Trời đổ tối rất nhanh, ban ngày khi qua đi nghi thức dâng lễ vật cho thần thú Lĩnh đã nguôi đi cảm giác hồi hộp nao nức của ngày cưới. Bao nhiêu tiếng còn lại cậu như sống trong một ngày bình thường ngập niềm vui, nhưng giờ đây khi ngồi trên giường có trải chiếu, ánh sáng trắng trong phòng chỉ để một viên dịu nhẹ, sáu cửa sổ đều mở ra lấy gió.

Ngoài kia cây cỏ núi rừng đang lay nhẹ dưới ánh trăng, bình yên thong thả là thế nhưng cậu lại không. Cậu biết đêm nay là đêm nào, chuyện gì tới sẽ tới nhưng tim vẫn nhịn không được mà vỗ từng nhịp như trống hội.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, Tân đi vào anh nhìn cậu ngồi nghiêm trang trên giường mỉm cười thành tiếng một cái, rồi mang theo hộp gỗ đi tới đặt vào tủ đồ trong phòng.

Lĩnh cố che đi cảm xúc hồi hộp bằng cách hỏi:

“Đó là gì vậy anh?”

Tân khép cửa tủ lại, rồi đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, nắm lấy đôi tay nóng rực đặt bên mép giường ủ vào tay mình, chậm rãi nói:

“Đó là gia phả nhà ta.”

Lĩnh nhìn tay anh đang vuốt ve tay mình, nuốt một hơi nước bọt, mới hỏi:

“Sao anh không bỏ trong phòng làm việc, đem vào đây làm gì?”


Tân nhích lại gần cậu thêm chút nữa:

“Đồ của nhà mình để trong phòng làm việc làm gì.”

Nói rồi anh nhìn cậu, anh nhìn thật lâu, lâu tới mức Lĩnh ngại ngùng nghiêng đi.

Tân bật cười:

“Chiều đi qua nhà Mi làm gì vậy? Em và Đông trông rất thần bí.”

Lĩnh lườm anh một cái:

“Chuyện của các Phụ anh tò mò làm gì!”

Tân phì cười, véo nhẹ vào mũi cậu một cái.

Lĩnh bực bội nện lên tay anh một cái, miệng mở ra toan lên tiếng chửi anh. Bất thình lình Tân ghé tới, cướp lấy khóe môi đã sẵn sàng tuôn những lời anh không thích nghe.

Nụ hôn bất ngờ tập kích khiến Lĩnh hốt hoảng, cậu cố đẩy anh ra nhưng Tân kìm được. Anh siết lấy cậu làm sâu nụ hôn thêm chốc lát mới rời đi.

Anh nói với nhịp thở nóng hổi, môi gần như chạm sát môi Lĩnh:

“Đêm nay là đêm động phòng của chúng ta, em chống cự làm gì! Hay là để hấp dẫn anh theo cách đó. Hử!?”

Lời anh nói khiến Lĩnh đỏ mặt, cậu trừng mắt với anh. Tân cười cười hôn lên đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp, hàng lông mày đỏ nhạt, rồi theo đó xuống sống mũi cao cao.

Hồi anh mới gặp cậu Lĩnh còn khá đen, nhưng không biết dạo này có phải do có nhà cửa che mưa tránh nắng hay không mà cậu trông như trắng ra.

Vốn mang màu tóc đỏ rực giờ lại kết hợp với nước da trắng, trông cậu xinh ra trông thấy, cũng rất đáng yêu nữa.

Vừa nghĩ anh vừa cắn nhẹ vào má cậu khiến Lĩnh la lên:

“Anh là chó à!”

Mặt Lĩnh đỏ chót ánh mắt lườm anh vốn cứ nghĩ là sắc lẻm, lại trở thành một ánh nhìn câu tim đối với đối phương.

Tân chạm nhẹ môi vào cằm cậu, đôi tay theo vạc áo cánh luồn vào da cậu. Lĩnh hơi ngả người về sau rồi nằm hẳn xuống giường, cậu vừa thấy hồi hộp vừa mong chờ lại hơi chút ngại ngùng, cùng vài ba ý nghĩ sợ sệt.

Cậu nghe bảo khi đi vào trong sẽ rất đau, hôm nay Tân sẽ đi vào nên cậu hơi thấy sợ.

Dường như nhận ra được cảm xúc của cậu, Tân lột hẳn áo cánh ra khỏi người cậu, nằm đè lên, trán cụm trán cậu, miệng thủ thỉ:


“Hôm nay em mặc áo dài trông rất đẹp!”

Lĩnh bỗng phì cười, hình ảnh Tân khôi ngô khoác lên áo dài đỏ bất ngờ đè lên những lo lắng trong đầu cậu.

Lĩnh rướn người hôn nhẹ lên môi anh cái chụp rõ to, rồi nói:

“Anh cũng đẹp không kém đâu a!”

Tân cười, hôn đáp lại môi cậu. Hai người cứ anh một cái em một cái hôn tới hôn đi cho tới khi cả hai dính vào nhau khăn khít tới nỗi như hai mà một, toàn thân trần trụi từ bao giờ quấn lấy nhau, da thịt đụng chạm không tách nỗi.

Cánh tay ma quỷ của Tân lần mò khắp thân thể cậu, vuốt ve đốt lên hàng tá khát khao nóng bỏng sâu thẳm trong con người Lĩnh.

Cậu rên lên từng hơi khó chịu, cũng đầy thỏa mãn khi anh nắm bóp những vị trí nhạy cảm đang đòi hỏi kia.

Bất thần Lĩnh hét lên một tiếng lớn khi Tân cho ngón tay của mình vào nơi thần bí của cậu. Cả người Lĩnh cong lên khi dị vật xâm nhập, cậu bấu lấy cánh tay lực lưỡng của anh, thở từng hơi nặng nề gọi tên anh:

“Tân... không... anh! Ư!”

Tân hôn xuống miệng cậu, lưỡi luồn vào cuốn lấy lưỡi Lĩnh lôi ra ngoài cùng chơi đùa. Anh cố dời đi lực chú ý của cậu rồi cho thêm một ngón nữa, mãi cho tới khi Lĩnh phát ra những tiếng rên mị hoặc đầy khao khát.

“Anh...” Cậu gọi, “lạ lắm... trống rỗng nữa... anh... anh...”

Tân áp chặt người mình vào cậu, hôn lên đôi môi nhàu nát đỏ rực của cậu, hơi thở ồm ồm nam tính phả không ngừng vào mặt cậu.

“Lĩnh... anh vào.... em nhé!”

Vừa dứt câu Tân liền đẩy người để vật nam tính to lớn của mình xông vào nơi cấm địa kia.

“Á!” Lĩnh hét lên một tiếng cao vút, cậu rướn người bấu mạnh lấy lưng anh để lại một hàng dấu tay sắc lẻm, đôi chân dài kẹp chặt hông anh siết mạnh.

Cảm giác đau đớn khi cơ thể bị xé rách khiến Lĩnh như muốn ngất đi. Tân cũng đâu khá hơn, anh nhăn mày, chút mồ hôi đau đớn rịn khắp trán anh.

Tân vuốt ve lưng cậu, hôn lên khóe mắt, đôi môi, vành tai, nói những lời âu yếm nồng nàng trong khi thân dưới không ngừng di chuyển đẩy nhẹ lên xuống.

Từ từ cảm giác đau đớn cũng trôi đi nhường lại cho luồng kích thích mạnh mẽ. Cơn đau lúc ban đầu như một cơn sóng ập tới mạnh mẽ, rồi từ từ tan đi, chỉ để lại cảm giác bồng bềnh, êm ả, thư thích.

Lĩnh không còn biết gì ngoài việc để bản thân mình trôi theo cảm xúc bồng bềnh êm ả thư thích ấy, cậu cất cao giọng rên rỉ những âm điệu đủ cho bạn tình của mình muốn chết trên người cậu.

Từng dấu ấn đỏ au không ngừng bổ xuống khắp thân thể cậu, cái khối cơ bắp của cả hai nở ra thu vào liên hồi như đang thở theo nhịp của trái tim và phổi họ.


Thú nhân được sinh ra cùng thân thể cường tráng, sức của họ vượt xa người thường, vật nam tính cũng to lớn không kém.

Tân muốn Lĩnh từ tư thế này đến tư thế khác, anh không ngừng đổ đầy mầm mống của mình vào sâu trong thân thể cậu. Cứ như vậy nhuốm người dưới thân ngập tràn mùi vị của bản thân, đánh dấu cậu một cách thật kĩ càng, để từ nay không một thú nhân nào dám nhòm ngó cậu nữa, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Lĩnh không còn biết gì, cậu mặc Tân dằn vặt mình, thân thể không ngừng đung đưa đáp lại mong muốn của bạn đời, nhưng thần trí cậu thì đã tan từ lâu, lĩnh con cũng ngủ gục từ khi nào rồi.

Giờ đây khi hừng đông nhô lên màu than đỏ ở chân trời, Lĩnh không thể nào chịu nổi mà lịm đi, trong khi người bên trên dường như không biết mệt cứ vậy không ngừng đưa đẩy.

Tân đặt nụ hôn cuối cùng lên đôi môi ướt át của cậu, bắn thẳng nòi giống của mình vào sâu trong thân thể cậu, người ấn mạnh lên hy vọng đưa nó tới khoang sinh sản nhỏ bé của Phụ thú nhân.

Anh biết Phụ thú nhân vốn là thú nhân dị dạng, khả năng sinh sản thấp kém, nhưng anh tin, Phụ nhà mình sẽ không thua kém bất cứ ai, bất cứ điều gì, kể cả chuyện sinh sản này.

Anh rời khỏi thân thể cậu, giúp cậu làm vệ sinh sạch sẽ, khoác giúp cậu áo vải mềm mại, rồi nằm xuống ôm lấy cậu cùng chìm vào mộng đẹp.

Gió ngày mới nổi lên len qua khe cửa chưa đóng kín, đi vào phòng hất tung hai bộ áo dài đỏ được ngoắc bên tường tung lên, nhịp nhàng không ngừng, mãi cho tới khi ánh nắng ban mai len vào, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tân kéo cao tấm chăn mỏng phủ qua tai Lĩnh tránh cậu nghe thấy tiếng động, quấn vội da thú đi ra mở cửa.

“Có chuyện gì vậy Bom?” Anh nói nhỏ.

Tiếng của Bom được đè xuống, nói vọng vào:

“Vương, anh Miễu sinh rồi!”

....

Làm màu lắm bà con, tính viết nhân thú play, nhưng xem cái tình hình viết h kiểu này chắc tắt ý định!

Từ đây Tân thủ lĩnh sẽ được đổi xưng hô thành Vương nhé các bạn.