*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

137764.png

Ánh mắt của Chiến Lê Xuyên rõ ràng là không được tự nhiên.


“Muốn ba loài cây tạo ra phản ứng hóa học và giải phóng khí độc phosgene cần phải đạt đến 20 độ C. Tức là không chỉ có người chuyên trồng dã chi ma trắng để hại tôi, mà còn có đồng bọn giảm nhiệt độ trong phòng tôi vào ban đêm.”


Cảnh Thiên gật đầu: “Phòng của chúng ta thông nhau, tối hôm qua nhiệt độ thực trong phòng tôi chỉ có 24 độ, đối phương không hề cố ý chỉnh nhiệt độ trong phòng quá thấp, nhưng phòng kính bên cạnh lại bị chỉnh xuống còn 20 độ. Cửa phòng anh mở ra, không khí lạnh sẽ tràn vào và làm giảm nhiệt độ trong phòng.”


“Buổi sáng khi mới thức dậy, cửa giữa phòng kính và phòng ngủ đang đóng.” Chiến Lê Xuyên nói.


Ông cụ nghe vậy vội vàng hỏi: “Thiên Thiên, tối hôm qua cháu giúp A Xuyên đóng cửa à?”


Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Không có gì không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ.”


Cuối cùng, sau khi ông cụ cảm ơn Cảnh Thiên ngàn vạn lần cảm ơn xong, ông cụ không yên tâm về sức khỏe Chiến Lê Xuyên nên đã bảo quản gia Từ sắp xếp người đưa anh đến bệnh viện.


Về phần sau đó ông cụ và những người khác định tìm kẻ hãm hại kia như thế nào thì không phải việc của cô.


Mãi cho đến khi Chiến Lê Xuyên rời đi, lúc đó mới chỉ mới 7 rưỡi sáng, vì vậy Cảnh Thiên quyết định đến nhà Tần Dịch.


Ngay khi đưa ra quyết định này, Cảnh Thiên liền cảm thấy đầu mình đau nhói, tim cũng đau.


Kể từ sau khi sống lại, cô phát hiện ra rằng nguyên chủ vẫn còn một chút ý thức không chịu tiêu tan bên trong cơ thể của cô. Nói tóm lại, chỉ cần trong lòng cô phàn nàn về Tần Dịch là cả người đều khó chịu.


Nhưng nếu như tin tưởng Tần Dịch như vậy thì tại sao khi cô quyết định sáng sớm sẽ đến nhà anh ta để bắt quả tang, nguyên chủ lại chống đối như vậy?


Đã chết rồi mà còn có thể lưu lại chấp niệm mạnh mẽ thế này, đúng là bó tay.


Vì vậy để đánh tan chấp niệm cuối cùng của đối phương, cô nhất định phải đến nhà Tần Dịch.


Không đúng, cô phải đánh tan nỗi chấp niệm đó trong ý thức của mình.


Trên hòn đảo tư nhân tại 15 độ vĩ Bắc 29 độ kinh Tây, ngày càng có nhiều trực thăng trên không và tàu tìm kiếm cứu nạn trên biển.


Thời gian trôi qua, càng nhiều đoàn người đến từ khắp nơi tập trung trên đảo.


Ngoài Đường Môn ra, các chính trị gia, mafia và đối tác từ khắp nơi trên thế giới cần sự giúp đỡ của Saka hoặc là đích thân đến, hoặc là cử người đến giúp đỡ tìm kiếm.


Thời gian dần trôi qua, khả năng sống sót của Saka ngày càng nhỏ.


Đổng Duyệt Đồng đã khóc ngất ba lần rồi, mỗi lần tỉnh lại đều chạy ra ngoài bãi biển, đối mặt với gió biển se lạnh, không quan tâm đến những lời khuyên nhủ của trưởng lão Đường Môn, ngơ ngác chờ tin tức đến.


Thân hình gầy gò đứng trong gió như có thể bị gió thổi bay, bị sóng lớn cuốn đi bất cứ lúc nào.


“Tiểu Duyệt, về trại chờ đi, ở đây gió to lắm.”


Một người đàn ông luôn ở bên cạnh Đổng Duyệt Đồng. Dáng người hắn cao ráo thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, trên người mặc bộ vest cao cấp được đặt may thủ công của thương hiệu Z càng khiến dáng người cao ráo của hắn trở nên hoàn hảo hơn.


Khuôn mặt hắn cũng mang đầy vẻ buồn bã, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Đổng Duyệt Đồng, ngoài nỗi buồn, trong mắt hắn còn có sự đau lòng không thể ngăn lại được.


“Không, em không về trại đâu. Em phải ở đây chờ chị! Anh Tấn Nguyên, chị lợi hại như vậy, chị ấy sẽ không chết đi như vậy đâu đúng không?”