Trời cao lãng đãng mây trôi, mặt hồ nước chảy lơ thơ, gió nhẹ như có như không vỗ về gò má Lĩnh. Cậu ngồi thẩn thờ trên một hòn đá lớn bằng thán gần mặt hồ không quá rộng, ngắm mây nhìn trời, chốc chốc lại nhìn về phía thú nhân tóc bạc đang làm sạch da thú cách đây không xa.

Từ cái hôm cậu liều mình ôm lấy lưng anh ta xin xỏ đến nay đã qua hai ngày. Nghĩ lại hành động bồng bột ấy Lĩnh còn thấy ngại.

Đã hơn mười năm từ lúc mười tám tuổi để lộ tính hướng thật cho người nhà hay, cậu chưa một lần được trai ôm ấp, hay một lần tự tiện ôm trai. Ấy vậy mà qua nơi này chưa được bao lâu cậu đã phá hủy kỉ lục không không ấy của chính mình.

Càng nghĩ lại mặt Lĩnh càng đỏ.

Lúc đó khi nhìn thấy vậy toàn bộ thú nhân nơi đó đều đứng hình, riêng anh ta thì toàn thân như hóa đá, cảm giác các khung xương cưng cứng của anh ta đâm vào tay, ngực, bụng cậu đến bây giờ vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.

Tệ hơn khoảng thời gian đứng hình đó chẳng diễn ra được bao lâu các thú nhân liền cười, nụ cười gần như vang cả núi rừng khiến cậu đỏ mặt không thôi, muốn thu tay cũng không được mà ôm tiếp lại không xong.

Sau cùng cậu đành muối mặt hỏi tiếp:

“Anh, làm ơn mang tôi đi với, bỏ lại tội tôi lắm!”

Không nói thì thôi, nói ra rồi nhóm thú nhân bên cạnh cười càng lớn hơn.

Thú nhân mái tóc xanh tên là Lục cười như được mùa khuyên nhủ thủ lĩnh nhà mình:

“Anh Tân, thôi cho cậu ta theo đi.”

Tân thủ lĩnh không ư hử một lời, anh ta cứ đứng như trời trồng vậy cả chục phút, mặc nhóm bạn cười cợt. Mãi lâu sau anh ta mới nói, giọng khàn đặc:

“Buông ra!”


Nhờ cái câu nói tàn khốc ấy cậu mới có bậc thang mà xuống, vội buông lưng anh ta ra, lui lại.

Anh ta không nói không rằng tiến về phía trước xoay người chuyển về hình thú.

Thân hình người thẳng đứng gập xuống, dài ra rồi cao lên, lớp sáng bạc từ từ phủ lấy anh ta. Lát sau hình dáng anh ta liền thay đổi.

Cánh dài hơi mang dáng hình chữ nhật, chân cao kều, mỏ dài nhọn câu xuống ở đầu, mào dài kéo thẳng về phía sau đến lưng chừng lưng chim, bên trên có hai hoa văn trông như hình hai con mắt tròn tròn màu đen, đuôi sau thẳng tắp kéo dài mấp máy xòe ra thu vào, toàn thân mang trọn màu bạc có điểm một vài điểm đen ở đầu cánh đẹp kinh người.

Lĩnh gần như trợn trừng mắt nhìn con chim bự Tân biến thành, đó là một loại chim mà người Việt cậu coi như thần thú, như biểu tượng có từ thời dựng nước – chim Lạc, chim tổ của người Việt.

Miệng Lĩnh mấp máy nói không nên lời. Chim Lạc loài chim của truyền thuyết vốn chỉ được mô phỏng lại từ hình khắc trên trống đồng, ấy vậy mà giờ đây cậu lại được nhìn thấy tận mắt loài chim huyền thoại ấy.

“Sao? Nhìn rất kinh khủng đúng không? Đây là hình dạng của chúng tôi, hình dạng không một loài chim nào có, sắc bén, gai góc và không đúng quy tắc mềm mại của loài chim. Chúng tôi là thú nhân lạc loài, thú nhân của tà thần, lũ thú nhân mang đôi cách kì lạ có thể bay, mang đôi chân dài quá khổ, mang theo cái mỏ dài quái lạ.”

Tân lạnh lùng cất giọng trong hình chim Lạc, cái mỏ dài đưa tới trước mặt Lĩnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lĩnh đầy khiêu khích.

Lúc đó xung quanh cậu nhóm thú nhân đều lặng im, không ai nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Lĩnh nuốt một hơi nước bọt, cách tay run rẩy vươn lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của anh ta và nhóm thú nhân cậu hỏi:

“Tôi có thể chạm vào mỏ của anh được không?”

Tay cậu đang run, cái run ấy không phải vì sợ mà là hồi hộp, xúc động. Cảm xúc ấy trông như một nhà nghiên cứu lâu năm cuối cùng cũng tìm ra được chân lý mình đang nghiên cứu vậy đó.

