Ngày hôm sau, Dương Thanh thức dậy rất sớm.

Cô dựng sẵn giá vẽ, chờ Lâm Tiểu Hà đã đến.

Lâm Tiểu Hà rất đúng giờ.

Cô ấy đi thẳng đến cửa phòng Dương Thanh.

Cô ấy vừa vào cửa thì ngồi xuống một góc sô pha giống hôm qua.

Dương Thanh thấy cô ấy ngồi ổn định thì cầm lấy bút tiếp tục tác phẩm dang dở của ngày hôm qua.

Sau một ngày thích ứng, cô nhẹ nhàng hơn hôm qua rất nhiều, chỉ là, đã không có nhiều lời để có thể trò chuyện với Lâm Tiểu Hà như ngày xưa nữa.

Thời gian sớm đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của các cô, hai người không thể cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai như khi xưa nữa.

“Vì sao cậu không muốn để mọi người thấy cậu đến chỗ tớ?” Dương Thanh tùy tiện tìm đề tài nói chuyện phiếm với Lâm Tiểu Hà.

Ngực Lâm Tiểu Hà hơi phập phồng, cô ấy cụp mi nói: “Tớ không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết.”
Dương Thanh có chút nghi hoặc: “Cái gì là rắc rối không cần thiết?”
Lâm Tiểu Hà tự hỏi vài giây, mới thẳng thắn nói: “Tớ không muốn làm người nhà phát hiện, cũng không muốn để những người khác biết chúng ta quen nhau.”
Nghe câu này, Dương Thanh càng thêm kỳ quái, cô nói: “… Nhưng có bạn bè không phải chuyện gì xấu mà.”
Lâm Tiểu Hà lắc đầu, cô ấy dùng sự bình tĩnh và lý trí mà nói rằng: “Bệnh tâm thần không nên có bạn bè, nếu có, bạn bè của người đó cũng sẽ bị coi là thần kinh không bình thường.”
Hơi thở của Dương Thanh cứng lại.

Có đôi khi, cô thấy hoài nghi tất cả những chuyện mình đã trải qua, Lâm Tiểu Hà là người bệnh thật ư? Vì sao có thể lý trí suy xét tất cả mọi chuyện như vậy?
Lâm Tiểu Hà lại hỏi: “Hôm nay có thể vẽ xong không?”
Dương Thanh nhìn đã bức họa đã hoàn thành ba phần tư, rối rắm một lát, mới nói: “Có thể.”
“Tốt quá!” Lâm Tiểu Hà nở nụ cười: “Tớ muốn tờ giấy và một chiếc bút.

Hẳn là chỗ cậu có chứ?”
“Có, cậu cần luôn bây giờ à?”
“Ừ.”
Thấy vẻ mặt khẳng định của Lâm Tiểu Hà, Dương Thanh bèn buông bút vẽ, đứng dậy vào nhà.

Cô tìm kiếm ở cặp sách trong chốc lát, rồi sau đó mới tìm được một chiếc bút bi và một quyển vở trắng.

Chờ cô cầm đồ vật từ trong phòng ra, Lâm Tiểu Hà cũng đã đứng ở cửa.

Cô ấy ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa.

Dương Thanh đang muốn hỏi vì sao cô ấy cần giấy và bút nhưng đắn đo một lúc vẫn không hỏi gì.

Cô nâng khóe miệng lên, mới nói với Lâm Tiểu Hà rằng: “Giấy và bút đây.”
Lâm Tiểu Hà quay đầu lại, cười với Dương Thanh rồi nhận lấy vở và bút bi.

“Cảm ơn, tớ chỉ cần mấy tờ thôi.” Lâm Tiểu Hà cúi đầu mở vở ra, muốn xé vài tờ giấy.

“Không cần.” Dương Thanh chặn tay cô ấy.

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cô chạm vào tay Lâm Tiểu Hà, chỉ cảm thấy tay cô ấy lạnh lẽo như mới từ hầm băng ra vậy: “Tặng cho cậu cả đấy.”
“Tặng cho tớ cũng là lãng phí, vài tờ là được.”
Thấy Lâm Tiểu Hà khăng khăng như thế, Dương Thanh không ép buộc cô ấy nữa.

Chờ sau khi Lâm Tiểu Hà xé xong mấy tờ giấy, cô ấy đặt vở lên bàn trà, Dương Thanh tiếp tục về trước giá vẽ.


Lâm Tiểu Hà đút mấy tờ giấy vào trong túi, cô ấy đè lại, sau đó mới yên tâm ngồi xuống.

