Vì Lăng Tư Kỳ và Cảnh Thiên phối hợp rất ăn ý, tuy cô bé này không nói nhiều nhưng Tạ Thanh Nghiên lại có ấn
tượng khá tốt.


T3uy nhiên bà không gọi đến Hình Mỹ Kỳ và La Gia Ni.


Hình Mỹ Kỳ tức đến mức sắp không kiềm chế được sắc mặt nữa.


Vừa rồ1i cô ta thấy rõ ràng, những người mua đồ mang tới đều là nhân viên của Hoàn Thụy.


Chị Thanh này sử dụng tài nguyên của Vân Ti9êu để làm việc cho Cánh Thiên! Thật quá đáng!


“Cảnh Thiên, bên ngoài có người tìm.” Một nhân viên đi đến và nói.


“Có 3nói là ai không?” Cảnh Thiên hỏi.


“Không nói, anh ta chỉ nói cô là ân nhân cứu mạng của nhà anh ta, anh ta muốn cảm ơn cô. Tô8i thấy bên ngoài có
rất nhiều xe hơi hạng sang, hình như đều là của nhà anh ta. Cô mau ra ngoài xem đi.”


Thấy Cảnh Thiên đang ăn uống vui vẻ, Tạ Thanh Nghiên không vui cho lắm.


Bé con nhà bà vất vả cả buổi sáng nay rồi, giờ mới được uống chút nước, ăn chút đồ mà lại bị làm phiền, bà nói:


“Nếu là người quen thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho em, còn không có số điện thoại, cho thấy không phải là
người quen. Nếu nói em là ân nhân cứu mạng của người ta, vậy thì cứ để cậu ta đợi đi, khi nào rảnh thì đi gặp.”


“Vâng.” Cảnh Thiên đồng ý, tiếp tục ăn uống, không hề có ý định đi xem sao.


Kiếp trước cô đã cứu không biết bao nhiêu người, nhưng kiếp này có chỉ từng cứu hai người, một là Chiến Lệ
Xuyên, người còn lại là ông nội của người mà cô không muốn gặp nhất.


Người đầu tiên có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào, rất rõ ràng, người tìm cô là người thứ hai.


Tạ Thanh Nghiên phát hiện ra, sau khi nghe thấy nhân viên hậu cần nói là đối phương muốn cảm ơn ơn cứu mạng
của bé con nhà mình, cô uống trà sữa cũng không thấy ngon nữa, ăn bánh ngọt cũng không vừa miệng, dáng vẻ
đầy tâm sự.


Vì vậy bà âm thầm lấy điện thoại ra sai người nhanh chóng tìm hiểu chi tiết về người bên ngoài và mối quan hệ
giữa cậu ta và bẻ con.


Còn trước mặt bé con nhà mình, Tạ Thanh Nghiên không nhắc gì về người đàn ông kia.


Vân Tiêu liếc nhìn Cảnh Thiên, cũng không nói gì.


Bầu không khí sôi nổi bỗng lắng lại.


Lăng Tư Kỳ ăn vài miếng cho có lệ, cầm một cốc trà sữa rồi cảm ơn Tạ Thanh Nghiên, đi sang một bên đọc sách.


Cảnh Thiên ăn mà không cảm thấy mùi vị gì nhưng vẫn ăn thong thả.


Sau khi ăn một lúc, đạo diễn lại bảo Cảnh Thiên và Vân Tiêu quay phim. Nhưng lần này rõ ràng là Cảnh Thiên hơi
mất tập trung, sau khi NG năm sáu lần, đạo diễn bảo Cảnh Thiên nghỉ một lát để Vân Tiêu giảng giải về cảnh quay
cho cô.


“Có cần tôi giúp gì không?”


Nhìn bộ dạng lơ đễnh của Cảnh Thiên, Vân Tiêu cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.


Anh ta có thể cảm nhận được người bên ngoài có ảnh hưởng rất lớn đến cô.


Thật ra Cảnh Thiên không muốn đối mặt với người đó, nếu có thể, cô muốn trở thành một con rùa rụt cổ.


Nhưng đây không phải là phong cách của cô.


Cuối cùng, cô quyết định, nói với Vân Tiêu: “Có thể chờ tôi một lát không? Tôi ra ngoài rồi sẽ trở lại ngay.”


“Đương nhiên rồi, ra ngoài bao lâu cũng không thành vấn đề. Nếu cần tôi giúp thì cô cứ nói.”


Nhìn em gái mình gật đầu rồi đi ra như một đứa trẻ phải đi thi nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt, trong lòng Vân Tiêu rất không thoải mái, anh lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mạng lưới tình báo của mình, bảo họ điều tra đầy đủ thông tin về người bên ngoài càng nhanh càng tốt.