Tân nheo mắt nhìn cậu, anh trông thấy tay cậu run, nhưng ánh mắt thì không, ánh mắt đen ấy sáng rực nhìn hình thú của anh như nhìn một tạo vật đẹp đẽ chứ không hề khiếp sợ.

Phụ thú nhân này lại lần nữa khiến anh ngạc nhiên. Đôi chân cao kều từ từ khuỵu xuống, anh đưa mỏ mình tới sát tay cậu.

Lĩnh run rẩy chạm vào cái mỏ bạc óng ánh ấy, cảm giác lạnh và sần sần khiến toàn thân cậu như tê đi trong chốc lát.

“Có hoa văn nè!” Cậu hào hứng nói lớn khi cánh ta chạm vào những đường vân lượn lờ không quy luật trên mỏ anh.

“Anh thật đẹp!” Ánh mắt cậu sáng lên nhìn anh, khen thật tâm.

Bất thình lình Tân quay đi hạ một cách xuống trước mặt cậu, nói:

“Lên đi, muốn đi theo thì phải tự trèo lên.”

Nghe thấy vậy, Lĩnh hét toáng lên trong lòng, ngoài mặt vẫn cố duy trì thái độ điềm nhiên, chỉ là đôi mắt cong cong mặt mày hớn hở đã tố hết sự vui sướng của cậu.

Cậu ôm lấy cánh anh, ba chân bốn cẳng bám vào leo lên. Chỉ nhìn thì những cái lông trên cánh anh đều trông rất cứng, nhưng khi trực tiếp chạm vào mới thấy nó mềm vô cùng.

Lĩnh không hay biết rằng khi mình đang trèo lên, số thú nhân còn lại đều tròn mắt nhìn mình và thủ lĩnh Tân.

Không riêng gì thú nhân bình thường có quy định lưng thú nhân chỉ dành cho bạn đời, mà cả thú nhân lạc loài cũng vậy, họ chỉ dành lưng của mình cho bạn đời mà thôi, cho dù họ biết có thể cả đời họ sẽ không có bạn đời, nhưng điều đó cũng không khiến họ thay đổi quan điểm, truyền thống của mình.

Nên giờ đây khi thấy thủ lĩnh đưa lưng cho Phụ thú nhân này, cả bọn đều ngạc nhiên, sau đó thì đồng loạt thở ra một hơi tỏ ý đã hiểu.

“Đi thôi!”


Tân thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh, ngay lập tức cả nhóm đều chuyển mình về hình thú. Tất cả đều mang dáng hình chim Lạc, khác nhau chỉ ở màu sắc.

Cảnh tượng này khiến Lĩnh yêu thích không thôi, cậu nhìn không rời mắt từng thú nhân một.

“Không ghét à?” Tân lạnh giọng hỏi.

“Không hề, hình thú của bọn anh rất đẹp, rất quý!”

Đôi mắt sắc lạnh của Tân nhu hòa xuống, đôi cánh vỗ mạnh bay vút lên cao, dẫn đầu đưa cả nhóm rời khỏi địa bàn của tộc Chim Đỏ, bỏ lại quá khứ của Lĩnh.

Cả nhóm Tân bay về phía bắc đi ròng rã mất hơn một ngày, trong quá trình này nhân lúc nhóm Tân dừng lại nghỉ ngơi, Lĩnh có rửa sơ vài lần vết thương bằng nước ấm cho Phụ thú nhân bạn đời của thú nhân Lâu.

Thông qua vài lần ấy Lĩnh có trò chuyện với thú nhân Lâu và biết được Phụ ấy tên là Miễu, một Phụ thú nhân anh vô tình cứu giúp khi đi săn thú gần bộ lạc tộc Chim Khuyên.

Phụ thú nhân Miễu từ lần gặp đó đã cảm mến Lâu, cuối cùng trốn khỏi bộ tộc đi cùng anh, họ bên nhau cũng đã hơn hai năm rồi.

Nhìn mái tóc vàng xanh xen chút xam xám của Miễu, Lĩnh cười buồn.

Mái tóc này nếu ở lúc Miễu khỏe mạnh có lẽ là một mái tóc đẹp rực rỡ, còn cả khuôn mặt nhỏ nhắn không khác gì dáng hình chim khuyên kia nữa. Rất tiếc giờ đây cậu ta đang ốm bệnh, vẻ đẹp ấy hoàn toàn bị chôn vùi đi mất, chỉ còn lại nét khô cằn, xanh xao.

Trong vài lần lau chùi vết thương ấy Miễu có tỉnh lại nhưng còn rất mơ màng, cậu ta đang mang thai lại thêm cơn sốt nên người rất yếu. Lĩnh dùng nước ấm sát trùng vết thương cho cậu ta nhưng không mấy hiệu quả, cậu cần muối và một thầy thuốc. Thế nhưng thú nhân lạc loài không có muối, cũng không có thầy thuốc.

