*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138284.png

Cảnh Thiên trả lời nhẹ bẫng.


Thấy Cảnh Thiên tỏ ra bình thản như vậy, quản gia Từ chọn tin tưởng cô.


“Được rồi. Nếu mợ chủ đã nói như vậy thì tôi sẽ tin mợ. Nhưng tôi cũng mong mợ chủ có thể ghi nhớ những gì tôi vừa nói, đây không phải chuyện đùa đâu.” “Biết rồi.” Cảnh Thiên xua tay, cô vừa trèo xuống giường bệnh vừa hỏi: “Có ai nói với ông là ông nói nhiều quá chưa?” Quản gia Từ …


Thấy Cảnh Thiên lại muốn đi, quản gia Từ vội gọi: “Mợ chủ đi đâu thế?”


“Đi về.”


Nói xong, Cảnh Thiên lại bỏ lại cho quản gia Từ một bóng lưng phóng khoáng bất kham nhưng lại quyến rũ lạnh lùng.


“Nhưng vẫn chưa có kết quả kiểm tra của mợ mà, mẹ không thể đi được!”


“Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì đâu, sức khỏe của tôi không sao hết.” Quản gia Từ tức đến mức giậm chân: “Không sao mà mợ lại ngất xỉu trong xe lâu thế cơ à? Mợ ơi, đến thì cũng đến rồi, tôi còn tìm cả viện trưởng rồi, mợ ở lại đây thêm lúc nữa đi, chờ viện trưởng nói tình hình rồi hẵng đi.”


Quản gia vừa nói xong, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo blouse trắng trông rất ưu tú, nhưng mắt mày lại thoáng vẻ mệt mỏi dẫn một nhóm bác sĩ cũng mặc áo blouse trắng đi vào.


“Thiên Thiên? Cô muốn đi đâu thế?”


Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Cảnh Thiên liếc một cái là nhận ra người này. Đây là cô hai của nhà họ Chiến, chị hai Chiến Thư Du của Chiến Lê Xuyên.


Cảnh Thiên khẽ gật đầu rồi trả lời: “Chuẩn bị về nhà.”


Quản gia Từ thấy vậy bèn vội vàng chạy bước nhỏ lên, khẽ gật đầu lễ phép với Chiến Thư Du: “Cô hai, mợ chủ cứ đòi về thôi, mợ ấy không có vấn đề gì chứ ạ?”


Chiến Thư Du mỉm cười, trả lời: “Được, không sao đâu, nhưng về rồi thì phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”


Cảnh Thiên gật đầu, không trả lời gì nhiều. Quản gia Từ vội vàng nói: “Vâng, cảm ơn cô hai.” Chiến Thư Du mỉm cười: “Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Thiên Thiên. Nếu không có Thiên Thiên thì chẳng biết Lê Xuyên sẽ bị hại thành thế nào nữa. Thiên Thiên là đại công thần của nhà họ Chiến đấy.”


Quản gia Từ nghe vậy cũng cười hề hề: “Đúng rồi! Mợ chủ là phúc tinh của cậu ba mà. Nhưng cô hai bảo vệ cậu ba thế này cũng là phúc của cậu ba rồi. Hồi xưa mà không có cô hai nghĩ cách hẹn đại sư Tịnh Viễn hộ cụ chủ thì chúng ta cũng chẳng gặp được mợ chủ.”


Chiến Thư Du thở dài: “Chỉ tiếc là lần này tôi vừa mới nói chuyện Saka với ông nội thì cô ấy đã qua đời rồi.”


Cảnh Thiên lắng nghe cuộc nói chuyện của quản gia Từ và Chiến Thư Du, không hề có ý định xen lời.


Cô chỉ là kẻ được nhà họ Chiến mua về để xung hỉ, chỉ cần cô lấy đủ “hỉ” rồi thì sẽ rời khỏi nhà họ Chiến. Còn về cuộc nội đầu của nhà họ Chiến thì có không hề quan tâm, chỉ cần đối phương không ảnh hưởng đến cô là được.


“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ông nội bảo tôi về nhà, Thiên Thiên cũng muốn về thì tôi đi cùng mọi người nhé.”


Nói xong, Chiến Thư Du dặn dò những người theo sau vài câu rồi cùng Thiên Thiên ra về.


Khi ngồi trên xe, Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Chiến Thư Du, cô không kìm được mà nhướn mày hỏi: “Cô hai cứ nhìn tôi như thể là vì có việc gì hay sao?”


Chiến Thư Du ngẩn người rồi cười: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hình như cô không giống ngày trước nữa.”