Nhất thời, cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.


Thật lâu sau, ông cụ Lục vẫn hỏi thêm một câu như không cam tâm: “Giáo s3ư J, tối mạo muội muốn hỏi một câu.


Cô cũng biết Kỷ Niên là cháu trai duy nhất của tôi, nó thực sự rất quan trọng với tôi cũng như 1với nhà họ Lục…”


Cảnh Thiên không bao giờ để bụng chuyện này, cô thoải mái xua tay, hành động phóng khoáng như người đứn9g
đầu.


“Khách sáo rồi, ông cứ hỏi đi.”


“Chẳng hay thầy của giáo sư J hiện đang ở đâu? Bởi vì cô trẻ trung thế này, 3giờ có lẽ vẫn đang học năm hai năm ba
đại học, cho dù là thiên tài thì cũng mới đang học cao học mà thôi. Cô còn trẻ thế này mà đã 8thành chuyên gia khoa
thần kinh, không biết là vị nào có vinh hạnh bồi dưỡng ra một học trò tài giỏi tuyệt vời đến nhường này?”


Cảnh Thiên đã không còn thấy lạ lẫm trước câu hỏi như thế này từ lâu, bởi vì dù là chính cô ngày trước, trước khi
nổi tiếng cũng liên tục bị chất vấn vì chuyện như thế này. Hơn nữa khi bị hỏi, tuổi cô còn nhỏ hơn bây giờ.


Thế nên Cảnh Thiên trả lời gần như không cần nghĩ: “Cái gì mà vị nào dạy ra được học trò giỏi như tôi? Ông Lục
này, ông nghĩ thử thôi cũng biết đây là chuyện không thể mà. Bởi vì trên thế gian này chỉ có mình tôi có thể chữa
được cho anh Lục. Không giấu gì ông, tôi tự học thành tài đấy.”


“Tự… học thành tài?”


Ông cụ Lục bị con đường học vấn của Cảnh Thiên dọa cho toát mồ hôi hột. “Thể… giờ giáo sư J đang giữ chức tiến
sĩ hay giáo sư ở trường đại học nào?”


Cảnh Thiên cười rất khiêm nhường: “Hiện tôi đang học năm hai, không phải chuyên ngành y.”


“Hả?????”


Ông cụ Lục luôn điềm đạm cũng kinh ngạc đến mức lệch cả cắm. Cha mę oi!


Cái gì mà giáo sư J, hóa ra lại đưa một cô nhóc sinh viên 20 tuổi đến, mới học có năm hai, lại còn không phải chuyên
ngành y!


Cảm giác thắng cháu ông lên bàn mổ chữa chân, lúc xuống sẽ bảo ông rằng người ta vô tình chữa nhầm não rồi.


Nhìn giáo sư Hồng Lục và Cảnh Thiên cười rất thản nhiên, ông cụ Lục không kịp tức giận vì bị chơi xỏ, lúc này ông
chỉ sợ đối phương cố tình dụ bọn họ đến đây để hại chết họ.


Ông già rồi không sợ chết nhưng Kỷ Niên nhà ông vẫn còn trẻ


Ông cụ Lục vội vàng đẩy Lục Kỳ Niên đi, nói với Hồng Lục và Cảnh Thiên: “Giáo sư Hồng, tôi nghĩ có lẽ tôi vẫn
phải cân nhắc thêm về chuyện này, các từ”


Cảnh Thiên lại thong thả khoanh hai tay trước ngực, nói với ông cụ Lục: “Ông à, ông phải nghĩ cho kỹ nhé, lỡ mất
rồi thì không còn cơ hội nữa đâu. Trên thế giới này không chỉ có mình nhà ông bị liệt, nhưng tôi chỉ cần một nhà để
nổi tiếng mà thôi, đến lúc đó, cho dù ông đưa cho tôi 20% cổ phần thì có lẽ tôi cũng không cần đâu.”


Những lời Cảnh Thiên nói khiến ông cụ Lục dừng bước, người ông cứng lại.


Bởi vì ông bỗng nhớ đến ba năm trước, khi Lục Kỷ Niên mới bị liệt, họ đã từng đến xin Saka của Đường Môn, đối phương yêu cầu 50% cổ phần của nhà họ Lục, hoặc có thể quy đổi sang số tiền tương đương thì mới đồng ý chữa. Vậy mà thằng con trai không được nỗi gì nhà ông từ chối, còn chửi đối phương là nằm mơ.


Sau này tất cả mọi người đều không thể chữa nổi chân của Lục Kỷ Niên, họ lại đến tìm Saka, nói là đồng ý cho cô 50% cổ phần của nhà họ Lục. Đối phương không chấp nhận dù bất cứ giá nào nữa, cho dù họ đưa cả nhà họ Lục cho người ta cũng không cần,


Khi đó, ông thực sự rất hận Saka. Khi đó ông từng nghĩ, nếu ông trời cho ông thêm một cơ hội nữa…”Ông nội, cháu muốn ở lại làm phẫu thuật.”