Khi cậu nói về muối, nhóm bốn thú nhân liền họp nhau quyết định rẽ hướng bay về phía bộ lạc tộc Chim Vàng Anh.

Theo như thông tin phổ cập từ Lục thì đây là một bộ lạc nhỏ, canh chừng lõng lẽo hơn nữa đây cũng là bộ lạc duy nhất họ biết được muối nằm ở đâu bởi vì thú nhân Anh đi ra từ bộ lạc đó, anh ta có một em gái Mẫu rất thương anh ta đang sống trong bộ lạc.

Nhiều lần, Mẫu đó mạo hiểm trộm muốn đưa rao ngoài cho Anh, và cũng không ngần ngại để lộ hang động chứa muối cho họ.

Vì thế cả bọn quyết định đi trộm.

Hôm nay ngay từ sáng sớm họ đã dừng lại ở đây - hồ nước cách bộ lạc tộc Chim Vàng Anh không xa.

Đã hai ngày chung đường nhưng Tâm thủ lĩnh rất ít khi nói chuyện cùng cậu, kể cả sáng nay khi đưa cho cậu một cái đùi thịt nướng cũng vậy, anh ta chả nói gì hết, cứ thế dúi vào mặt cậu chờ cậu cầm lấy liền đi xử lý da thú.

Lĩnh buồn bực nhìn cái đùi to hơn tay mình trên lá rừng lạ bên cạnh, tức tối cầm lên cắn thật mạnh, mắt nhìn theo hướng con người lạnh như tóc anh ta miệng cắn như thể đang nhai nhỏ anh ta vậy.

“Này Lĩnh, tí cậu có đi cùng không?”

Lục nhảy đến bên cạnh Lĩnh xú nhỏ. Cậu ta bằng tuổi Lĩnh nên rất nhanh cả hai liền thân thiết như anh em chỉ sau hai ngày gặp mặt.

Lĩnh nuốt chút thịt thú lạt nhếch vào bụng, liếm môi một cái, gật đầu:

“Đương nhiên, mấy vụ trộm cắp này không đi không được. Hơn nữa chúng ta nên cùng hành động để yểm trợ nhau. Đồng thời cũng thuận lợi cho quá trình rời đi đồng loạt sau khi phi vụ này thành công.”

“Phi vụ.” Lục lặp lại hai từ cậu ta thấy hứng thú, “nghe hay đấy, vậy cứ gọi đây là ‘phi vụ’ của nhóm ta đi - ”

“Cậu đang nói gì đó!”

Câu nói của Lục bị cắt ngang bất thình lình bởi giọng nói lạnh như đá núi băng bổ xuống. Ngay lập tức Lục cụp đuôi quay lại cười lấy lòng một cái với thủ lĩnh sau đó co giò chạy mất.


Lĩnh tay cầm thịt nướng mắt trừng lớn nhìn cậu bạn khốn nạn mới quen.

“Cậu không được theo cậu ta hành động dại dột!” Anh quát, “ăn đi, đã gầy rồi còn kén ăn!”

Quát xong liền quay lưng lạnh lùng rời đi.

Lĩnh cầm thịt nướng đưa lên miệng cắt một phát, vừa nhai vừa nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đi tới hội tụ cùng thú nhân Lâu và thú nhân Anh, ấm ức không thôi.

Lục không biết chui ra từ đâu vội sà tới:

“Công nhận Tân thủ lĩnh quan tâm cậu thật chớ!”

Lĩnh bực bội nhìn qua:

“Thái độ đó của anh ta mà cậu gọi là quan tâm á!?”

“Chứ sao?” Lục nhún vai một cái, cười đầy lém lỉnh, “Đó gọi là hình thức yêu thương đậm phong cách mạnh mẽ thú nhân!”

Lĩnh nghệch mặt khó hiểu nhìn cậu bạn:

“Mạnh mẽ thú nhân! Đó là phong cách gì vậy?”

Lục cười hì hì toan trả lời thì bên kia tiếng gọi cậu của Tân thủ lĩnh đã vang tới.

“Tôi tới liền.” Lục hô lớn một tiếng đáp lại thủ lĩnh.

Sau đó quay qua nói với Lĩnh:

“Vậy thôi nhá tôi đi bàn chuyện đây. Cậu đúng là gầy thật ăn nhiều vào.”

Nói rồi cậu ta chạy nhanh đi họp, để lại Lĩnh hết nhìn thân mình rồi lại nhìn cái đùi thịt nướng, sau đó lại liếc về phía nhóm bốn thú nhân đang chụm vào nhau kia.

*****

Hình ảnh minh họa cho Chim Lạc để bạn dễ hình dung - Tân thần thái hơn nhiều, bạn cứ tưởng tượng con này nó to ra, dài ra là tạm ok rùi đó: