“Đế Vân Tiêu, mẹ cảnh cáo con, bình thường con chó má thì được, con phải nói rõ ràng chuyện của em gái con cho
mẹ. Mẹ vừa nghĩ đế3n việc bé con nhà chúng ta kết hôn sớm như vậy là mẹ lại thấy rất không vui! Rốt cuộc là con
bé kết hôn với tên khốn kiếp nào th1ế? Còn nữa, rốt cuộc là năm đó ai đã bế bé con nhà chúng ta đi?”


Vân Tiêu hơi đau đầu, nhanh chóng đưa giấy cho Tạ Thanh9 Nghiên: “Mẹ, đây là đoàn phim, rất nhiều người đang
nhìn kìa.”


Tạ Thanh Nghiên thì thào nói nhỏ: “Nhìn thì nhìn, ai mà 3dám nói năng lung tung thì mẹ sẽ giết cả người đó. Hu
hu hu…”


“Mẹ, đây là nước Z, không phải nước B. Xin mẹ hãy chú ý 8dùng từ cho phù hợp.”


“Vậy thì ai mà dám nhiều chuyện thì mẹ sẽ khiến kẻ đó flop đến chết luôn.”


“Được được được, mẹ nói gì thì là thế đó. Nhưng mẹ đừng quên, trừ bọn con ra thì giờ mẹ còn có Thiên Thiên nữa.
Thiên Thiên là một cô gái lương thiện, em ấy không hiểu gì, mẹ đừng làm em ấy sợ.”


Câu nói của Vân Tiêu đã khiển Tạ Thanh Nghiên bừng nắng hạ.


Đôi mắt bà đột nhiên mở to, bà kinh ngạc nhìn Vân Tiêu rồi hỏi: “Không hay rồi, vậy thì hôm nay có phải mẹ đã thể
hiện hơi quá rồi không? Liệu con bé có nhìn ra không? Vừa rồi khi mẹ ăn vạ con bé, con bé cũng nhận ra mẹ đang
cải trang rồi.”


Vân Tiêu không khỏi đỡ trán bằng một tay, tay kia thì đưa giấy cho mẹ mình.


“Mẹ lau đi.”


Lúc này, Tạ nữ sĩ thật sự đã lau hết nước mắt rồi.


Còn liếc nhìn xung quanh.


Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì thấy nhân viên và diễn viên trong đoàn đều đang nhìn bà.


Tạ Thanh Nghiên bĩu môi, lại đả Vân Tiêu một lần nữa: “Con đừng có mà vòng vo Tam quốc với mẹ, mau trả lời
câu hỏi của mẹ đi! Rốt cuộc thì bẻ con nhà chúng ta đã kết hôn với tên khốn kiếp nào rồi? Năm đó rốt cuộc là ai
đánh tráo bé con của mẹ? Còn nữa…” Bộ dạng kiêu ngạo của Tạ Thanh Nghiên lập tức ủ rũ: “Có phải màn biểu
diễn vừa rồi của mẹ vụng về lắm không?”


Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Vân Tiêu liền trầm xuống.


“Nửa đêm hôm qua con mới biết Thiên Thiên và con là anh em ruột sau khi biết chuyện trước mắt cũng chỉ điều
tra được em ấy đang ở trong bệnh viện. Bệnh viện đó là của nhà họ Chiến giàu nhất thành phố H, mà em ấy lại lên
phòng cao nhất. Mấy ngày trước, con nghe nói là cái vị thái tử của nhà họ Chiến kia đột nhiên bị suy tim phải nhập
viện. Mà con điều tra ra bố nuôi của Thiên Thiên là chủ của một công ty phát triển bất động sản nhỏ đang phải đối
mặt với nguy cơ phá sản. Nghe nói khoảng thời gian trước đã bán con gái mình, để cho con gái nhà họ lấy một
người bị bại liệt, đổi lấy sự trợ giúp kinh tế của thông gia. Sau đó con đã sai người điều tra, người giúp đỡ nhà họ
Cảnh lại là nhà họ Chiến, cho nên chắc là Thiên Thiên kết hôn với Chiến Lê Xuyên.”


“Tên bại liệt đó à!!!” Tạ Thanh Nghiện tức giận đến mức mắt trợn lên.


Nếu Chiến Lê Xuyên không bị bại liệt, muốn lấy con gái của bà mà không mất mấy lớp da thì đừng hòng được như
ý. Càng không nói đến việc bây giờ đã bị bại liệt rồi.


Hơn nữa, con cả nhà bà cũng quen biết Chiến Lê Xuyên, hai nhà còn hợp tác làm ăn, bây giờ tình hình nội bộ nhà họ
Chiến rất loạn, Chiến Lê Xuyên bị liệt nửa người trên, với kỹ thuật y học hiện tại mà nói, hoàn toàn không thể chữa
khỏi được.


Nói cách khác, bẻ con nhà bà chỉ là bông hoa mới chớm nở đã bị đổi bố mẹ chó chết kia làm cho tàn lụi rồi?


Thấy mẹ mình tìm điện thoại, trên mặt đằng đằng sát khí, Vân Tiêu giữ tay bà lại.


“Mẹ muốn làm gì thế?”


“Gọi cho anh cả con, mẹ phải bảo nó khiến nhà họ Chiến phá sản nhanh nhất có thể.”