Dương Thanh: “Cậu sốt ruột muốn vẽ à? Nếu không vội thì tớ đi mua cái khung ảnh cho cậu dễ cất giữ.”
“Tớ không cần, cậu giữ lại đi.”
Có lý nào mà muốn người vẽ những lại không cần, Dương Thanh khó hiểu mà nhìn Lâm Tiểu Hà một cái, nửa đùa nửa thật: “Chê tớ vẽ xấu à?”
“Không phải!” Đôi tay Lâm Tiểu Hà xoa xoa đầu gối: “Tớ sợ bị tớ xé xuống.

Đặt ở chỗ cậu, an toàn.”
Trái tim Dương Thanh co lại, bút trong tay vẽ lên giấy một đường gạch không hài hòa.

Cô cầm cục tẩy, tẩy sạch những nét dư thừa.

“Bệnh của cậu…” Dương Thanh muốn nói lại thôi.

Lâm Tiểu Hà như hiểu tâm tư của Dương Thanh, cô ấy nói: “Bệnh của tớ không khỏi được.”
“Bệnh viện chỗ này không trị được thì có thể đi bệnh viện thành phố.

Chắc chắn bệnh viện thành phố có thể chữa khỏi.” Dương Thanh nói.

Lâm Tiểu Hà cười bất đắc dĩ: “Cậu cảm thấy tớ có thể đi ra ngoài à? Hai mươi năm, nơi xa nhất tớ từng đến là trấn Lương Vân.”
Dương Thanh cảm thấy chua xót.

Trong nháy mắt, cô muốn bảo Lâm Tiểu Hà hãy đi ra ngoài với cô.

Nhưng, lời nói đã đến bên miệng mà cô vẫn không thể nói nên lời được.

Cô vẫn là một sinh viên, cô làm gì có năng lực mang Lâm Tiểu Hà ra ngoài? Hơn nữa, mang ra ngoài rồi nhỡ đâu cô ấy phát bệnh thì làm sao bây giờ?
Vấn đề hiện thực là vấn đề không thể không suy xét đến.

Dương Thanh gục đầu xuống, không lên tiếng nữa.

Buổi sáng ngày thứ ba, Lâm Tiểu Hà không đến.

Cả ngày Dương Thanh cứ như bị mất hồn mất vía.

Cô cảm thấy hối hận vì sự do dự trong khoảnh khắc kia của mình.

Buổi tối, Dương Thanh đơn độc hoàn thành bức họa kia.

Cô kẹp bức họa ở sau tập tác phẩm rồi lo sợ bất an mà lên giường ngủ.

Đó là một buổi đêm mây đen giăng đầy, trên bầu trời không có sao, chỉ có màn đêm đen nhánh, đen đến nỗi duỗi tay ra vẫn không thấy năm ngón tay, nơi xa xa, ngẫu nhiên có vài ánh sáng của tia chớp, tỏ rõ ràng rằng, sắp có một cơn bão kéo đến.

Dương Thanh nằm ở trên giường, trong đầu lại chỉ toàn là bóng dáng Lâm Tiểu Hà.

Không biết Lâm Tiểu Hà đang làm gì nhỉ? Người đàn ông của cô ấy có đánh đập cô ấy không? Có ép buộc cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn không?
Dương Thanh hy vọng mình có siêu năng lực, vậy thì cô có thể đưa Lâm Tiểu Hà thoát khỏi nơi này.

Đáng tiếc thay, cô chỉ là một người bình thường, đến cả tương lai ở nơi nào cô còn không biết.

Không biết qua bao lâu, Dương Thanh vẫn trằn trọc không thể nào ngủ nổi.

Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng sột soạt, dây thần kinh hỗn độn của Dương Thanh lập tức căng lên.

Trước khi giáo viên rời đi đã nói với cô, vừa đến kỳ nghỉ, sẽ có kẻ trộm tay chân không sạch sẽ ghé thăm phòng của các giáo viên ở trường học.

Chẳng lẽ…

Dương Thanh lập tức rời giường mở đèn lên, ra vẻ thâm trầm ho khan hai tiếng.

Ngoài cửa không có động tĩnh, Dương Thanh lập tức lấy hết can đảm đi ra khỏi buồng trong.

Cô túm cây chổi ở góc tường, ngừng thở, đi đến gần cửa phòng, rồi cô mới nhìn thấy ở kẹt cửa có một tờ giấy được nhét vào.

Dương Thanh hít hà một hơi, rõ ràng là ngày hôm qua cô đưa cho Lâm Tiểu Hà tờ giấy kia.

