Bầu trời mờ mịt giống như bị phủ lên một tầng sa mỏng vậy.
Trong không khí ngập tràn mùi bùn đất cùng với chất thải động vật, người đi trên đường không nhiều, thi thoảng có một hai người đi qua thì đều sẽ đưa ánh mắt tò mò về phía Lương Hi.
Lương Hi ôm chiếc hộp tôn trong lòng, vùi đầu vội vã đi trên đường cái, cô cảm giác dạ dày đang cuộn trào dữ dội, có một cảm giác phức tạp khó mà hình dung được đang giữ cô lại.
Những ký ức kia giống như bông tuyết vậy, cứ thế mà tràn vào trong đầu cô.
“Dương Thanh, Dương trong cây dương, Thanh trong sáng sớm.”
“Mấy ngày trước, cô ấy đã tới trường học một chuyến.”
“Vụ án cô điều tra trước kia đã có tiến triển gì chưa?”

Lương Hi nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chân tướng lại gần trong gang tấc.
Sân trường rộng lớn như vậy lại vắng vẻ, trên sân bóng rổ không có một bóng người, cửa phòng lớp mỹ thuật đóng chặt.

Cánh cửa gỗ phòng cũ của Dương Thanh đóng kín, chứng tỏ rõ rằng có lẽ chủ nhân của căn phòng này đã rời đi từ lâu lắm rồi.
Lương Hi đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa kia, thở dài.
Cô đang phẫn nộ cái gì? Cô đang tức giận cái gì?
Biết đâu Dương Thanh chỉ không muốn thừa nhận mình và một người có tinh thần khác thường có quen biết mà thôi, cô ấy không cần phải thẳng thắn với một người xa lạ như Lương Hi.
“Sao chị lại tới rồi?” Sau lưng Lương Hi truyền tới giọng nói của Dương Thanh.
Lương Hi lạnh cả sống lưng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Trong tay Dương Thanh xách một chiếc túi ni lông màu đỏ, đang cười nhìn cô với đôi mắt trong trẻo.
“Đúng là chị thật.”
Mà Lương Hi chỉ im lặng nhìn mặt Dương Thanh chằm chằm.
“Em vừa đi ra ngoài mua ít đồ ăn vặt.” Dương Thanh không phát hiện ra sự khác thường của Lương Hi, cô ấy nhanh chóng đi tới gần cửa phòng, lấy chìa khóa ra cắm vào trong ổ khóa, thuận tiện liếc nhìn chiếc hộp tôn trong tay Lương Hi: “Cái chị đang cầm trong tay là cái gì thế?”
Lương Hi trả lời một cách khó nhọc: “Đồ của một người bạn.”
“Không phải chị nói ở đây chị không có bạn bè gì à?” Dương Thanh đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt.
Có một chồng dụng cụ vẽ tranh ngả bên tường ở trên đất, chiếc túi ni lông màu xanh lá cây buộc dụng cụ đập thẳng vào mắt Lương Hi.
Da đầu Lương Hi tê rần, tứ chi như nhũn ra, cô nuốt ngụm nước miếng rồi nhấc chân bước vào cửa phòng, quan sát khắp nơi trong căn phòng một cách tỉ mỉ.
Tivi, chỉ có tivi.
Trời ạ, đúng là không cẩn thận gì cả, trong phòng không có máy VCD thì tại sao Dương Thanh lại có thể tới cửa tiệm của Chu Mộng Ni mượn CD cơ chứ?
Chưa biết chừng, cô ấy cũng có quen biết với Chu Mộng Ni.

“Ngày mai em phải đi, vừa mới dọn đồ xong, chị ngồi tạm đâu thì ngồi.” Dương Thanh vừa nói vừa lấy một miếng xà phòng thơm từ trong túi ni lông ra, đặt trên bồn rửa mặt.
Lương Hi lặng im ngồi xuống một góc sô pha.
Dương Thanh quay đầu nhìn: “Có phải chị lại gặp chuyện gì không vui trong công việc không? Nhìn chị cứ buồn buồn không vui đây ạ.”
“Không có.” Lương Hi mím môi lại, hỏi thẳng: “Cô quen Lâm Tiểu Hà không?”
Trên mặt Dương Thanh thoáng qua chút hoang mang không dễ phát hiện, cô ấy mỉm cười, cười một tiếng: “Không phải em đã nói rồi sao? Không quen.”
“Thật sự không quen à?” Lương Hi hỏi ngược lại một cách sắc bén.
Mặt Dương Thanh trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn đón lấy ánh mắt của Lương Hi, trả lời bằng cách gằn từng chữ: “Thật sự không quen biết.”
Lương Hi bất đắc dĩ hít thở sâu một hơi, cô mở chiếc hộp sắt ra, lấy ra bức ảnh toàn là nếp nhăn, đưa tới trước mắt Dương Thanh.
Trong ảnh là hai cô gái, hai người họ mặc bộ đồng phục học sinh, lưng tựa lưng, cùng ngồi trước vải phông bối cảnh của tòa nhà cao tầng, cười hết sức rạng rỡ.
Bên trái là Dương Thanh, mà bên phải – đương nhiên là Lâm Tiểu Hà.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Dương Thanh cứng đờ lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Lương Hi nhìn thấy toàn bộ, cô nhấn mạnh từng chữ: “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, thật sự không quen à?”
Tầm mắt Dương Thanh vẫn không rời khỏi bức ảnh, qua một lúc lâu, khóe miệng cô ấy hé ra, thốt ra một câu khiến Lương Hi không ngờ tới: “Không ngờ cậu ấy vẫn còn giữ bức ảnh này.”
Chính tai nghe được Dương Thanh nói ra những lời này, Lương Hi lại giật mình thon thót, cô tức giận chất vấn Dương Thanh: “Rõ ràng là cô và Lâm Tiểu Hà có quen biết, tại sao phải lừa gạt tôi?”
Dương Thanh lộ ra một nụ cười ảm đạm, cô ấy nhìn Lương Hi với vẻ hàm ý, ngồi xuống bên cạnh Lương Hi.
“Rất xin lỗi chị ạ.”
“Rất xin lỗi thì có ích gì chứ!” Lương Hi bị cơn nóng giận làm cho đầu óc mê muội: “Có phải cái chết của cô ấy cũng có liên quan đến cô không?”
Dương Thanh cúi thấp đầu xuống, cô ấy bưng mặt, bả vai hơi co lại, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc nghẹn ngào kìm nén bi thương qua kẽ tay Dương Thanh truyền tới.
Lương Hi lập tức ý thức được giữa Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà còn có nhiều câu chuyện không muốn người ta biết đến.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi cất bức ảnh vào trong hộp rồi lại lấy quyển nhật ký kia ra.
“Tôi đã đọc qua quyển nhật ký này, trong quyển nhật ký này, Lâm Tiểu Hà có nhắc tới một cô gái tên là Dương Nguyệt Thấm, nói cậu ấy biết vẽ tranh, tính cách lại tốt, cô ấy rất hâm mộ, cô gái kia là cô nhỉ?”
Dương Thanh nức nở trả lời: “Đúng.”
Vẻ mặt Lương Hi nặng nề hơn: “Nói chút đi, cho dù cái chết của cô ấy có liên quan đến cô thì tôi cũng muốn nghe cô tự nói ra ngọn nguồn.”
Thời gian trôi qua rất chậm, từng giây đồng hồ tựa như một thế kỷ vậy, dần dần, tiếng khóc của Dương Thanh dừng lại, cô ấy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thoải mái.
“Mấy ngày nay, em vẫn giấu chuyện này trong lòng, bây giờ thì đỡ rồi, cuối cùng cũng có người mà em có thể nói chuyện rồi.”
Lương Hi khẽ run, đây là một câu chuyện rất dài.


