Chiến Lê Xuyên nhướng mày, lại hỏi: “Vậy cô thấy tôi nên tìm Hồng Lục làm phẫu thuật này hay nên tìm Đổng
Duyệt Đồng?”


“Anh hỏi tôi á?”


Cô cảm thấy hình như Chiến Lê Xuyên tin tưởng cô quá mức rồi. Cô chỉ cứu anh một lần trong 1chuyện hoa lan lúc
trước mà thôi, hơn nữa cô cũng nói là trùng hợp rồi.


“Dù gì thì cô cũng là vợ tôi, chuyện này 9cô có quyền đưa ra ý kiến, còn tôi… cũng có nghĩa vụ nghe ý kiến của cô.”


Sau khi anh nói câu này, Chiến Lê Xuy3ên cảm thấy hình như mình đang có mùi lợi dụng.
Cảnh Thiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng Chiến Lê Xuyên nói cũn8g rất có lý. Hôn nhân hợp đồng cũng là hôn
nhân, vợ chồng hợp đồng cũng là vợ chồng. Vì vậy, cô chân thành đề nghị: “Bình thường tôi cũng thích lên một số
trang web về y học, tôi chưa bao giờ nghe nói về người tên là Đồng Duyệt Đồng này. Nếu không phải vì Saka chết,
ai mà biết được Đổng Duyệt Đồng là ai chứ? Vì vậy, nếu như để tôi chọn, tôi nhất định sẽ chọn Viện nghiên cứu
Lawrence nơi Hồng Lục đang công tác. Bởi vì viện nghiên cứu không chỉ có một chuyên gia là Hồng Lục mà còn có
các chuyên gia khác. Năng lực tổng hợp chắc chắn mạnh hơn Đổng Duyệt Đồng rất nhiều.”


Sau khi nói xong, Cảnh Thiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng bệnh thì không nói gì thêm nữa.
Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Cô nói rất có lý.”


Ngay sau đó, cửa bị gõ và có người bước vào.


Mặt ông cụ Chiến hồng hào, trong tâm trạng có vẻ đang rất tốt.


Một người phụ nữ nổi bật đứng bên cạnh ông cụ. Người phụ nữ này mặc áo vest đen và một chiếc váy được đặt
làm thủ công cao cấp. Chiếc váy đã được chỉnh sửa để không còn vẻ nghiêm túc của quần áo vest nữ, tăng thêm
phần uốn lượn khiến vóc dáng vốn đã đẹp của người kia trở nên hoàn hảo hơn.


Đây chính là cách ăn mặc yêu thích nhất của Saka khi xuất hiện ở những nơi trang trọng.


Bây giờ Saka không còn nữa, Đổng Duyệt Đồng – người bị che mất ánh hào quang nhiều năm, cảm thấy như thể
cuối cùng đã vượt qua mùa đông lạnh giá và trở thành người tỏa sáng nhất.


Người chưa bao giờ ăn mặc theo cách này, trước nay chỉ dám mặc bộ quần áo mộc mạc một màu, tránh né ánh hào
quang như cô ta, bây giờ cuối cùng có thể thoải mái mặc những bộ quần áo mà cô ta thích từ lâu.


Người từng luôn là một bông hoa trắng nhỏ vô hại nhưng đơn điệu, bây giờ cuối cùng cũng tỏa sáng. Đứng bên
cạnh ông cụ Chiến, cô ta có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng tự tin. Chiến Vũ Hằng đứng ở phía bên kia của
Đổng Duyệt Đồng, nhìn thấy bộ dạng Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên trong phòng dường như rất hòa hợp với
nhau, con người của anh ta hơi tối lại.


Sau khi Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Đổng Duyệt Đồng, anh mới nhìn về phía Chiến Vũ Hằng.


Sau khi Chiến Vũ Hằng cảm nhận thấy ánh mắt của Chiến Lê Xuyên, anh ta lập tức thu hồi ánh mắt đang hướng về
phía Cảnh Thiên.


“Cô Đồng, đây là em trai tôi, A Xuyên, A Xuyên, đây là cô Đồng đến từ Đồng Môn.” Chiến Vũ Hằng giới thiệu.


Chiến Lê Xuyên nhìn Đồng Duyệt Đồng, bình thản nói: “Phiền cô rồi.”


Đồng Duyệt Đồng mỉm cười: “Có phiền hay không không quan trọng. Dù sao cũng là nhà họ Chiến hứa trả một khoản tiền lớn cho tôi, cho nên tôi mới tới chưa bệnh cho anh. Con người tôi khác với chị gái tôi, chị gái tôi chữa bệnh cho người ta, chỉ cần phát hiện là người mà chị ấy không vừa mắt thì cho dù đối phương có trả bao nhiêu tiền thì chị ấy cũng không chữa. Tôi hoàn toàn ngược lại, chỉ cần đủ tiền, cho dù đối phương có đáng ghét đến đâu thì tôi vẫn chữa.”


Chiến Lê Xuyên nhìn Đồng Duyệt Đồng đang không hài lòng với mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.