Cô vội nhặt tờ giấy lên và mở ra, trên giấy có mấy hàng chữ ngay thẳng:
Nhìn thấy cậu trở nên tự tin như vậy, cách mộng tưởng lại gần thêm một bước, từ tận đáy lòng, tớ cảm thấy vui mừng thay cho cậu.

Hơn nữa, có thể cậu không tin, khoảng thời gian này là thời gian tớ tỉnh táo hiếm có.

Mỗi khi tỉnh táo, cuộc sống lại trở nên cực kỳ lâu dài và đau khổ.

Tớ sẽ nghĩ đến quá khứ chúng ta từng cùng nhau trải qua, sẽ nghĩ đến tương lai chúng ta từng cùng nhau mặc sức tưởng tượng, sẽ nghĩ đến tất cả những gì tớ đang gặp phải ở hiện tại…
Là do tớ yếu ớt, mới biến cuộc sống thành dáng vẻ quỷ quái này.

Thế giới này không có gì đáng để tớ lưu luyến, cảm ơn cậu đã để lại một bức họa vì tớ.


Cách hành văn bình tĩnh, lại thể hiện sự tuyệt vọng khó có thể miêu tả.

Đỉnh đầu Dương Thanh như bị kéo căng ra.

Cô kéo cửa ra nhìn về phía bóng đêm vô biên, trên sân thể dục có một luồng ánh sáng mỏng manh đong đưa.

Ánh sáng kia càng lúc càng xa, dường như muốn chạy ra khỏi cổng trường mà chạy lên ngọn núi phía sau đó.

Trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, trong nháy mắt, bóng dáng gầy yếu kia xuất hiện dưới ánh sáng của tia chớp.

“Lâm Tiểu Hà!” Dương Thanh hò hét.

Ánh sáng kia dừng lại trong chốc lát, nhưng rồi lại chạy nhanh đi.

Dương Thanh không còn tâm trí đâu mà lắng lo sợ hãi, cô xoay người, cầm lấy đèn pin chạy vào trong bóng tối.

Cô lại gọi tên Lâm Tiểu Hà lần nữa, nhưng Lâm Tiểu Hà lại không trả lời cô.

Ánh sáng kia uốn lượn ở đường núi phía trước, tốc độ thì cực kỳ nhanh.

Dương Thanh không thể không chạy vội.

Mắt thấy ánh sáng kia cất bước lên núi, Dương Thanh ở chân núi ngẩn ra vài giây.

Bóng tối, là bóng tối vô biên, Dương Thanh chưa bao giờ đi xa như vậy ở trong đêm tối.

Lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có.

Tất cả trước mắt đều chân thật ư?
Có khả năng người kia không phải Lâm Tiểu Hà không?
Dương Thanh lắc đầu xua tan những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, rõ ràng những chữ viết đó là của Lâm Tiểu Hà.


Vì sao? Vì sao chứ! Dương Thanh thầm hét ở trong lòng.

Hoảng sợ, áy náy, bi thương và tuyệt vọng cứ quấn lấy nhau, giáng mạnh vào thần kinh của Dương Thanh.

Cô không dám lại trì hoãn nữa, lập tức bước thấp bước cao đuổi theo lên trên núi.

Đường núi kia thật sự khó đi vô cùng, giống như phía trên che kín bụi gai.

Dương Thanh dùng cả tay cả chân, không dám chậm trễ một chút nào.

Cuối cùng, cô bò lên trên núi, trước mắt là một cánh rừng đen nhánh.

Luồng sáng kia của Lâm Tiểu Hà như đã chui vào cánh rừng trước mắt này.

Cành lá tốt tươi, chung quanh không có một tiếng động nào.

Dương Thanh do dự vài giây, dọc theo con đường ở cánh rừng, ánh mắt cô tìm tòi ở trong rừng.

“Lâm Tiểu Hà!” Dương Thanh khẽ gọi.

Chân trời lại có một tia chớp, tiếng sấm ầm ầm ầm từ phương xa truyền tới.

Dương Thanh cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Cả người cô căng chặt, không dám thở mạnh, chỉ yên lặng nhìn quét xung quanh.

Bỗng, trong rừng truyền đến một loạt tiếng xôn xao.

Dương Thanh đột nhiên thấy không ổn.

Cô không màng tất cả vọt về phía tiếng động, chỉ thấy trên cổ Lâm Tiểu Hà buộc dây ni lông treo vào trên cây lớn, hai đầu gối gập lại, sắc mặt trắng bệch.

