“Con trai thì sao?”
“Không có ghi chép vì đó là một người bị tự kỷ. Chắc là không bắt nạt được cô chủ đầu ạ.”
Đề Tịnh Hiên đ3áp lại rồi quay người rời đi.
Cấp dưới theo sát phía sau.
“Dạy cho con trai ông ta một bài học, trùm bao tải rồi đánh gãy t1ay chân.”
“Vâng.”
Ngay khi cấp dưới cho rằng ông chủ muốn sai người làm hỏng mặt cô gái đó, khiến cô ta cho dù có tài nguyê9n
cũng không thể làm được Ảnh hậu thì Để Tịnh Hiên lại thay đổi chủ đề: “Bạch Dư bị bệnh nan y à?”
“Bạch Dư?” Cấp dưới nhất thời kh3ông kịp phản ứng lại.
“Chính là con trai của mẹ kế cậu ấy.”
“Ông chủ, nó tên là Bạch Đồ. Nó không bị bệnh nan y, mà là bị m8ắc hội chứng bạo lực và tính cách vặn vẹo.” “Bảo
Bạch Đồ lấy cô gái đó, đợi sau khi thằng hai khiến nhà họ Cảnh phá sản thì để cô ta vào nhà họ Bạch của cậu làm
mợ chủ.”
Cấp dưới ho khan hai tiếng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Để Tịnh Hiên quét sang liền gật đầu: “Vâng.”
Để Tịnh Hiên liếc nhìn cấp dưới rồi ngồi vào trong xe: “Sao hả, cảm thấy vấy bẩn Bạch Đồ à?”
Cấp dưới suýt nữa thì bị nghẹn, vội vàng nói: “Ông chủ, tất cả những người có tên tuổi giới thượng lưu tại châu Đế
đều biết Bạch Đồ bạo lực, nó đã khắc chết hai người vợ rồi.”
“Vậy không phải là vừa hay à? Dù sao thì cô gái đó cũng bị mắc bệnh tim bẩm sinh, đều là những người có bệnh,
hoàn toàn xứng đôi.”
“… Vâng.”
“Ông chủ, xin hỏi ông muốn đi đâu?”
Để Tịnh Hiên nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.


“Tìm bà chủ.”
Cấp dưới:
— ||
Không phải vừa mới nói là phải lặng lẽ gây ấn tượng với con gái à? Không phải nói là muốn hành động một mình
à?
Là gia chủ của hào môn số một tại châu Đế, sao cải chuyện thay đổi xoành xoạch này lại làm như không thể? “Bà
chủ đang ở cùng với cái thằng mất dạy kia à?”
“Vâng thưa ông chủ.”
“Đợi sau khi nhà họ Cảnh bị cháy, mua một căn biệt thự ở Lam Cảnh Loan và sống ở đó.”
“Vâng.”
“Chúng ta đến siêu thị gần Lam Cảnh Loan nhất, khi nào mua được nhà rồi thì nói cho tôi biết, phải nhanh, trước
tới nay tôi phải hầm xong canh cho bà chủ.”
“Vâng.”
Về cái bọc cơm chó đột nhiên xuất hiện này, cấp dưới trong xe tỏ vẻ họ đã ăn đến mức không ị ra được nữa rồi.
“Thiên Thiên, bố mẹ cháu… đi rồi à?”
Ông cụ không thấy ông bà Cảnh, biết ngay là đã bị đuổi đi rồi. “Vâng.”
Cảnh Thiên đã thêm một viên sủi VC vào nước linh tuyền được chắt lọc ra từ một tỉ tiền dược liệu quý giá dự trữ
trong thùng, đợi mùi của VC bên trong đã hoàn toàn che đi mùi vị của nước linh tuyền, cô đưa luôn cốc nước cho
ông cụ, bảo ông cụ uống.


Ông cụ cầm lấy cốc nước, liếc nhìn Cảnh Thiên, nói: “Cháu đi theo con đường nghệ sĩ, bên ngoài có rất nhiều người nhìn chằm chằm
vào cháu. Mấy cái đứa hay chửi người ta trên mạng và anh hùng bàn phím sẽ không quan tâm đến việc cháu có phải chịu ấm ức hay
không. Nhà họ Chiến không thiếu tiên, chỉ cần họ không quá đáng quá thì dàn xếp ổn thỏa sẽ tốt hơn cho danh tiếng của cháu. Cho dù
cháu có tiếp ứng kinh tế cho họ thì trên thương trường, A Xuyên cũng có thể lấy lại phần cháu bị tổn thất.”
“Ông nội, cháu cảm thấy chuyện này vẫn nên xem lựa chọn của Thiên Thiên, cô ấy thích làm thế nào thì làm thế đó.”
Ông cụ: …


Trước đây ông cụ đã từng là chất keo dính giữa họ, bây giờ ông là người thừa.