Nói ra thì cũng là do vận mệnh trêu đùa, lần đó, bởi vì Dương Thanh bị thương nên không thể hoàn thành bức vẽ cho Lâm Tiểu Hà.

Trong những ngày sau đó, Lâm Tiểu Hà cũng không có cơ hội đến nhà Dương Thanh.

Cô ấy luôn có việc bận, có đôi khi là về nhà hỗ trợ làm việc nhà nông, có đôi khi là đi giúp con nhà chú học thêm…
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, qua mùa thu, mùa đông tới, rồi mùa đông qua, mùa xuân lại đúng hẹn mà tới.

Cuối tháng 2 năm 1993, qua một cái Tết Âm Lịch đông vui, trường cấp ba trấn Lương Vân lại khai giảng.

Kỳ nghỉ đông này, Dương Thanh không thể liên lạc với Lâm Tiểu Hà nữa.

Không phải cô không muốn mà là điều kiện nơi này không cho phép, không có điện thoại, viết thư cũng rất khó khăn.

Lúc cô ở nhà, thường xuyên tưởng tượng Lâm Tiểu Hà sẽ làm việc gì ở nhà.

Cô suy đoán, nhất định Lâm Tiểu Hà sẽ nghiêm túc làm hết bài tập mỗi môn, sẽ giúp mẹ làm việc nhà nông, có khi cô ấy cũng nhớ tới Dương Thanh vào khoảnh khắc nào đó hay chăng.

Tưởng tượng đôi bên cùng nhớ mong nhau, lòng Dương Thanh lại dâng lên chút ấm áp.

Cô dùng tiền mừng tuổi cậu cho để mua quà mừng năm mới tặng Lâm Tiểu Hà, hy vọng có thể đưa cho cô ấy khi bắt đầu học kỳ mới.

Buổi tối ngày đầu tiên khai giảng, Dương Thanh đã vội không chờ nổi mà gọi Lâm Tiểu Hà lên sân thượng ngắm trăng.

Hôm đó thời tiết rất tốt, nhưng mà, vào cuối tháng hai, trong không khí của trấn Lương Vân vẫn tràn ngập vẻ lạnh lẽo, từng cơn, từng cơn gió lạnh đưa hơi thở cuối đông đến.

Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà đều mặc áo bông thật dày, hai người tựa ở lan can sân thượng, nhìn vào không trung giống như trước đây.

Một vầng trăng sáng treo ở nơi chân trời, chiếu rọi nên hình dáng dãy núi phía xa xa, chân trời có máy bay chớp nháy vụt ngang qua.

Ngay từ đầu, hai người đều không ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn ngắm nơi xa.

Qua một lát, Dương Thanh móc từ trong túi ra mấy cái kẹo sáng long lanh, đưa cho Lâm Tiểu Hà: “Đây là kẹo mẹ tớ mang về từ bên ngoài về, cho cậu này.”
“Cảm ơn.” Lâm Tiểu Hà nhận kẹo, không mở ra, chỉ ngây người nhìn chiếc kẹo được gói đẹp đẽ: “Nếu cuộc sống cũng ngọt ngào như kẹo thì tốt biết mấy.” Cô ấy bỗng cảm thán một câu như thế.

“Đúng vậy.” Dương Thanh gật đầu đồng ý: “Nhưng chắc chắn sau này sẽ càng ngày càng ngọt ngào.”
Lâm Tiểu Hà nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của Dương Thanh, trên mặt khó nén nổi chua xót.

Một lát sau cô ấy khôi phục lại thần thái, cao giọng hỏi: “Kỳ nghỉ này cậu ở nhà làm gì?”
Dương Thanh không nhận thấy được sự khác lạ của Lâm Tiểu Hà chút nào, cô trả lời: “Làm bài tập, thăm người thân, vẽ tranh.

Cậu thì sao?”

“Tớ á…” Lâm Tiểu Hà quơ quơ đèn pin: “Tớ ở nhà nấu cơm, giặt quần áo, làm bài tập, còn phải đi cắt cỏ cho lợn, chăm sóc mẹ tớ.”
“Cậu ở nhà phải làm nhiều việc như vậy…” Dương Thanh cảm thấy kinh ngạc.

