Đây cũng là lý do tại sao Đổng Duyệt Đồng có thể luyện tập võ thuật cổ xưa và có được chân khỉ.
Chính là bởi vì Cảnh Thiên đã từng coi 3Đồng Duyệt Đồng là em gái của mình, khai thông toàn bộ kinh mạch trên
người cô ta.
Lúc đó Saka mới mười tuổi, còn khá ngây thơ, không 1hiểu lòng người hiểm ác. Sau này, cho dù Tiết Tấn Nguyên
có cầu xin cô mười mấy năm cô cũng không quan tâm đến đối phương.
Không ngờ n9gười thứ hai mà cô khai thông toàn bộ kinh mạch lại là Chiến Lệ Xuyên.
Cảnh Thiên ước tính với sự thông minh tài trí của Chiến Lệ Xuyê3n, chỉ sợ không quá năm năm anh sẽ có thể vượt
qua Đổng Duyệt Đồng bây giờ.
Đổng Duyệt Đồng luôn thích giả vờ giống như một bông hoa t8rắng nhỏ sắp tàn trong gió nhưng trên thực tế, sức
chiến đấu của cô ta vô cùng mạnh mẽ. “Được rồi, phẫu thuật đã thành công rồi. Lưng anh có một vết thương dài
3cm, để tránh để lại sẹo, tôi đã dùng chỉ sinh học để khâu. Nếu muốn vết thương ở phần lưng khép lại nhanh hơn
thì dù có thể cử động rồi cũng đừng nhảy nhót lung tung.”
Chiến Lệ Xuyên vẫn đang nghe cô nói, nhưng lại phát hiện không có lời sau và dặn dò gì nữa.
Vấn đề của anh là vết thương dài 3cm sau lưng có để lại sẹo không ạ?
Lẽ nào vấn đề của anh không nên là bao lâu sau thì có thể làm phục hồi chức năng?
Bao lâu sau thì có thể thực sự xuống giường?
Bao lâu sau thì có thể đi lại bình thường?
Sau khi Cảnh Thiên dặn dò câu này thì nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Chờ đã.”
Chiến Lệ Xuyên vẫn không thể nhịn được mà gọi cô lại. Sau khi anh xuống giường, cô sẽ không phải là giáo sư J
nữa, anh có thắc mắc thì cũng không biết phải làm sao.
Cảnh Thiên dừng lại nhìn anh: “Cậu ba còn có chuyện gì nữa không?”
“Vậy thì… bao lâu nữa tôi có thể làm phục hồi chức năng?”
Cảnh Thiên: …


“Tôi đã giúp anh khai thông tất cả dây thần kinh rồi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không cần, dù sao thì ông cụ Chiến đã dùng 10% cổ phần của tập đoàn nhà anh để mua sự khỏe mạnh của anh
rồi.”
“Còn có 10% của tôi nữa.” Chiến Lệ Xuyên lập tức nói.
Cảnh Thiên suýt đã quên mất, vừa nghe thấy lời nhắc nhở này, mắt cô lập tức cong lên.
“Kể từ hôm nay, tôi chính là cổ đông lớn của tập đoàn AUPU rồi.” “Ừ.” Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của
Chiến Lệ Xuyên cũng rất tốt. “Vậy thì tôi đi trước đây, cậu ba nghỉ ngơi tốt nhé.” Không phải…
Chiến Lệ Xuyên hơi ngơ ngác.
“Giáo sư J.”
“Còn có vấn đề gì sao?”
“.. Cô còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Khi nào thì tôi mới có thể bắt đầu phục hồi chức năng? Khi nào thì
mới có thể xuống giường được? Khi nào mới có thể đi lại như người bình thường?”
Lúc này Cảnh Thiên mới nhận ra rằng đối phương không hiểu lời cô vừa nói.
“Lúc trước anh không thể cử động, không thể đi lại được là vì cột sống bị gãy, tủy xương bị tổn thương, tế bào thần
kinh bị đứt đoạn. Bây giờ tôi đã khôi phục lại toàn bộ tế bào thần kinh cho anh rồi, như vậy sẽ không tồn tại vấn đề
bị giới hạn hành động nữa. Bây giờ vấn đề của anh chỉ là mũi khâu bằng chỉ sinh học vừa rồi, chỉ cần anh không
kéo ra là được.”
Lần này Chiến Lệ Xuyên đã hiểu rồi, mắt anh mở to.


Trong nhận thức của anh, ngay cả khi ca phẫu thuật thành cong bất thương thì anh cũng sẽ phải đối mặt với việc phục hồi chức năng.


Nếu phục hồi chức năng không tốt thì cho dù sau này có thể đi lại được cũng giống như liệt nửa người.


Mong ước lớn nhất của anh là có thể đứng lên và đi lại như một người bình thường. Ngay cả khi anh không thể đi bộ quá lâu, anh cũng chấp nhận.


Không ngờ, kết quả lại là…


Còn chằng cần phục hồi chức năng!!!