ xôn xao dư luận nhưng bọn họ làm cảnh sát, họ không được nói dù chỉ là nửa chữ.

Có thể nhìn thấy ngờ ngợ hình dáng dãy núi phía xa xa, nó như người canh gác đứng sừng sững trong đêm tối, quan sát vùng đất này.

Lương Hi vô thức thở dài, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi về phía cửa hàng Nguyệt Hoa, cô muốn mua túi nước đá để giải tỏa cơn nóng.

Cửa hàng Nguyệt Hoa vẫn sáng đèn như mọi ngày nhưng náo nhiệt hơn trước, hình như có không ít người tụ tập trong cửa hàng, bọn họ ồn ào như đang thảo luận chuyện quan trọng gì đó.

Lương Hi hít sâu một hơi, cô dừng bước.

Mặc đồng phục thế này đi vào, không cần biết cô có quen biết ai hay không, nhưng chắc chắn là cô sẽ bị hỏi về vụ án hôm nay.

Lời Tào Quốc An như sấm bên tai, Lương Hi rối rắm một lát rồi quyết định từ bỏ việc mua túi nước đá.

Cô quay đầu đi về phía cơ quan.


Cách đó không xa có một cái đèn pin chiếu từ xa tới gần, Lương Hi cúi đầu, tránh né tầm mắt của người đi đến.

Ánh sáng ngày càng gần, khi hai người sắp lướt qua nhau, người kia lại thốt ra một tiếng lanh lảnh: “Là chị à?” [*]
[*] Lần trước, trong chương 14, Lương Hi và Dương Thanh có vẻ chưa thân quen với nhau nên mình vẫn giữ nguyên cách xưng hô “tôi - cô” cho cả hai phía, từ chương này mình xin đổi lại thành “chị - em” (Lương Hi) và “em - chị” (Dương Thanh nhé.

Lương Hi nhận ra giọng nói này, đây là Dương Thanh, người mở lớp dạy mỹ thuật ở trường tiểu học xã Lục Trình.

“Ơ… Sao em lại ở đây?” Lương Hi nhìn thấy Dương Thanh cũng rất ngạc nhiên.

“Em đi mua ít đồ, chị…” Dương Thanh cầm đèn pin soi đồng phục trên người Lương Hi: “Vừa tan làm à?”
“Ừ.” Lương Hi mỉm cười.

Dương Thanh: “Chắc hẳn các chị rất bận nhỉ? Em nghe nói hôm nay đã xảy ra một vụ giết người, có người bị đâm chết.”
“Ừ.” Đúng như dự đoán, mọi người đều biết chuyện này.

“Em thấy hình như vừa nãy chị định qua đó, sao lại quay lại thế ạ?” Dương Thanh nhìn cửa hàng Nguyệt Hoa phía xa: “Có phải sợ bọn họ hỏi chị về vụ án giết người không?”
“Hả?” Ở văn phòng quá lâu, đầu óc Lương Hi hơi trì trệ, bỗng chốc cô không phản ứng lại kịp.

“Chị muốn mua gì thì nói cho em biết, em mang ra cho chị.”
“Túi nước đá.” Mặc dù không muốn làm phiền người khác nhưng lúc này có người lại “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, cô mong còn không được.

“Được, em sẽ quay lại ngay.” Dương Thanh nói xong thì đi về phía cửa hàng Nguyệt Hoa.

Lương Hi nhìn bóng lưng Dương Thanh đi mất, không khỏi bùi ngùi, nếu người trước mắt cứ ở xã Lục Trình mãi thì tốt rồi, có khi cô lại có thêm một người bạn.

Tới đây được một khoảng thời gian rồi mà đến một người quen biết cùng lứa cô cũng không có, các bạn học đều làm việc trên tỉnh, trên thành phố, không gặp nhau được, bình thường cũng khó liên lạc.

Đây cũng là một điểm không tốt khi đến nơi này làm việc.


Lương Hi nhìn Dương Thanh đi vào cửa hàng Nguyệt Hoa, lại nhìn ánh đèn pin từ trong đi ra, chỉ chốc lát sau, Dương Thanh đi đến trước mặt Lương Hi, cô ấy đưa túi nước đá trong tay cho Lương Hi.

“Bà chủ nói đây là cái cuối cùng đó, lần sau muốn thì dùng phải chờ xe chở hàng đông lạnh tới.”
“Cảm ơn em nhé.” Lương Hi nhận túi nước đá, lấy năm tệ ra đưa cho Dương Thanh: “Trả em tiền.”
“Không cần đâu.” Dương Thanh lắc đầu: “Coi như em mời chị, chị từ thành phố tới địa phương nhỏ bọn em làm việc đã không dễ dàng gì rồi.”
Lương Hi từ chối: “Thế sao mà được, chị đi làm rồi, em còn chưa đi làm nữa.”
Dương Thanh xua tay: “Có mấy đồng đó em vẫn trả được mà, hơn nữa, em sắp rời khỏi xã Lục Trình rồi, coi như đây là quà tạm biệt đi chị ạ.”
Lương Hi ngạc nhiên: “Dạy xong rồi hả?”
Dương Thanh vừa đi vừa nói: “Vâng, qua mấy ngày nữa là xong.”
Lương Hi cảm thấy tiếc nuối, cô cắn mở túi đá, hút một hớp, hơi lạnh trào lên, lan từ khoang miệng ra toàn thân.

Dương Thanh quay đầu nhìn Lương Hi, hỏi: “Vụ án trước kia chị điều tra có tiến triển gì chưa?”
“Không có tiến triển gì, nhưng chị định không điều tra nữa.” Lương Hi nói đúng sự thật.