“Đừng mà!” Dương Thanh xông lên phía trước bế thân thể Lâm Tiểu Hà lên.

Cô gần như sụp đổ, trong tích tắc, nước mắt làm hai mắt cô mơ hồ: “Tiểu Hà, cậu không thể chết được!”
Lâm Tiểu Hà ngẩn ra.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua Dương Thanh, trong mắt có ánh nước trong suốt lấp lánh: “Buông ra.” Giọng cô ấy vô cùng bình tĩnh.

Sao Dương Thanh chịu buông ra cho được, cô nâng Lâm Tiểu Hà lên, từ chối: “Không!”
“Cậu đừng uổng phí sức lực, tớ đã quyết định rồi.” Lâm Tiểu Hà cắn chặt môi, trong mắt cô ấy ngậm không bao nhiêu nước mắt.

Dương Thanh vô cùng hối hận với sự yếu đuối của mình, cô khóc ròng nói: “Rất xin lỗi, Tiểu Hà, là do tớ không tốt.

Tớ đưa cậu đi, chúng ta đi ra ngoài chữa bệnh…”
“Đừng nói chuyện không thực tế nữa.” Lâm Tiểu Hà quyết đoán ngắt lời Dương Thanh, gằn từng chữ một đáp lại cô: “Hai chúng ta đã không phải người của một thế giới từ lâu lắm rồi, cậu hiểu rõ chuyện này hơn cả tớ, không phải sao?”
Dương Thanh tắc nghẽn.

Cô hận bản thân, hận bản thân sao không dũng cảm hơn một chút? Hận mình sao lại để bạn tốt lâm vào hoàn cảnh này?
“Tiểu Hà, là tớ có lỗi với cậu.” Dương Thanh gào khóc: “Tớ vô dụng.”
Lâm Tiểu Hà nở nụ cười thoải mái, cô ấy run rẩy nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng Dương Thanh.

“Không phải cậu sai, là tớ quá yếu ớt.

Tớ không chấp nhận được vận mệnh như vậy, nên tớ mới thành ra nông nỗi này.”
“Tiểu Hà…” Dương Thanh khóc không thành tiếng.

Lâm Tiểu Hà nhìn bầu trời đêm đen nhánh, thở một hơi thật dài: “Tiểu Thấm, nói ra có lẽ cậu không tin.

Tớ không biết mình nổi điên khi nào, tớ cũng không biết tớ kết hôn khi nào, càng không biết đứa trẻ trong bụng từ đâu ra.

Người đàn ông của tớ nói đứa trẻ trong bụng tớ không phải của gã, là của đám côn đồ kia.”
Dương Thanh kinh hãi đến tột đỉnh, trong nháy mắt cô thất thần, chỉ theo bản năng “a” một tiếng.

“Cậu cũng kinh ngạc lắm phải không?” Lâm Tiểu Hà cười: “Lúc tớ không tỉnh táo, trong đầu tựa như có ma quỷ vậy, sẽ làm ra một vài chuyện hoang đường, nhưng chắc chắn đứa bé này không có quan hệ gì với đám lưu manh đó.


Bọn họ là người tốt.”
Dương Thanh lạnh toát cả người.

Cô gần như đánh mất năng lực tự suy nghĩ trong lời tự thuật bình tĩnh của Lâm Tiểu Hà.

Lâm Tiểu Hà đang nói cái gì? Rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện hoang đường?
Lâm Tiểu Hà tiếp tục nói: “Không nói gạt cậu đâu.

Đã vô số lần tớ nghĩ đến chuyện kết thúc sinh mệnh.

Những tớ không nỡ, không nỡ không thấy được thế giới, không nỡ bỏ người bạn luôn bị bạn học bắt nạt là cậu.

Tớ luôn suy nghĩ, liệu cậu có còn bị Chu Mộng Ni bắt nạt ay không? Có phải cậu đã thi vào đại học rồi không…”
Dương Thanh nghe những lời này mà tim đớn đau như đao cắt, thân thể đã nặng nề đến nỗi giống như một bãi nước bùn.

“Cậu không biết tớ vui mừng thế nào khi nhìn thấy cậu đã lên đại học, trở nên tự tin và xinh đẹp như vậy đâu.