“Không còn cách nào cả.

Trong khoảng thời gian này, thân thể mẹ tớ không tốt, tớ ở nhà phải hỗ trợ.” Lâm Tiểu Hà nói xong thì đổi đề tài: “Hôm nay cậu không bị Chu Mộng Ni bắt nạt chứ?”
“Không có.” Dương Thanh nói dối.

Vừa rồi Chu Mộng Ni lấy hết nước ấm của cô dùng, làm hại cô không có nước ấm rửa mặt, nhưng bây giờ cô không muốn để ý đến những việc này.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tiểu Hà cười cười.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên không trung, thở ra một hơi thật dài.

Dương Thanh cũng đưa mắt nhìn lên không trung theo Lâm Tiểu Hà.

Cô cân nhắc xem, minh nên làm thế nào để đưa quà tặng năm mới đã chuẩn bị cho Lâm Tiểu Hà để trông không giống như cố tình, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn cả.

Hai người cứ vậy mà ôm tâm sự của riêng mình, lại im lặng trong chốc lát.

Một trận gió lạnh thổi qua, Dương Thanh không kìm được mà rùng mình một cái.

Lâm Tiểu Hà thấy thế bèn quan tâm, nói: “Nếu không thì cậu đi về trước đi, tớ ở chỗ này xem sách.”
“Không được.” Nếu còn chưa đưa thì lại kéo tới ngày mai mất, Dương Thanh lấy ra cái bút máy màu đen đã sớm chuẩn bị từ trong túi: “Tiểu Hà, đây là quà năm mới mà tới mua cho cậu.

Cậu nhìn xem, có thích không?”
“Quà?” Lâm Tiểu Hà kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.

Cô ấy ngẩn ra một lát, hơi mất tự nhiên nói: “Nhưng mà tớ không chuẩn bị…”
“Không cần.” Dương Thanh nhét bút máy vào trong tay Lâm Tiểu Hà: “Tớ cảm thấy rất thích hợp với cậu nên mới mua, hy vọng cậu có thể thi đậu đại học.

Nếu cậu không nhận thì chúng ta không làm bạn bè nữa.”
Lâm Tiểu Hà vuốt ve bút máy trong tay, cẩn thận quan sát trong chốc lát.

Dương Thanh không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, chỉ đứng một bên xoa xoa tay, thấp thỏm chờ đợi.

“Được rồi.

Nhưng mà…” Lâm Tiểu Hà nhíu chặt mày, tựa như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó.

“Nhưng mà cái gì?”

“Không… không có gì.” Lâm Tiểu Hà nặn ra một nụ cười tươi: “Về sau rồi nói vậy.”
Dương Thanh quá chậm hiểu.

Về sau, cứ mỗi lần cô nhớ đến buổi tối này, cô đều thấy hối hận vì sự ngu dốt của mình, nếu lúc ấy cô hỏi nhiều thêm một câu, có lẽ đã có thể giúp được gì thì sao, có lẽ cô đã có thể cứu vớt Lâm Tiểu Hà khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ ngây thơ của cô, chuyện này cũng không sẽ vì cô mà xảy ra bất kỳ thay đổi gì.

Ngày đó, trời âm u, gần cuối tiết Toán, Dương Thanh ngồi ở chỗ của mình, cầm bút chì đang vẽ linh tinh lên vở nháp.

Đột nhiên, xung quanh xôn xao, bạn bè trong phòng học như là đã bị thứ gì tác động, rối rít chạy ra ngoài.

Từ trước đến nay Dương Thanh không thích góp vui nên không quá để ý xem bên ngoài đã xảy ra cái gì.

Nhưng tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng lớn, rất nhanh, tiếng bàn luận của các bạn học cũng truyền vào tai Dương Thanh.

“Người kia là ai thế? Là bố bạn ấy à?”
“Đúng vậy, thảm quá! Thế mà lại bị bố đánh như vậy.”
“Nghe nói là trong nhà không có tiền đi học, không cho học nữa.”
“Tớ biết bạn ấy.

Bạn ấy là Lâm Tiểu Hà lớp 77, nghe nói thành tích rất tốt đấy.”

Dương Thanh nghe được mấy chữ “Lâm Tiểu Hà”, bút trong tay không khỏi run lên.

Cô đột nhiên thấy chuyện lớn và thầm nghĩ không ổn, vội vã buông bút rồi chạy ra ngoài phòng học.

Trên hành lang rộn ràng và nhốn nháo, đâu đâu cũng đều là người, tất cả mọi người ghé vào lan can nhìn xuống dưới lầu.

Dương Thanh tìm một khe hở, theo tầm mắt mọi người nhìn xuống.

Dưới lầu, cách đó không xa trên sân trường, có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xanh lục đang kéo cổ áo Lâm Tiểu Hà, vừa mắng chửi vừa đi ra ngoài cổng trường.

Trong miệng Lâm Tiểu Hà không ngừng van xin, còn có mấy giáo viên đi theo bên cạnh khuyên nhủ, nhưng người đàn ông kia thờ ơ, ông ta chỉ không ngừng mắng chửi.

Một dòng khí lạnh băng từ lòng bàn chân Dương Thanh dâng trào lên, cô không kịp nghĩ nhiều, bước chân chạy như bay xuống lầu.

Sao lại thế này? Trong đầu Dương Thanh trống rỗng, không phải Lâm Tiểu Hà có học bổng à? Vì sao bố cô ấy làm như vậy? Còn nữa, vì sao trước nay Lâm Tiểu Hà chưa từng nói chuyện này với cô?
Đầu óc Dương Thanh loạn cào cào.

Cô cẩn thận nghĩ lại, mới nhận ra đúng là gần đây Lâm Tiểu Hà có điều gì đó khác lạ.


Cô ấy sẽ đột nhiên im lặng, sau đó lại làm ra vẻ như không có việc gì mà nói chuyện phiếm với Dương Thanh.

Có đôi khi cô ấy sẽ vô duyên vô cớ thở dài, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng không giải quyết được.

Hóa ra, hóa ra cô ấy đang lo lắng chuyện này sao?
Lòng Dương Thanh nóng như lửa đốt, bước chân xuống thang lầu càng lúc càng nhanh.

Có lẽ do cô quá vội, không chú ý đến dưới chân.

Ngay khi xuống đến bậc thang cuối cùng, cô bị hụt chân, cả người ngã văng ra ngoài, ngã trên nền đất xi măng.

Cơn đau thấu xương dội ngược lên thần kinh Dương Thanh, nhưng cô không rảnh mà lo nghĩ về mấy thứ này nữa, càng không rảnh mà bận tâm đến ánh mắt bạn bè chung quanh.

Cô giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, chạy đuổi theo ra khỏi khu dạy học.

Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Nhất định đừng để Lâm Tiểu Hà đi ra khỏi cổng trường!
Hàng cây bóng cả hai bên đường loang lổ, Dương Thanh chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng, trong tầm mắt mơ hồ của cô, đám người kia dần xuất hiện.

Ở nơi cách cổng trường không xa, cô giáo chủ nhiệm lớp Lâm Tiểu Hà, giáo viên chủ nhiệm lớp Dương Thanh và chủ nhiệm giáo dục vây Lâm Tiểu Hà và bố cô ấy ở giữa.

Lâm Tiểu Hà đầu bù tóc rồi từ lâu, ngồi bệt dưới đất.

Một cánh tay của cô ấy bị bố cô ấy túm lấy, mà khuôn mặt cô ấy dại ra gần như tuyệt vọng.

Gân xanh trên trán Lâm Binh gồ lên.

Ông ta giận dữ hét về phía mấy giáo viên: “Nhà chúng tôi nghèo, không có tiền đóng, mấy người nói để cho nó học! Mấy người bỏ tiền ra hả?”
Mấy giáo viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rối rít lộ ra vẻ mặt khó xử.