Theo nụ cười của Dương Thanh, thời gian như trở lại cuối mùa hè với tiếng ve kêu chim hót – tháng 9 năm 1992.

Dương Thanh ghét ngày khai giảng.
Khai giảng có nghĩa là sẽ gặp rất nhiều người xa lạ, người xa lạ có nghĩa là không xác định, không xác định được tính tình, tính nết của đối phương, không xác định là có thể giao lưu tốt đẹp hay không, không xác định có thể trở thành bạn hay không.
Dương Thanh đứng trước cửa ký túc xá nữ sinh lớp 80, trong tai tràn ngập tiếng cười đùa khắp bốn phương tám hướng.
Tại sao mọi người đều vui vẻ như vậy cơ chứ?
Dương Thanh nặng nề thở ra một hơi, một tay cô xách ga giường, một tay xách chiếc xô nhựa, lưng đeo bản vẽ mình yêu thích nhất, cứ thế mà bước vào cửa phòng ngủ.
Phòng ngủ là phòng tám người, bốn giường trên và giường dưới dài từ đầu này phòng kéo đến thẳng đầu bên kia phòng, một bên phòng có một dãy tủ đựng đồ bằng gỗ thô.

Dưới tủ đựng đồ bằng gỗ thô có để xô nước của những bạn học khác, chậu nước rửa mặt, ấm đun nước, đủ loại đồ cá nhân.
Bên cạnh cửa sổ phòng ngủ có mấy cô gái đang đứng, các cô ấy đang chơi đùa ầm ĩ.
Dương Thanh nhìn qua số ở cửa phòng ngủ – 302.

Không sai, đây là phòng ngủ của cô.

Cô lướt mắt qua giường trên giường dưới, giường ngủ chưa hết rồi ngồi xuống một chiếc giường trống nằm giữa, bên dưới, chuẩn bị dọn dẹp trải giường.
“Mắt mù à! Giường đó có người rồi!” Một cô gái cao lớn đậm người la ầm ĩ về phía cô.
Dương Thanh đứng lên khỏi giường giống như bị điện giật, cô quay đầu nhìn lại, trên giường trống không, không có thứ gì cả.

Cô bèn tỏ vẻ nghi ngờ: “Trên giường không có đồ gì mà…”
Cô gái kia đến gần Dương Thanh với khí thế hung hãn: “Tao vừa mới thấy chiếc giường ngủ này tốt hơn cái giường kia của tao, không ngờ mày đã ngồi xuống, cái giường này là của tao, mày ra chỗ ở cửa ấy.”
Dương Thanh nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu, muốn phản bác nhưng lời nói bị kẹt trong cổ họng.

Cô đi tới chiếc giường cạnh cửa, buồn buồn không vui ngồi xuống.
Cô gái kia khinh thường quan sát Dương Thanh vài lần, quay đầu nói với những người khác: “Giả đò cái quái gì, nhìn một cái là biết ngay, là một con đĩ!”
Dương Thanh nghe cô ta nói vậy thì thoáng cái sửng sốt, cô nhìn kỹ lại mình, trên người mặc chiếc váy liền thân mẹ cô mua cho, mặc dù cô mặc không giống với mọi người nhưng cũng không thể nào gắn với chữ “đĩ” được.
Dưới sự lôi kéo của cô gái kia, những người bạn cùng phòng đều cười cợt, ánh mắt nhìn cô cũng kỳ quái.


“Chị biết cô gái kia là ai không?” Dương Thanh hỏi Lương Hi.
Lương Hi hơi nhíu mày, cô suy nghĩ một lát, trả lời không chắc chắn lắm: “Chu… Mộng Ni à?”
“Đúng.” Dương Thanh cười khổ: Em còn cho rằng cô ta làm khó em là vì chuyện cái giường kia.

Nhưng em đã sai rồi, từ khoảnh khắc em vừa vào phòng ngủ thì cô ta đã không ưa em, có thể là vì em mặc một bộ váy không phù hợp, còn đeo bản vẽ nữa.

