*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138288.png

“Ông ấy bị tràn khí màng phổi, đồng thời dẫn đến đau tim. Vốn dĩ ông ấy đã không thở được rồi mà ông còn ẩn ngực ông ấy nữa, chỉ cần ấn vài cái thôi là ông ấy sẽ không còn nhịp tim nữa đâu.”


Mọi người đều sửng sốt.


Họ đều cho rằng ông cụ bị nhồi máu cơ tim, nhưng Cảnh Thiên vừa nói như vậy, giống như ông cụ há miệng là vì muốn hô hấp vậy.


Chỉ là ông cụ đã không thể nói được gì nữa rồi.


Đúng là… cũng giống như bị tràn khí màng phổi.


“Bệnh nhân có bị tràn khí màng phổi không?” Bác sĩ hỏi lại. Lúc này, bàn tay đã đặt rất gần ngực của ông cụ nâng lên rất nhiều.


Vệ sĩ dẫn đầu vội vàng lắc đầu: “Chỉ có tim và chân của ông chủ không tốt thôi, nhưng không bị tràn khí màng phổi.”


“Lúc trước không bị, không có nghĩa là bây giờ và sau này cũng không bị.”


Lời nói của Cảnh Thiên khiến cho bác sĩ và vệ sĩ rơi vào tình thế khó xử, không ai có thể gánh vác được trách nhiệm này.


Cuối cùng, bác sĩ chỉ có thể nói: “Chúng tôi chỉ là một phòng khám bán thuốc Đông y thôi, không có thiết bị và đồ dùng cấp cứu bệnh tim mạch. Vừa rồi cô gái này nói cũng có lý, nếu cụ chủ nhà anh bị như vậy là do tràn khí màng phổi, chúng ta làm sơ cấp cứu bóp tim sẽ càng khiến bệnh nhân tử vong nhanh hơn. Tôi đã gọi cấp cứu rồi, hay là…”


“Ha?”


Đột nhiên tất cả mọi người kêu lên.


Khi bác sĩ kia đang nói, Cảnh Thiên đã nhanh chóng rút trong túi ra một con dao gọt hoa quả đa năng Thụy Sĩ, khi tất cả mọi người, thậm chí cả vệ sĩ đang hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đâm thẳng vào vùng dưới cổ ông cụ rồi.


Tất cả mọi người đều sợ đến mức hét lên, vệ sĩ còn tức giận mở to mắt.


Sau khi phản ứng lại, mấy vệ sĩ định bắt Cảnh Thiên lại, nhưng Cảnh Thiên đã giật túi dụng cụ y tế dùng một lần trong túi của bác sĩ rồi.


Nhìn thấy tay vệ sĩ vươn tới, Cảnh Thiên chỉ hời hợt nói một tiếng: “Cút!”


Nhìn dáng vẻ của Cảnh Thiên không giống như đang gây bất lợi cho ông chủ của họ, đám vệ sĩ chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.


Trong túi dụng cụ y tế có một cái ống, Cảnh Thiên cắm ống vào vết thương mà cô vừa dùng dao rạch ra. Tiếng rít” như âm thanh bị hở khí vang lên, ống mềm bị không khí trào ra ngoài làm cho dựng thẳng lên. Mãi cho đến khi luồng khí trào ra ngoài qua ống mềm, sắc mặt của ông cụ nằm trên mặt đất mới dần dần tốt lên.


Bác sĩ và vệ sĩ bên cạnh lúc này đều tái mặt.


May mắn quá!


Nếu không có lời nhắc nhở của Cảnh Thiên thì họ đã xử lý theo bệnh nhồi máu cơ tim rồi.


Vốn dĩ đối phương đã không thể hô hấp mà họ lại ấn ngực, ép toàn bộ không khí trong cơ thể ra ngoài thì có thể sẽ chết nhanh hơn.


Lúc này, bác sĩ không còn bực tức Cảnh Thiên nữa.