Cuối cùng, tớ cảm thấy, tớ đã không còn vướng bận gì mà có thể rời khỏi thế giới này được rồi.”
Dương Thanh sụp đổ: “Đừng! Đừng mà!”
Lâm Tiểu Hà: “Hẳn là cậu sẽ hiểu tớ, đúng không? Nơi này là chỗ duy nhất chúng ta có thể thấy máy bay, tại nơi đây, nhìn ra nơi phương xa và rời đi, thật hạnh phúc biết bao.”
“Nhưng tớ không thể làm như vậy!” Dương Thanh khàn cả giọng: “Tiểu Hà, sao cậu tàn nhẫn như vậy? Để tớ trơ mắt nhìn cậu chết? Cậu cảm thấy tớ có thể làm được à? Chúng ta là bạn bè đó…”
“Chính là vì cậu là bạn tốt của tớ, cho nên cậu mới càng nên hiểu tớ rõ hơn.” Lâm Tiểu Hà mất đi sự nhẫn nại, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ nôn nóng: “Cậu không biết rằng, có lẽ tớ sẽ sụp đổ và phát cuồng ở bất cứ nơi đâu, tại bất kỳ thời điểm nào.

Cho nên tớ cần phải làm như vậy vào lúc tớ tỉnh táo, nếu không tất cả sẽ chậm mất.”
Lời Lâm Tiểu Hà nói như hàng vạn mũi tên xuyên tim, sự đau đớn kia làm mỗi sợi dây thần kinh của Dương Thanh đều lâm vào trạng thái chết lặng và hỗn độn, nhưng đôi tay cô vẫn không dám buông lơi.

Cô phát ra lời khẩn cầu, nó lặp đi lặp lại theo bản năng của mình: “Đừng mà! Cầu xin cậu…”
Nhưng Lâm Tiểu Hà đã quyết chí sẽ đi, cô ấy muốn bẻ tay Dương Thanh ra.

“Chúng ta là bạn bè, hẳn là bạn bè nên giúp đỡ cho nhau, cậu quên rồi à?” Lâm Tiểu Hà đè nén cảm xúc vội vàng xao động.

“Tớ không quên…”
“Cậu nhìn tớ này, nhìn tớ này.” Lâm Tiểu Hà thấy Dương Thanh không buông tay, đột nhiên kích động.

Cô ấy cởi cúc áo ra, xắn tay áo lên: “Trên người tớ còn có chỗ nào tốt đẹp không.

Đều là do bọn họ đánh, cậu hiểu không? Cậu không hiểu, cậu phải giúp tớ! Giúp tớ!”
Ánh mắt Dương Thanh như đã bị hấp dẫn, những vết thương đã cũ chợt hiện ra ở trước mắt cô, từng vết, từng vết một, chỉ nhìn thôi mà đã thế ghê sợ nhường ấy.

Ai có thể hiểu cho nỗi đau của Lâm Tiểu Hà đây?
Cô có thể ư?
Trong những ngày đêm cô ấy bị nhốt lại, trong những ngày đêm cô ấy khẩn cầu có người tới giúp cô ấy, trong những ngày đêm cô ấy bị đối xử bằng bạo lực, Dương Thanh đều không hề ở đó.

Chẳng qua cô chỉ là một con quỷ nhát gan, yếu đuối, ích kỷ mà thôi.

Một lần rồi lại một lần Lâm Tiểu Hà cầu xin Dương Thanh buông cô ấy ra.

Thanh âm ấy vang lên, một lần rồi lại một lần như chạm vào cõi lòng Dương Thanh, như thể là mỗi lần cô nghe thấy nó, khoảng cách Tiểu Hà đến với đau khổ lại gần một phần.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Dương Thanh cũng rã rời, cô biết tất cả những thứ này là kết quả mà Lâm Tiểu Hà muốn.

Vòng tay ôm chặt Lâm Tiểu Hà chậm rãi buông lỏng ra.

Thân thể Lâm Tiểu Hà dần bị kéo xuống, cổ cô ấy bị dây thừng thít chặt.

Lâm Tiểu Hà cúi đầu nhìn Dương Thanh một cái thật sâu, dùng chút sức lực cuối cùng của đời này mà nói ra hai tiếng: “Cảm ơn.”
Trên bầu trời hiện lên một tia chớp, tại khoảnh khắc ấy, đất trời sáng như ban ngày.

Hai gương mặt trắng bệch nhìn nhau chăm chú trong đêm tối, Lâm Tiểu Hà khẽ nở nụ cười.

Dương Thanh nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Tiểu Hà, đèn pin rơi xuống đất, ánh sáng tán loạn xoay tròn khắp nơi.

Là giết chết cô ấy, cũng là cứu rỗi cô ấy!
Bóng tối bao phủ rừng đào này, không còn ai có thể thấy rõ ràng nơi này đã xảy ra chuyện gì, để mặc cho tất cả những thứ này theo bóng tối mà rời đi….