Hiển nhiên, bọn họ không có tài lực nhiều đến vậy, cũng không có nghĩa vụ phải làm như vậy.

“Đúng là mấy đồ thợ dạy học chỉ thích lo chuyện bao đồng!” Lâm Binh nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn cô giáo chủ nhiệm của Lâm Tiểu Hà một cái.

Dương Thanh hy vọng mình có thể làm gì đó, nhưng, cô có thể làm gì đây? Bấy giờ, trong đầu cô không có bất kỳ ý nghĩ gì, cô hít mũi, chậm rãi tiến lên.

Nhưng, vào ngay lúc này, ánh mắt Lâm Tiểu Hà lại quét về phía cô.

Lâm Tiểu Hà giật mình, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên khó có thể nắm bắt.

Thời gian dường như đóng băng, Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà cứ vậy mà nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Trong lòng Dương Thanh có chờ mong mơ hồ nào đó.

Cô chờ mong Lâm Tiểu Hà phản kháng, cũng chờ mong cô ấy sẽ có chỉ thị để làm hành động kế tiếp nào đó với mình.

Cho dù, đó chỉ đơn giản là xin giúp đỡ cũng được.


Nhưng chuyện như vậy đã không xảy ra, Lâm Tiểu Hà chỉ nở một nụ cười khó coi: “Đừng lại đây!” Cô ấy dùng khẩu hình nói với Dương Thanh như thế.

Dương Thanh cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, cô lại đi lên phía trước vài bước.

Lúc này Lâm Tiểu Hà lắc mạnh đầu với Dương Thanh, ý bảo cô đừng đi về phía trước nữa.

“Vô ích thôi.” Cô ấy vẫn dùng khẩu hình mà nói.

Dương Thanh gần như sụp đổ.

Cô cảm thấy có một tảng đá thật lớn đang chẹn ở trong cổ họng, cô muốn phát ra tiếng, nhưng lại không thể nói nên lời.

Vì sao? Vì sao Lâm Tiểu Hà không phản kháng?
Vì sao cô ấy phải để mặc cho bố đưa mình đi?
Dương Thanh tức giận mà lại thấy khổ sở khôn cùng.

Nhưng cô cũng không có dũng khí tiến lên.

Cô đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, cũng giống như những giáo viên kia.

Cuối cùng Lâm Binh như đã mắng đủ rồi, ông ta kéo Lâm Tiểu Hà ra khỏi trường học, và họ biến mất.

Sân trường ồn ào ầm ĩ lại quay về với sự tĩnh lặng vốn có, như thể là chưa từng xảy ra chuyện gì.


Dương Thanh bụm mặt, rơi vào trong bể áy náy sâu không lối thoát.

Rất lâu sau, cô ấy mới nghẹn ngào nói: “Khi đó em thật sự tự cho mình là đúng.

Trước nay em chưa từng nghĩ tới việc học kỳ kia cô ấy đến trường học, e rằng đó cũng là kết quả của việc từng phản kháng.

Em là một đứa ngốc.

Sao từ trước đến nay em chưa từng đứng ở góc độ của Tiểu Hà để suy xét vấn đề chứ? Nếu em suy xét từ góc độ của cô ấy, chỉ sợ rằng em cũng sẽ biết cô ấy khó khăn đến nhường nào.”
“Không phải do em sai.” Lương Hi an ủi Dương Thanh.

“Không, là em sai!” Dương Thanh gầm khẽ: “Em không làm được chuyện mà một người bạn nên làm.

Em đã không ngăn cản bố của cô ấy, cũng không cho cô ấy sự an ủi khi mọi việc đã xong.

Em là người yếu đuối, nhất định là em đã làm cô ấy rất thất vọng.

Em không xứng làm bạn của cô ấy!”
Dương Thanh ngẩng đầu, đôi mắt cô ấy như đêm tối u ám, rồi lại toát ra sự bi thương khó có thể miêu tả.

Lương Hi biết, cô ấy đã thật sự hối hận..