Đánh Cảnh Lạc?


Cảnh Thiên bất giác liếc nhìn Chiến Lê Xuyên đang nhìn mình rồi hỏi: “Người của anh đánh Cảnh Lạc à?”


Chiến Lê Xuyên k3hẽ nhướng mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ.


“Tôi cũng muốn lắm.”


Nghĩ lại thì suy cho cùng Cảnh Lạc vẫn là em gái c1ô, không có được sự cho phép của cô, anh sẽ khiến đối phương
không được yên thân nhưng tuyệt đối không khiến cô ta bị thương.


“Anh rể em khôn9g cho người đánh nó đâu.” Cảnh Thiên trả lời. Cảnh Lạc vẫn chưa đến mức khiến cô muốn đích
thân ra tay dạy dỗ.


Nhưng…


Không phải Ch3iến Lê Xuyên thì là ai?


Nghĩ đến chiếc xe theo dõi cô hôm nay và người đứng sau những người đó, Cảnh Thiên khẽ nhướng mày.


Cảnh Kiệt 8mách xong bèn hớn hở về nhà. Cậu không hề để tâm đến chuyện Cảnh Lạc bị đánh, chỉ cần chị cậu biết
chắc chắn bố mẹ sẽ đến gây chuyện với chị để phòng ngừa cho tốt là được rồi.


Cậu vừa đi ra đến cửa thì gặp Phàn Thụy.


Hôm nay Phàn Thụy đã mấy lần muốn nói chuyện với cậu ở cổng đồn cảnh sát rồi, nhưng đều bị mẹ Cảnh Kiệt
ngăn lại.


Bây giờ thấy Phàn Thụy lại đến, còn đứng ngó đồng ngó tây ngoài biệt thự, Cánh Kiệt bèn đi đến vỗ vai cậu ta một
cái.


Phàn Thụy giật thót mình, thấy là Cảnh Kiệt bèn hớn hở gọi một tiếng “J thần” rồi bảo: “Cậu biết hôm nay chị


Thiên đến chỗ tớ ăn canh cay phải không?”


Cảnh Kiệt gật đầu.


“Thế cậu có nhở người phụ nữ cùng xuống xe với Phó thị trưởng Bành sau đó không?” Phàn Thụy lại hỏi.
Cảnh Kiệt chớp mắt rồi lại gật đầu.


Tuy trồng người phụ nữ đó rất diêm dúa nhưng chị ta cũng đến để giúp chị mình, vì vậy cậu nhớ rất rõ. “Cậu biết
không, hôm nay chị cậu không phải đến ăn canh cay một mình đâu, chị ấy đi cùng người phụ nữ kia đấy. Còn
nữa.”


Phàn Thụy cân nhắc rồi vẫn nói ra: “Tớ thấy người phụ nữ đó cầm theo một bản kết quả xét nghiệm DNA, lúc đó tớ
đang mang đồ ăn lên nên có thấy loáng thoáng, hình như bản xét nghiệm đó là của chị gái cậu đấy.”


Ánh mắt Cảnh Việt vẫn ngơ ngác như không thể tập trung được, nhưng sau khi nghe những gì Phàn Thụy nói, đôi
mắt rệu rã lại đột ngột mở to.


Nghĩ lại thì bắt đầu từ khi mình có thể hiểu chuyện, chị gái luôn bị bố mẹ đối xử một cách không công bằng. Chỉ
cần là thứ gì của chị, bố mẹ sẽ dùng đủ kiểu dụ dỗ lừa dối hoặc nói vài lời cay nghiệt để giành
lay.


Bố mẹ đối xử với Cảnh Lạc thì không phải nói rồi, tuy cũng rất hung dữ với cậu nhưng cậu biết, đó là sự hung dữ
vì giận cậu không biết phấn đấu.


Nhưng bố mẹ thực sự đối xử không tốt với chị. Hồi trước cậu vẫn không hiểu vì sao chị tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, tốt bụng và giỏi gianh như vậy, bố mẹ lại chỉ muốn dành hết những thứ tốt cho Cảnh Lạc. Bây giờ cậu đã hiểu rồi! Hóa ra có khả năng chị không phải con ruột của họ!


“Kết quả…” thế nào?


Lời nói kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được.


“Hình như chị Thiên không phải con ruột nhà cậu. Hơn nữa hình như chị Thiên đã chắc chắn chuyện này từ trước khi nhận được bản báo cáo rồi. Với cả…tớ cứ có cảm giác chị Thiên không phải dạng vừa đâu. Hôm nay cậu cũng thấy người phụ nữ đi cùng Phó thị trưởng Bành rồi đấy, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nhưng khi ở trước mặt chị Thiên, người đó lại có vẻ như coi chị Thiên là bề trên.”