Cô ta cảm thấy nghệ thuật sinh ra đều là rác rưởi, mặc dù cô ta không biết gì cả, không biết bất cứ gì cả.”
Ánh mắt Dương Thanh trống rỗng, trí nhớ của cô ấy lại bị đoạn ký ức đau đớn kia quấn lấy…

Dương Thanh không muốn tiếp xúc với Chu Mộng Ni như vậy, cô cho rằng, chỉ cần mình không tranh cãi gì với cô ta là có thể bình yên vượt qua những ngày kế tiếp
Nhưng, cô đã sai rồi.
Cuộc sống an ổn chỉ được có mấy ngày mà đã kết thúc.
Đêm đó, thời tiết rất nóng, giường ngủ của Dương Thanh không cảm nhận được chút gió nào, cô nằm trên giường nhễ nhại mồ hôi, không khí xung quanh ngột ngạt và hỗn độn, nó khiến cô mãi không thể nào ngủ được.
Nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng hít thở đều đặn, Dương Thanh rón rét bò dậy khỏi giường, cô định đi ra ngoài hóng gió một lát, hít thở không khí trong lành.

Bốn phía rất tối, Dương Thanh mò rồi đi dép vào xong, cô vừa đứng lên thì tiếng thở nặng nề của Chu Mộng Ni đang ở trên giường cũng truyền tới ngay.
Dương Thanh giật mình, hơi thở của cô như ngưng đọng lại, nhìn sang phía giường của Chu Mộng Ni, trên giường đen nhánh, dường như không có động tĩnh gì cả.
Cô không nhịn được mà thở hắt ra, rón rén đi tới cạnh cửa, xoay mở khóa cửa.
Bên ngoài có một trận gió mát mẻ thổi vào qua khe cửa, tóc trên trán Dương Thanh nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cô bước ra ngoài, tham lam hít lấy không khí trong lành ngoài trời.
Trên hành lang không một bóng người, vầng trăng non treo nơi chân trời, trên trời có nhiều ánh sao lấp lánh phủ lên ánh mông lung trên sân trường không lớn.
Dương Thanh bị bầu trời đêm tĩnh mịch hấp dẫn, cô ngẩng đầu nhìn đến mê mẩn.
Trong tương lai, nếu có một ngày được ra khỏi đây thì sẽ không thấy bầu trời như thế này nữa, Dương Thanh nghe mẹ nói, bầu trời trong thành phố luôn có màu đỏ, ánh đèn đường làm cho bầu trời đêm không còn sắc thái thần bí.
Dương Thanh tựa vào lan can đứng một lúc rồi đi về, cô sợ những người kia tỉnh sẽ lại nói cô.

Cô đi tới trước cửa, đẩy nhẹ cửa, nhưng cửa đã bị đóng chặt lại.
Cô nhớ lúc mình đi ra đã cố tình để một chiếc giày đá bóng chặn ở cửa, bây giờ không thấy chiếc giày đó nữa, cửa cũng đã đóng lại.
Chẳng lẽ là… có người cố tình làm như vậy?
Dương Thanh không dám nghĩ đến khả năng đó, cô thở dài, ngồi sụp xuống.
Chu Mộng Ni làm vậy cũng không có gì lạ cả, có lẽ cô ta đã muốn làm vậy từ lâu lắm rồi, chỉ có điều, tới tận hôm nay mới tìm được cơ hội mà thôi.
Xem ra, chắc là cuộc sống sau này sẽ rất khó chịu rồi.
Gió đêm khẽ khàng thổi, không khí trong lành khiến mí mắt Dương Thanh chực chờ đánh nhau, cô ra sức đuổi “thần ngủ” đi nhưng vẫn lực bất tòng tâm.


