Anh dịu giọng hơn, nói: “Nghe lời tôi, xuống trước đi. Tôi đảm bảo không có chuyện gì đâu.”
“Không được, anh không được cử động linh 3tinh.” Cảnh Thiên khăng khăng.
Cô tin lời Chiến Lệ Xuyên.
Bởi vì một người đang bị liệt mà vẫn có thể tạo ra người máy hoành1 tráng như vậy, hơn nữa lúc này người máy đã
có lại thành một cái vali màu trắng, nằm im trên mặt sàn không hề nhúc nhích. Cô tin nểu Vân Ch9u thực sự vào
đây thì chưa chắc chắn là ai thắng. Nhưng chắc chắn cô sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho dù là xuất phát từ3 việc cô là một cô vợ xung hỉ, nhất định phải làm tốt công việc “xung hì”, hay là xuất phát
từ việc Chiến Lệ Xuyên là bệnh nhân của cô, là b8ác sĩ mổ chính, cô có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của Chiến Lệ
Xuyên, cô sẽ không xuống xe.
Bởi vì lúc này mà gọi điện bảo người mình đến thì sẽ bị lộ, tự mình ra tay cũng sẽ bị lộ. Kiểu gì cũng sẽ bị lộ, Cảnh
Thiên nghĩ thông rồi nên không còn phân vân nữa.
Cô đang định nói là thực ra mình cũng lợi hại lắm, ít nhất thì có thể giải quyết được Vân Chu, cô bỗng thấy Vân
Chu bên ngoài đột nhiên hốt hoảng nó đi, người bên cạnh anh ta thì lũ lượt ngã xuống.
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên với vẻ khó hiểu.
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày, anh cũng cảm thấy bất ngờ trước tình hình đột ngột.
Lúc này, trong đầu Chiến Lệ Xuyên đột nhiên vang lên một âm thanh.
“Đại ca, là người của Đế Vân Hi đến. Chúng tôi có cần ra không ạ?”
Chiến Lệ Xuyên suy nghĩ một giây rồi mới ra chỉ lệnh trong đầu.
“Chờ lệnh.”
“Vâng.”
Đế Vân Hi là cậu chủ của gia tộc giàu nhất châu Đế, người bên cạnh anh ta đều không phải dạng tầm thường.
Có lẽ Vân Chu cũng khá lợi hại, nhưng bên cạnh những công tử nhà giàu đỉnh cấp như thế này không thể thiếu
người như Vân Chu.


Thế nên khi đối diện với Đế Vân Hi xuất hiện đột ngột, Vân Chu cảm thấy bất an.
Anh ta có thấy Để Vân Hi đến Viện nghiên cứu Lawrence để kiểm tra sức khỏe, nhưng anh ta không ngờ được rằng
người đó lại ra tay xen vào chuyện này.
Quan trọng là sự xuất hiện của Đế Vân Hi đã khiến kế hoạch bao nhiêu năm của anh ta thành công cốc.
Vận Chu không cam tâm, bắt đầu đánh nhau dữ dội với người của Đế Vân Hi, người của Để Vân Hi trông thì chẳng
ra làm sao, nhưng người nào cũng có thân thủ tương đương hoặc thậm chí là còn hơn cả anh ta.
Vân Chu hoảng hốt, bị người ta đánh bầm dập, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Chiến Lệ Xuyên và Cảnh Thiên ngồi trong xe nhìn ra.
Chiến Lệ Xuyên càng nhìn lâu, ánh mắt càng tối đi.
Anh biết rất rõ về năng lực của Vân Chu, nếu thuộc hạ nào của Đế Vân Hi cũng có năng lực như thế này, vậy thì
đáng suy nghĩ rồi đấy.
“Tôi tưởng Vân Chu theo anh cả ngày, làm trợ lý đặc biệt của anh thì chắc chắn sẽ rất lợi hại. Hóa ra là cũng bình
thường thôi.”
Cảnh Thiên đã hóng chuyện xong, không nhịn được mà thốt lên một câu đánh giá trung lập.
Chiến Lệ Xuyên: …
Vợ anh chê anh rồi à?
Nhưng dưới tay anh không chỉ có một mình Vận Chu mà.
Chiến Lệ Xuyên muốn cứu vãn, anh còn đang nghĩ nên làm thế nào thì mới khiến vợ anh hiểu ra rằng, thực ra anh
cũng rất là lợi hại. Thậm chí anh còn đang nghĩ có nên để vợ anh biết được thân phận ẩn giấu của anh hay không.
Nhưng đúng lúc này, tiếng Đế Vân Hi lại vang lên.
“Đúng là cũng bình thường thôi.”
Chiến Lệ Xuyên: …


Con gián bò ở đâu ra đây?


Ghét thế nhỉ!


Ông em chạy ra làm người thứ ba thì thôi đi, đến ông anh cũng chạy ra gây chuyện theo. Anh ta định nối giáo cho giặc hay là định làm người thứ tư?


Lúc này Đế Vân Hi đã sái đôi chân dài, bước đến cạnh cửa xe của Cảnh Thiên. Anh ta nhìn Chiến Lệ Xuyên đang ngồi trên xe lăn bên trong xe, nói: “Cậu ba, cậu quản người dưới không nghiêm cho lắm nhỉ?”