“Tại sao?” Trông Dương Thanh có vẻ rất ngạc nhiên.

“Có lẽ…” Lương Hi dừng lại mấy giây: “Do chị nghĩ nhiều.”
Dương Thanh: “Sao lại nói vậy?”
“Bà chủ cửa tiệm Băng Đĩa Đêm Mưa không liên quan gì tới chuyện này, hơn nữa…” Lương Hi sầu khổ: “Nếu chị là cô gái đó, có lẽ chị cũng sẽ không sống nổi.”
Bàn tay cầm đèn pin của Dương Thanh hơi khựng lại, cô ấy lặng lẽ đánh giá Lương Hi, dùng giọng điệu cẩn thận mà hỏi: “Thảm vậy sao?”
“Cô ấy thực sự rất đáng thương, nếu sinh ra ở nơi khác, gia đình khác thì tốt biết mấy.” Đối với một vụ không được tính là vụ án, Lương Hi không cảm thấy có gì đáng để giấu giếm, cô nói thẳng với Dương Thanh về chuyện của Lâm Tiểu Hà.

Nghe Lương Hi kể lại, Dương Thanh mãi một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

“Có phải em bị dọa sợ rồi không?” Lương Hi hỏi.

“Không ạ.” Dương Thanh cao giọng: “Chị có muốn tới trường không? Em có đồ muốn tặng chị.”
“Tặng chị?” Lương Hi không ngờ Dương Thành sẽ tặng đồ cho mình.

Dương Thanh giải thích: “Không phải đồ quý giá gì đâu, trước kia em vẽ một bức tranh phong cảnh đường phố ở đây, cảm thấy rất hợp để tặng chị.”
“Vậy à…” Lương Hi nghe là tranh thì đồng ý với lời mời của Dương Thanh.

Hai người vừa nói vừa cười đi về trường.

Vì đang nghỉ hè nên không có ai ở lại trong trường, xung quanh tối tăm đến đáng sợ.


“Chỗ này tối thế này, em không sợ à?” Lương Hi bỗng lo lắng.

“Không chỉ có mình em, có một ông cụ trông trường nữa, ông ấy ở phía sau nhà ăn, vị trí khá là khuất.” Dương Thanh vừa giới thiệu với Lương Hi vừa dẫn cô đi xuyên qua sân thể dục.

Hai người lên mấy bậc thang, đi qua một đoạn hành lang, tới trước cánh cửa đóng chặt.

Dương Thanh lấy chìa khóa trong túi áo ra, mở cửa, cô ấy ấn công tắc đèn, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng gian phòng trong nháy mắt.

Đây là một căn phòng giáo viên phổ thông, sát tường có một sô pha gỗ đủ cho ba người ngồi, trong góc có tủ tivi cao bằng nửa người, trong ngăn tủ đặt một chiếc tivi hợp mốt nhất, trước sô pha là bàn trà gỗ màu đỏ thẫm, trên bàn trà có mấy bức tranh, bức trên cùng vẽ một học sinh nữ mặc đồng phục, cô gái ấy đứng ở đầu đường của thành phố – nơi có những tòa nhà cao tầng san sát nhau, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng ấy, ở giữa các tòa nhà có một chiếc máy bay đang chậm rãi vụt ngang qua.

Dương Thanh bỏ túi ni lông đang cầm trong tay lên ghế sô pha rồi quay đầu lại dọn dẹp đồ trên bàn trà.

“Xin lỗi chị nhé, hơi bừa bộn.”
“Vẫn ổn mà.” Lương Hi ngồi xuống một góc ghế sô pha: “Người trong tranh là em hả?”
“Vâng.” Dương Thanh mỉm cười: “Có rất nhiều trẻ con ở đây chưa từng tới thành phố bao giờ, em bèn vẽ một bức cho mấy đứa xem.”
Lương Hi nở một nụ cười đã lâu không thấy: “Cái này được em tô điểm tăng tính nghệ thuật rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Dương Thanh rút một bức tranh khác ra, đưa cho Lương Hi: “Đây, đây chính là bức tranh em nói với chị, tặng chị đó.”
Lương Hi vô cùng phấn khởi nhận lấy bức tranh Dương Thanh đưa tới, cảnh trong tranh là cảnh đường phố khu vực cơ quan nhà nước, đồn cảnh sát xã Lục Trình cũng ở trong đó, chữ ở biển ngoài cổng lớn giống y cuộc sống hiện thực, bị mất một miếng.

“Không tệ.” Lương Hi khen một câu từ tận đáy lòng.

“Tiện tay vẽ ra thôi.” Dương Thanh cúi đầu mỉm cười.

Lương Hi nhìn mấy chữ ở đồn cảnh sát, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Tần Dương, không biết cậu ta ở đồn thế nào rồi? Đối với cậu ta mà nói, chắc là một đêm không ngủ.

“Chị nghĩ gì thế?” Dương Thanh hỏi.

“Không nghĩ gì cả.” Lương Hi bỏ bức tranh trong tay xuống: “Trước kia, lúc chị còn đi học, cảm thấy phạm tội là phạm tội, nhưng bây giờ chợt nhận ra rằng, phạm tội không chỉ là phạm tội.”
“Sao lại nói vậy?”
Lương Hi: “Con người phạm tội đều có đủ loại lý do, có lý do… sẽ khiến người ta cảm thấy, phạm tội vẫn có thể được tha thứ.”
Dương Thanh lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Lương Hi tự giễu: “Có phải em cảm thấy chị nói thế không giống một cảnh sát không?”
Dương Thanh mỉm cười: “Chị sai rồi, ngược lại ấy chứ, em cảm thấy chị là một cảnh sát sống động bằng xương bằng thịt, một cảnh sát đích thực.”.