Ngay lúc cô gần như thiếp đi thì có một tiếng gọi nhẹ nhàng đánh thức.
“Này?”
Dương Thanh cố hé mí mắt, ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng của một chiếc đèn pin cầm tay đung đưa trên mặt đất.
“Sao cậu lại ngủ ở đây thế?” Bóng người đung đưa hỏi cô.
Dương Thanh dụi mắt, thấp giọng nói: “Tớ… đi ra không để ý, cửa đóng lại mất.”
“Vậy cậu gõ đi chứ!” Nữ sinh vừa nói vừa muốn đưa tay giúp Dương Thanh gõ cửa.
“Đừng!” Lúc chiếc đèn pin cầm tay chiếu rọi xuống, Dương Thanh chỉ có thể phân biệt được loáng thoáng đường nét của cô ấy, cô ngăn cánh tay nữ sinh lại: “Tớ sợ quấy rầy các cô ấy ngủ.”
Nữ sinh xích gần lại, lần này Dương Thanh có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của cô ấy rồi, lông mày cong cong, ánh mắt chớp chớp, trong tay còn lại cầm một cuốn sách mà cô không nhìn rõ tên.
“Chẳng lẽ cậu định ngủ ở đây à?Không thể ngủ cả tối ngay chỗ cửa này được đâu.” Cô ấy nói.
“Buổi tối phòng ngủ bọn tớ có người sẽ đi ra nhà vệ sinh, đợi cậu ta đi ra là tớ có thể trở lại rồi.” Dương Thanh nói dối.
Cô ấy nhìn Dương Thanh với vẻ khó tin: “Vậy ngộ nhỡ cậu ta không đi ra thì sao?”
Bấy giờ Dương Thanh không biết đáp lại người bạn học xa lạ trước mắt này như thế nào.
“Nếu không thì cậu tới phòng ngủ của bọn tớ ngủ đi, chỉ là, cậu phải chịu thiệt một chút, phải ngủ chung với tớ.” Cô gái ngượng ngùng cười một tiếng: “Nhìn cậu gầy gầy, tớ cũng gầy thế, chắc miễn cưỡng cũng có thể chen chúc trên chiếc giường kia được.”
Dương Thanh chưa từng thấy bạn học có dáng vẻ như thể họ đã quen biết nhau như thế này, vậy nên cô bèn do dự mà đánh giá cô ấy.
“Cậu đừng nhìn, trên mặt tớ không có cái gì kỳ lạ đâu.

Tối muộn rồi mà cậu còn đứng chờ ở đây, ngộ nhỡ lát nữa có quỷ hay yêu quái gì gì đó thì làm thế nào?”
Thật ra Dương Thanh cũng không nghĩ gì đến việc này, nhưng vừa nghe cô ấy nhắc tới thì cả người cô giật thót.

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, hành lang tối om rất dài, đêm tối vô biên vô tận, còn có dãy núi đằng xa xa như thể đang giương nanh múa vuốt…
Dương Thanh lại giật mình thon thót lần nữa.
“Cậu, cậu ở lớp nào đó?” Dương Thanh hỏi cô ấy.
Cô gái toét miệng cười: “Sao vẫn còn sợ tớ hại cậu hả? Tớ lớp 77, tên là Lâm Tiểu Hà, Lâm trong rừng cây, Tiểu trong đại tiểu, Hà trong ráng mây màu ngập tràn thiên hà.”
————
Lời của người beta:
1.

Chương này có xen lẫn hồi ức của Dương Thanh nên (từ chương này cho đến những chương/ đoạn thuộc về hồi ức của Dương Thanh) mình sẽ dùng đại từ “cô” cho Dương Thanh nhé.
2.

Có một đoạn Lương Hi xưng hô “tôi - cô” với Dương Thanh, đoạn này mình cảm thấy Lương Hi đang phẫn nộ và tức giận vì cô cho rằng Dương Thanh che giấu chuyện về Tiểu Hà, có thể cô ấy có liên quan tới cái chết của Lâm Tiểu Hà… vậy nên mình để như vậy, có lẽ chương sau hoặc cho đến khi cảm xúc của Lương Hi hoàn toàn dịu lại, mình sẽ đổi cách xưng hô về lại thành “chị - em” nhé..