*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 100​


*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

138845-1.png

Cho đến khi đến gần và nhìn rõ hơn.

Anh vẫn đang mặc bộ vest trong cuộc họp vừa rồi. Bộ quần áo thủ công tinh tế giúp tôn lên dáng người cao ráo mảnh khảnh hoàn hảo của anh,

Lúc này, chiếc cà vạt trên cổ anh đã không còn nữa, để thoải mái hơn, hai cúc áo của chiếc áo sơ mi trắng bên trong áo vest đã được cởi ra.

Yết hầu gợi cảm lặng lẽ nhô lên, giống như con người anh vậy rõ ràng là ưu tú đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, nhưng lại khiêm tốn đến mức không làm dấy lên bất kỳ sóng gió nào. Các đường nét trên khuôn mặt của anh thực sự rất hoàn hảo, mọi đường nét dường như đều được ông trời đo đạc tỉ mỉ.

Mẹ kiếp đẹp trai thế!

Cảnh Thiên bị vẻ đẹp trai của người đàn ông làm cho mê mẩn, không nhịn được mà chửi thề.

Khi Chiến Lê Xuyên thấy là Cảnh Thiên thì ánh mắt không rời đi nữa.

Không thể phủ nhận rằng, bây giờ cô vợ nhỏ này đã thực sự khơi gợi lên sự tò mò và quan tâm của anh.

Chính vì quan tâm đến cô, nên anh mới phát hiện ra rằng trong suốt ba tháng anh không đến công ty, những quản lý cấp cao này đã hoàn toàn không coi anh ra gì rồi. Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, dù sao thì anh đã bại liệt rồi, còn chẳng lưu luyến chuyện sống tiếp nữa, huống hồ là công ty.

Nhưng…

Nhìn thấy cô bị bắt nạt, trong lòng anh dấy lên cảm giác tàn ác khó hiểu.

Phớt lờ anh của hiện tại cũng được.

Nhưng phớt lờ vợ anh thì không được.

Dù sao thì cô cũng đã kết hôn với anh. Không mang lại cho cô được niềm hạnh phúc về thể xác, mà còn không thể mang lại cảm giác an toàn sao?

Nhìn thấy anh chàng đẹp trai vẫn nhìn mình chằm chằm, Cảnh Thiên ra sức “phóng điện” với Chiến Lê Xuyên, sau đó nở nụ cười quyến rũ xinh đẹp.

Nếu như Chiến Vũ Hằng ở đây, anh ta nhất định sẽ cảm thấy nụ cười này giống như đang bị một con hồ ly tinh ngàn năm nhắm trúng. Nhưng có thể là do mắt nhìn của Chiến Lê Xuyên có vấn đề, hoặc là do ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, anh cảm thấy người phụ nữ này cười hơi ngốc nghếch.

Nhà họ Cảnh đối xử với cô không tốt, thậm chí có thể nói là khắt khe, nhưng vì cứu nhà họ Cảnh đang trên bờ vực phá sản, cô vẫn quyết định kết hôn với một người bị bại liệt như anh. Tần Dịch đối xử với cô không tốt, nhưng để có được sự dịu dàng ít ỏi đến đáng thương của đối phương, cô cũng quyết định kết hôn với một người bị bại liệt như anh, thậm chí còn ký một thỏa thuận không bình đẳng như vậy với dì của Tần Dịch.

Ngay cả số tiền mà nhà họ Chiến đưa cho cô, cô cũng không giữ lại cho mình, toàn bộ đều đưa cho người nhà và người yêu cũ.

Bây giờ kết hôn với anh, rõ ràng trước đây anh không hòa nhã với cô, nhưng ngày nào cô cũng lặng lẽ đến để xoa bóp, châm cứu, còn cứu mạng anh nữa.

Cô gái này chỉ trông giống như một con hồ ly ranh mãnh, nhưng thực tế lại là một kẻ ngốc chính hiệu. Đối với ai cũng tốt như vậy, chỉ có bản thân cô là ấm ức.

Cảnh Thiên hoàn toàn không biết rằng mình đã bị gán cho cái mác “kẻ ngốc chính hiệu”.