Vân Tiêu hôm nay thực sự đáng ghét đến mức khiến người ta phát điên.


“Trong túi cô ấy có thuốc.” Thế là đạo diễn cho người lụ3c thuốc trong túi cô ta ngay lập tức.


Cảnh Thiên cũng biết vì động tĩnh lớn quá, cô bèn chạy ra ngoài.


Bởi vì với t1ình trạng của Cảnh Lạc, nếu thực sự phát bệnh mà nghiêm trọng thì cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính
mạng.


Cảnh Thiên vừa ra th9ì trông thấy rất nhiều người đang vây quanh Cảnh Lạc, nhân viên cứu hộ đang cấp cứu cho
cô ta. Nhưng vì đoàn làm phim mới bắt đầu kh3ai máy, nhân viên cứu hộ cũng không để ý lắm, đến những đồ cần
dùng để cấp cứu cũng không chuẩn bị đủ, thế nên mọi người chỉ có thể 8nhìn hai nhân viên cứu hộ đứng sốt sắng ở
đó, không ngừng hỏi bao giờ xe cứu thương mới đến.


Cảnh Thiên cầm kim bạc dùng một lần, giá hai mươi tệ một trăm cây bước tới rồi bảo nhân viên cứu hộ tránh ra.


Nhân viên cứu hộ trong đoàn làm phim chỉ là y bác sĩ bình thường, hỗ trợ xử lý mấy dạng vết thương trầy xước thì
được, nếu cấp cứu thực sự thì có lẽ cả đời này cũng chưa làm bao giờ, thế nên Cảnh Thiên bảo bọn họ tránh ra, bọn
họ bên tránh ra ngay.


Trước sự chứng kiến của tất cả diễn viên trong đoàn làm phim, Cảnh Thiên cắm hai mươi cây kim xuống, không
quá mười giây, Cảnh Lạc đã từ từ tỉnh lại.


Sau khi tỉnh lại, trông thấy Cảnh Thiên, mắt Cảnh Lạc vẫn còn hơi rệu rã.


“Thiên Thiên, cô biết cả châm cứu cơ à? Giỏi quá. Xem ra đạo diễn Phan chọn chuẩn lắm, vai Nam Cung Noãn
Noãn đúng là nên giao cho cô.”


Vân Tiêu khen vỗ mông rất kêu.


Hình Mỹ Kỳ bên cạnh thắc mắc đến phát bực, nhưng làm sao được, Vân Tiêu đã bắt đầu khen một cách vô liêm sỉ
rồi, chẳng lẽ cô ta không phụ họa mà được?


“Đúng đó Thiên Thiên, cô giỏi quá. Kỹ thuật châm cứu này là ai dạy cô thể? Nếu không phải chính mắt trông thấy
thì tôi cũng thực sự không dám tin.”


Đạo diễn Phan Duy cũng đứng cạnh phụ họa cho bà chủ của nhà đại gia: “May mà có cô, không thì lỡ có chuyện
bất trắc gì thật, tôi thấy khỏi quay bộ phim này nữa luôn cho rồi.”


“Đạo diễn Phan, biến đổi bất ngờ, chứng tỏ bộ phim này sẽ hot.”


La Gia Ni cũng nhìn ra rồi, tất cả mọi người đều đang tâng bốc Cảnh Thiên, đến Vân Tiêu lạnh lùng với cả đạo diễn
cũng khen hết lời, xem ra bối cảnh của Cảnh Thiên này chắc chắn rất hùng hậu, thế là cô ta cũng bợ đít theo.


Nhất thời, trừ Tần Dịch hoàn toàn không xen nổi miệng từ đầu đến cuối như một kẻ qua đường ra, những người
khác đều tâng bốc Cảnh Thiên hết lời, đứng đầu là Vân Tiêu.


Cảnh Lạc đáng thương vừa được cấp cứu tỉnh, cô ta tỉnh táo lại từ cơn vàng vất rồi mới nhận ra rằng, ban nãy cô ta
đã ngất xỉu vì tức quả, tình hình vô cùng nguy hiểm. Nhưng Cảnh Thiên chưa bao giờ học về ngành y lại cầm kim
chọc lung tung lên người cô ta.


Cảnh Lạc nghĩ mình tỉnh lại được chắc chắn là vì bị Cảnh Thiên chọc đau, hoàn toàn không phải Cảnh Thiên cứu cô
ta.


Quan trọng là cô ta mới là bệnh nhân, cô ta mới là người cần được quan tâm. Bây giờ cô ta vẫn đang nằm dưới đất, không có lấy một người ra đỡ cô ta dậy, những người kia đều đang dốc sức khen ngợi Cảnh Thiên, thực sự quá ghê tởm.


Cảnh Lạc tức, sắc mặt lại trắng bệnh. Cuối cùng, vì thực sự không có ai ra đỡ, cô ta đành phải tự ngồi dậy.


Nhưng cô ta vừa động đậy, Cảnh Thiên đã nói: “Đừng nhúc nhích, tuy mày đã tỉnh rồi nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn. Ban nãy tao đã gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đến thẳng bệnh viện số 6 trong thành phố chờ rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.”


“Lát nữa xe cứu thương đến, tôi đã báo với bên phóng viên giới giải trí rồi, như vậy sẽ tiện hơn cho việc đoàn làm phim thay diễn viên.”