*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138282.png

“Phản rồi phản rồi! Cô ta phản thật rồi! Rốt cuộc là cô ta có gia giáo gì hay không thế? Làm sao cô ta có thể thốt ra những lời để tiện và nhục mạ người khác như thế?”


Tần Dịch: …


“Hồi trước chỉ muốn dùng cá tính mạng cho con, bây giờ… bây giờ lại nói con là tờ giấy chùi đít! Con đàn bà này thực sự cay nghiệt quá!”


Bà Tần càng nói, sắc mặt Tần Dịch càng thêm khó coi.


“Chị ấy thật sự quá đáng quá, tối qua mắng em là chó cái, hôm nay lại nói anh như vậy. Anh Dịch, anh đừng lo lắng, cho dù sau này chị ấy không giúp anh nữa thì em sẽ giúp anh. Em không tin chị ấy có thể mặc kệ cá bố mẹ.”


Tần Dịch đang xám xịt tỉnh táo ngay lại, anh ta nhìn sang Cảnh Lạc và nói: “Tiểu Lạc, vậy thì em mau gọi điện sang cho bố mẹ em đi, kể lại chuyện này cho hai bác nghe. Cho dù thế nào thì giờ anh cũng không thể chia tay với cô ấy được, chia tay rồi thì dù sau này em có lấy được tiên từ chỗ bố mẹ em, chúng ta cũng không có được tài nguyên nữa.”


“Nhưng mà… nhưng mà chị ấy đã tuyệt tình như vậy rồi…” Cảnh Lạc cắn môi, không đồng ý.


Tần Dịch là người đàn ông của cô ta, vì cái gì mà cô ta phải nhường?


Nhưng cũng chỉ vì muốn có được tài nguyên mà thôi.


Cho dù Cảnh Thiên không còn quan hệ gì với Tần Dịch nữa, chỉ cần cô ta nói với bố mẹ, Cảnh Thiên lại dám không cho cô ta tài nguyên hay sao?


“Em biết thực ra Thiên Thiên rất hiền lành mà, có lúc EQ thấp một chút nhưng cô ấy nghĩ gì nói nấy, không để bụng đầu.” “Nhưng mà… anh Dịch này, anh không phát hiện rằng từ khi chị ấy được gả sang nhà họ Chiến, chị ấy đã hoàn toàn thay đổi sao?”


Bà Tần cũng hùa theo: “Ừ, Tiểu Lạc nói không sai. Lúc con khốn đó không có chỗ dựa, trong mắt nó, con còn hơn cả vàng ấy chứ. Trong mắt nó, con chính là ngọc hoàng đại để vô giá! Bây giờ bị bán sang nhà họ Chiến, làm vợ lấy may cho một tên bại liệt mà nó tưởng mình biến thành đại gia luôn rồi à? Còn muốn làm bố của mẹ chứ! Còn dám nói con là tờ giấy đã chùi đít! Xem nó vênh cái mặt lên kìa! … Ôi chao, mẹ tức chết đi được!”


“Mẹ!” Tần Dịch bực bội gọi một tiếng.


Lúc này trong lòng anh ta chỉ toàn là bóng lưng quả quyết không một hồ lưu luyến của Cảnh Thiên khi bỏ về, anh ta bực bội nói: “Mẹ bớt nói vài câu được không? Mẹ biết rõ con tiếp cận Cảnh Thiên để lấy tài nguyên mà mẹ còn liên tục kích động cô ta. Mẹ không thể đối xử với cô ta tốt như đối xử với Cảnh Lạc à?”


Tần Dịch bực bội, vội vàng mặc quần áo vào rồi ra ngoài.


“Anh Dịch, anh đi đâu thế?”


Tần Dịch vừa ra ngoài đã bị Cảnh Lạc giữ lại, cô ta tỏ ra ấm ức và không nỡ.


Tần Dịch thấy vậy thì thoáng vẻ đau lòng, cuối cùng anh ta vẫn vỗ về tay cô ta và bảo: “Anh phải đến công ty một lát, “Mirror World’ sắp giới thiệu chính thức rồi, không thể xảy ra sự cố gì trong thời điểm quan trọng này được. Em cũng mau về nói chuyện với hai bác đi, không bảo họ giành giật gì cả, ít nhất phải ổn định bên Cảnh Thiên đã, tuyệt đối không được để cô ta làm chuyện điên rồ.”