Chiến Lê Xuyên đang lập uy cho Cảnh Thiên.


Ông bà Cảnh có thể chấp nhận gả con gái cho Chiến Lê Xuyên, nhưng đối phương3 không hề nhận hai người là bố
mẹ vợ. Bởi vì khoảng cách giữa Chiến Lê Xuyên và họ thực sự quá xa.


Hơn nữa chỉ cần có 1thể xây dựng quan hệ tốt với Chiến Lê Xuyên, cho dù sau này anh chỉ lọt một chút vụn ra thôi
cũng đủ để nhà họ Cảnh vinh hoa p9hú quý cả đời rồi. Đương nhiên họ sẽ không làm mếch lòng vị đại gia này.


Nhưng Cảnh Thiên thì khác.


“Còn về Th3iên Thiên, cậu ba, tuy nó đã gả vào nhà họ Chiến rồi nhưng nó vẫn là con gái của chúng tôi mà. Chúng
tôi đã sinh ra nó, nuôi n8ấng nó, cho dù bây giờ nó bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì cũng không thể cắt đứt
quan hệ với bố mẹ chứ? Cái này… cho dù đi đâu cũng vậy thôi…”


Chiến Lê Xuyên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ánh mắt lạnh lẽo và sắc nhọn khiến ông Cảnh nói xong câu đó thì
không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.


Tuy anh đang ngồi trên xe lăn nhưng khi thể lúc này lại có thể đạt đến hai mét tám.


Trong nhận thức của cô, chỉ có 2 mới có thể đứng ngang hàng với anh.


“Có lẽ ông Cảnh đã quên mất rồi, vậy thì để tôi nhắc nhở ông nhé. Mục 2 điều 18 trong hợp đồng, sau khi Cảnh
Thiên gả vào nhà họ Chiến thì sẽ trở thành người nhà họ Chiến, có quyền ra vào nhà họ Chiến tự do, đồng thời
cũng có quyền trở về nhà mẹ đẻ thăm nom và cấp dưỡng cho nhà mẹ đẻ bất cứ lúc nào. Cảnh Thiên có quyền tùy ý
sử dụng chi phí nuôi dưỡng mà nhà họ Chiến cung cấp, nhưng nhà họ Cảnh không có quyền ép buộc cấp dưỡng
khi Cảnh Thiên không đồng ý, càng không được phép dùng danh nghĩa của Cảnh Thiên để buộc nhà họ Chiến thực
hiện nhiều nghĩa vụ hỗ trợ tài chính khác. Xét thấy nhà họ Chiến bỏ nguồn đầu tư lớn, tuy không dùng hình thức mua bán những nhà họ Cánh đã tham khảo hình thức mua bán để tiến hành việc liên hôn giữa Cảnh Thiên và
Chiến Lê Xuyên, từ nay Cảnh Thiên sẽ là người nhà họ Chiến, không còn là người nhà họ Cảnh nữa, tất cả sinh hoạt
của Cảnh Thiên không hề liên quan đến nhà họ Cảnh. Nếu nhà họ Cảnh dùng bất cứ hình thức gì để ép Cảnh Thiên
làm chuyện mà cô ấy không muốn sẽ được coi là vi phạm hợp đồng.”


Nghe xong những gì Chiến Lê Xuyên nói, ông bà Cảnh đều tái mặt, bắt đầu nhớ ra hình như có một điều khoản
như vậy thật.


Nhưng ngày trước đã được nhà họ Chiến hỗ trợ về tài chính, họ nghĩ gả con gái đi rồi thì sẽ có được nguồn hỗ trợ
không ngừng, nhìn thế nào cũng thấy đây là một cuộc mua bán có lãi, thế nên họ còn chưa đọc ký hợp đồng đã vội
vàng ký rồi.


Đột ngột nghe được trong hợp đồng còn có nội dung như vậy, hai vợ chồng cảm thấy bất ổn ngay lập tức.


Bà Cảnh là người đầu tiên không nhịn nổi.


“Không phải! Cậu ba, cậu không thể nói như vậy được! Cảnh Thiên là con gái của chúng tôi, chúng tôi sinh ra nó, nuôi nấng nó từ khi còn bé, sau này chúng tôi già rồi, nó chăm sóc chúng tôi, đây là chuyện đương nhiên từ trước đến nay rồi. Cậu ba không thể vì giờ nó đã được gả vào nhà họ Chiến mà không cho nó làm con gái chúng tôi nữa chứ?”


Vẻ mất kiên nhẫn đã bắt đầu đậm dần trên khuôn mặt Chiến Lê Xuyên nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói tiếp: “Cái gọi là nghĩa vụ chăm sóc là nghĩa vụ khi hai người có khả năng, hai người cho con cái của mình được ăn no, mặc ấm, tiếp nhận giáo dục. Cái gọi là nghĩ vụ phụng dưỡng là chỉ con cái cung cấp điều kiện sinh hoạt tối thiểu cho bố mẹ về mặt vật chất và kinh tế. Điều kiện sinh hoạt tối thiểu là thỏa mãn yêu cầu ăn mặc cơ bản của bố mẹ mà thôi, hơn nữa về mặt tinh thần thì sẽ hỗ trợ, quan tâm, chăm lo cho bố mẹ về sinh hoạt.”